"Ngươi muốn lạnh chết cô sao?"
Phía sau thật lâu không có tiếng động gì.
Sau đó, một bàn tay vươn ra ôm chặt eo y.
"Ngươi nghĩ cô muốn chạm vào ngươi sao?"
"Nếu không chạm sao cô biết ngươi còn sống hay không?"
"Yên tâm, đợi lát nữa cô về rửa tay."
Giang Uẩn cũng không phản bác mấy lời này của hắn.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức hai người gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Giang Uẩn nói: "Ngươi là người đầu tiên biết."
Tùy Hành nhận ra y đang nói chuyện với mình, lạnh giọng hỏi: "Biết cái gì?"
"Biết chuyện này."
Tùy Hành hiểu, đó là chuyện y vào đài Thanh Tước.
Tùy Hành không nhịn được hỏi: "Người nhà ngươi cũng không biết sao?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Bọn họ chỉ biết ta lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ cực, vì vậy những năm nay rất khách sáo với ta, đồng thời trong lòng cũng áy náy."
Tùy Hành tiếp tục cứng miệng.
"Chuyện xấu hổ như vậy, đoán chừng ngươi cũng không muốn nói với người khác, chỉ dám nói với cô."
Hắn vốn muốn nói:
Cũng chỉ có cô mới có thể tiếp tục bao dung ngươi.
Nhưng sợ nói ra sẽ khiến tiểu lang quân không biết tốt xấu này cảm thấy hắn dễ dàng tha thứ cho y, nên ngậm miệng.
Giang Uẩn đột nhiên xoay người lại, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, nói: "Cho nên ngươi cảm thấy ta bẩn thỉu, không sạch sẽ cũng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng không ai tin ta có thể trong sạch bước ra khỏi đó."
Tùy Hành cau mày: "Cô không..."
"Không cái gì?"
Giang Uẩn nhìn hắn đầy mong đợi.
"Không có gì."
Tùy Hành tiếp tục lạnh mặt: "Ngươi đừng hòng dụ cô, còn muốn giả vờ đáng thương để cô xót ngươi."
Đương nhiên, Giang Uẩn cũng không mong hắn sẽ nói gì, y quay mặt vào tường: "Ta không mong ngươi thương xót ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết vậy thôi."
Giang Uẩn trái lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Y là người điềm tĩnh, quen với việc chịu đựng một mình, vui buồn giận dữ ít khi biểu hiện ra mặt, cũng chưa bao giờ thảo luận vấn đề riêng tư của mình, huống hồ gì là việc chia sẻ bí mật.
Đây là lần đầu tiên y tiết lộ bí mật với người khác, tuy rằng đối phương là Thái tử nước địch, còn là kẻ có thể lấy mạng y bất cứ lúc nào.
Sau đó Tùy Hành lại ghen tuông nói: "Cô cũng không phải người đầu tiên biết, mà là nghe nói từ miệng "tình cũ" của ngươi."
Hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tình cũ".
Nếu không phải Điền Mãnh đã bị băm thành thịt vụn không thể băm thêm được nữa, hắn nhất định phải tự tay chém gã thành trăm mảnh.
Giang Uẩn đã quen với mấy lời châm chọc này của hắn, nói: "Ngươi khác với họ."
Lời này khiến Tùy Hành để tâm.
"Khác chỗ nào?"
Kẻ như Điền Mãnh không xứng quỳ xuống xách giày cho tiểu lang quân nhà hắn, vừa nghĩ đến việc tên khốn khiếp đó từng nhìn thấy thân thể y, còn để lại dấu vết như vậy trên người y, Tùy Hành càng phẫn nộ, càng điên tiết.
Giang Uẩn nói: "Trước hết, gã không phải là tình cũ của ta."
"Thứ hai, gã không xứng so sánh với ngươi, đánh đồng gã với ngươi, người bị sỉ nhục không phải ta mà là ngươi, Về sau, đừng hỏi ta mấy vấn đề nhạt nhẽo này nữa."
Tùy Hành không ngờ Giang Uẩn lại nói như vậy.
Tâm trạng hắn phức tạp, nói: "Ngươi cố ý lấy lòng cô?"
"Đương nhiên là không."
"Nhưng dù sao ta cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
"Đúng vậy." Một lúc lâu sau, Tùy Hành mới thấp giọng nói: "Đương nhiên là cô có phán đoán và suy nghĩ riêng của mình, tuyệt đối không bị ngươi lừa gạt."
Nói xong hắn rút tay lại.
Giang Uẩn hỏi: "Ngươi định làm gì?"
"Dĩ nhiên là rời đi."
Tùy Hành đứng ở trước giường, mặt không đổi sắc chỉnh lại cổ áo: "Ngươi thật sự cho rằng cô sẽ tham luyến sắc đẹp của ngươi mà ngủ lại nơi tồi tàn này sao?"
