"Ngươi bói thử xem, bao giờ tiểu thiếp nhà cô mới sinh con cho cô?"
Đá cát tường nằm trên đỉnh núi Nguyệt Vọng, sau khi Tùy Hành đến Ly Sơn, thống lĩnh doanh trại Cửu Đại là Hoắc Thành đã tới chấp hành nhiệm vụ phòng thủ từ sớm, lập tức dẫn hai phó thống lĩnh đến đón tiếp.
"Mạt tướng cung nghênh điện hạ."
Hoắc Thành cung kính dẫn tất cả binh lính của doanh trại Cửu Đại quỳ xuống hành lễ.