Giọng hắn lạnh lùng, dáng vẻ đứng đắn, như thể người vừa rồi chạy đến ôm y không phải là hắn.
Giang Uẩn không còn gì để nói, y tôn trọng sự "lạnh lùng" và "lựa chọn" của đối phương, nói: "Ra ngoài nhớ khóa cửa lại, ta lười đi xuống."
Tùy Hành lập tức xụ mặt.
Giang Uẩn bất đắc dĩ nói: "Ta tự khóa cũng được, điện hạ đi thong thả, ta không tiễn."
Bầu không khí im lặng một lúc lâu.
Sau đó, Giang Uẩn nghe thấy tiếng bước chân rời đi và âm thanh đóng cửa.
Nhìn lại, quả nhiên không thấy bóng dáng Tùy Hành đâu nữa.
Hai ngày tiếp theo, Tùy Hành cũng không đến.
Giang Uẩn hiếm khi nhàn rỗi, nhưng bệnh ho vẫn không thuyên giảm.
Kê An sai người mang thuốc đến, Giang Uẩn uống xong thì đi ngủ sớm, nhưng nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng.
Giang Uẩn thở hổn hển, lúc tỉnh dậy phát hiện cả người đầy mồ hôi, y theo thói quen ôm lấy người bên cạnh, nhưng nhận ra xung quanh trống rỗng, trên giường ngủ chỉ có mình y.
Giang Uẩn nằm thất thần hồi lâu, sau đó đứng dậy rót cho mình một cốc nước rồi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm sau đó Giang Uẩn ngủ khá ổn, chỉ là sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Rời xa cô thì ngươi thảm hại như vậy?"
Giang Uẩn quay đầu lại, thấy Tùy Hành không biết đến từ lúc nào.
Hắn đã thay y phục mới, trong tay còn cầm một chén thuốc nóng hổi.
Dạo gần đây người này cứ luôn xuất quỷ nhập thần.
Giang Uẩn biết bộ dạng của y bây giờ có hơi nhếch nhác, y theo thói quen đưa tay lau mồ hôi, lại phát hiện trên trán có một chiếc khăn.
"Đừng nhúc nhích."
Vẻ mặt người nọ vẫn lạnh lùng, hắn nâng gối cao hơn, sau đó tự tay múc một thìa thuốc, đưa đến miệng Giang Uẩn, ra lệnh: "Uống đi."
Giang Uẩn ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuống một ngụm.
Vị đắng lướt qua đầu lưỡi, y không thích lắm.
Tùy Hành nhìn ra, sau đó châm chọc nói: "Lại nũng nịu, có điều, lần này cô không nuông chiều ngươi nữa, đừng hòng cô mang kẹo cho ngươi."
Hắn lại múc thìa thứ hai.
Giang Uẩn vẫn ngoan ngoãn uống.
Tùy Hành hỏi: "Sao không nói gì?"
Giang Uẩn: "Cảm ơn điện hạ."
Tùy Hành: "..."
Sau khi đút xong, Tùy Hành mang thuốc đến, ra lệnh cho Giang Uẩn nhắm mắt lại, sau đó dùng đầu ngón tay bôi đều lên khóe môi bị thương của y.
Giang Uẩn cảm nhận rõ ràng, sau khi bôi xong, đầu ngón tay hắn dừng lại trên cánh môi không bị thương của y một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn.
Nhưng thời gian quá ngắn, Giang Uẩn không biết đây có phải là ảo giác của mình không.
"Ngươi..."
"Đừng nghĩ lung tung, cô chỉ không muốn lãng phí thuốc."
Hắn ngang ngược xoa thêm vài cái, mới thu tay lại.
"Được rồi."
Giang Uẩn mở mắt, cảm ơn hắn lần nữa.
Tùy Hành nói: "Đừng tự mình đa tình, cô làm vậy chỉ vì thanh danh của bản thân, cô không muốn người ngoài nghĩ rằng cô nghèo đến mức không mua nổi thuốc cho ngươi."
Giang Uẩn nói: "Ta biết."
"Biết cái gì?"
"Biết điện hạ không còn chút tình cảm gì với ta, chỉ là tốt bụng đến đây bôi thuốc cho ta mà thôi."
Tùy Hành nhíu mày.
Hắn muốn phản bác, nhưng mở miệng lại biến thành: "Ngươi nói đúng."
Giang Uẩn lại hỏi: "Vậy tối nay điện hạ có đến ban ân nữa không?"
Tùy Hành lắc đầu: "Không, ngươi đừng có mơ."
Quả nhiên buổi tối Tùy Hành không đến.
Giang Uẩn uống thuốc xong, cơ thể đỡ hơn rất nhiều, y không thấy buồn ngủ lắm nên dời đèn đến bên cạnh, dựa vào đầu giường đọc sách.
Tùy Hành cũng ngồi trong Nuy Nhuy đường đọc sách.
Nhưng chỉ đọc được một lúc, hắn lại bực bội đặt xuống, cảm thấy quyển sách này có gì đâu mà hay.
Kê An nhìn trang bìa, phát hiện đó là quyển mà tiểu lang quân thường đọc.
Ông không dám nói gì.
Tùy Hành đột nhiên hỏi: "Hôm nay đốt hương gì?"
Kê An sửng sốt một chút, nói: "Là hương Long Diên mà điện hạ thường dùng."
"Không đúng."
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm nói: "Không phải hương này."
Kê An khó hiểu, từ khi điện hạ dọn đến biệt viện, trong phòng luôn dùng hương Long Diên, ông còn thường xuyên phái cung nhân vào cung mang về, chắc chắn không có sai sót gì.
Sao có thể "không đúng" được.
Có điều Tùy Hành vẫn một mực khẳng định.
Kê An đành phải để cung nhân vào thay hương, tuy nhiên bọn họ đổi tới đổi lui hơn mười loại, loay hoay đến tận nửa đêm vẫn không tìm được loại nào khiến điện hạ hài lòng.
Cung nhân phụ trách thay hương toát mồ hôi.
Kê An căng da đầu, cả gan nói: "Chi bằng, đợi ngày mai lão nô vào cung lấy về một ít cho điện hạ chọn?"
Tùy Hành nói không cần, bảo bọn họ lui xuống.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cung kính lui xuống.
Tùy Hành cũng không ở trong phòng mà ngồi trên mái nhà, bên cạnh đặt con dao đầu sói thường dùng, ánh mắt bất động nhìn về một hướng.
Biệt viện một mảng tối đen, chỉ có một nơi sáng đèn.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy ánh đèn mờ ảo, chứ không thấy bóng dáng quen thuộc bên trong.
Muộn như vậy còn chưa chịu ngủ, khó trách lại bị bệnh, hắn nghĩ.
Dù sao buổi tối đọc sách có hơi mỏi mắt, đọc hơn một giờ, Giang Uẩn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Nào ngờ vừa ngẩng đầu đã phát hiện một bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ.
Giang Uẩn vờ như không thấy, như thường lệ tắt đèn, sau đó nằm xuống.
Không lâu sau, cánh cửa "cót két" mở ra.
Tùy Hành không nói lời nào bước vào, đứng trước giường nhìn người bên trong màn.
Giang Uẩn không muốn đôi co vô ích với hắn, y mở mắt, nằm sát vào trong, hỏi: "Ngủ không?"
Tùy Hành không trả lời, chỉ nói: "Xuống thay y phục cho cô."
Giang Uẩn muốn từ chối.
Tùy Hành nói: "Nếu không thì ngươi chủ động cởi y phục hầu hạ cô."
Cái tên vô lại này.
Giang Uẩn đứng dậy xuống giường, vòng ra sau giúp hắn cởi ngọc đới và ngoại bào, treo lên mắc áo, sau đó lại lên giường nằm xuống.
Tùy Hành đứng một lát, im lặng nằm ở phía ngoài.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn, hắn nằm chơ vơ một hồi, quay người nhìn Giang Uẩn đã quấn bản thân kín mít như con nhộng, nhướng mày nói: "Ngươi muốn lạnh chết cô sao?"
Giang Uẩn: "..."
Giang Uẩn đưa cho hắn một góc chăn.
Tùy Hành vẫn chưa hài lòng, duỗi tay ôm chặt y vào lòng.
Giang Uẩn muốn đẩy hắn ra.
Tùy Hành: "Yên tâm, hôm nay cô không chê ngươi bẩn."
Giang Uẩn không nói gì, đột nhiên cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay hắn.
Đau đớn kéo dài khiến Tùy Hành "shh" một tiếng, suýt chút nữa bật dậy.
Hắn bực bội nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Giang Uẩn: "Miệng ngươi tiện."
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành đưa tay xoa xoa eo y.
Giang Uẩn mím môi, cúi đầu, lần nữa cắn mạnh xuống người hắn để trả thù.
Tùy Hành lại xoa y.
Giang Uẩn lại cắn hắn.
Cuối cùng không biết y cắn ở chỗ nào, Tùy Hành kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi còn cắn!"
Hai mắt Giang Uẩn đỏ lên, không phục nhìn hắn: "Ngươi gây sự trước."
"Cô gây sự hồi nào?"
"Ngươi tự biết."
Đôi mắt y đỏ hoe, giống hệt như bé thỏ con bị bắt nạt.
Tùy Hành lần đầu tiên thấy Giang Uẩn như vậy, bất giác sững sờ.
Giang Uẩn nhân cơ hội giành lại chiếc chăn quấn quanh người, nói: "Nơi tồi tàn này của ta không chứa nổi thân thể tôn quý của điện hạ, điện hạ đi chỗ khác ngủ đi."
Y lại bọc bản thân kín mít như con nhộng, chỉ để lộ phần cổ trắng như tuyết.
Tùy Hành lại ôm chặt y vào lòng.
"Cô muốn ngủ ở đâu thì ngủ, chưa đến phiên ngươi sai bảo."
Sáng sớm hôm sau, Kê An đành gọi cung nhân mang tất cả đồ vệ sinh và triều phục đến Tây viện.
Tùy Hành mang theo quầng thâm mắt bước ra ngoài, nói: "Hôm qua cô uống say, không cẩn thận ngủ quên ở đây."
Kê An gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, tuyệt đối không hiểu lầm.
"Vậy điện hạ có cần nô tài mang bữa sáng qua đây không?"
Kê An thăm dò hỏi.
Tùy Hành lạnh lùng liếc ông.
"Không cần."
"Nơi rách nát này cô ăn không vô."
"Vâng..." Kê An không dám nói thêm gì nữa, giúp hắn thay y phục.
Giang Uẩn ngồi bên cửa sổ đọc sách, Kê An cách cửa sổ hỏi thăm: "Công tử đã khỏe hơn chưa?"
Giang Uẩn mỉm cười nói y đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ông quan tâm.
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh.
Kê An sợ hãi cúi đầu, vội lùi xuống.
Tùy Hành đi tới, lạnh lùng nói: "Sáng sớm đã dụ dỗ người bên cạnh cô, ngươi muốn làm gì?"
Giang Uẩn lười để ý đến hắn, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Kê An sợ hãi đến mức lùi lại xa hơn.
Tùy Hành hít sâu một hơi, nói: "Mở ra."
Bên trong không có tiếng động gì.
Tùy Hành đưa tay mở ra, thấy Giang Uẩn vẫn nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, nói: "Tối nay cô sẽ tính sổ với ngươi."
Giang Uẩn nói đã biết.
Tùy Hành thấy y không chịu ngước mắt lên, vẻ mặt rất hời hợt, sắc mặt hắn sa sầm, sải bước rời đi.
Trước khi trời tối, Thái hậu truyền ý chỉ, yêu cầu Tùy Hành dẫn Giang Uẩn vào cung dự tiệc.
Tùy Hành lạnh mặt, nói: "Không phải lễ cũng không đón Tết, đang yên đang lành mở tiệc cái gì?"
Cung nhân bị dáng vẻ hung dữ của hắn dọa sợ, cẩn thận đáp: "Thái hậu nói chỉ là yến tiệc gia đình bình thường thôi, điện hạ và Sở công tử phải đến đúng giờ."
Kê An tưởng Tùy Hành sẽ tìm lý do từ chối, nào ngờ Tùy Hành nói: "Nếu là ý của hoàng tổ mẫu, đương nhiên cô không thể từ chối.
Có điều, cô tuyệt đối không ngồi cùng xe với y, ngươi chuẩn bị một chiếc xe khác cho y."
Kê An cung kính đáp vâng.
Giang Uẩn vẫn thư thả, thay quần áo xong, y cầm quyển sách đêm qua đang đọc dở, sau đó bước vào xe ngựa phía sau.
Hai chiếc xe chạy liền nhau, Giang Uẩn cúi đầu đọc sách, đột nhiên nghe một tiếng động, y kéo rèm nhìn xung quanh, thấy bên ngoài ngựa xe tấp nập, đèn lồng rực rỡ, là con đường lần trước y từng đi qua.
Hai bên đường vang lên tiếng rao bán, nhiều người tụ tập trước một tiệm bánh ngọt, không khí ngập tràn mùi thơm nồng nàn của hoa quế và gạo nếp.
Giang Uẩn nhìn một hồi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi bất giác cong lên.
Y hạ rèm xe xuống, đang định cúi đầu đọc sách thì đột nhiên có một bàn tay ngang ngược chìa vào trong.
Xe ngựa cũng dừng lại.
Giang Uẩn nhìn Tùy Hành mặt lạnh đứng bên ngoài, tự hỏi không biết hắn lại lên cơn gì.
"Đừng có tự mình đa tình."
"Cô mua cho ăn xin ngoài đường, tiện thể còn dư một phần."
Hắn đặt thứ đang cầm trong tay xuống, xụ mặt bỏ đi.
Giang Uẩn cúi đầu, nhìn thấy đó là một hộp bánh đường trắng vẫn còn nóng hổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy chó con: Gần đây mắc phải một căn bệnh lạ, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
Tác giả: Bệnh "trêu vợ", quỳ gối vài ngày là khỏi..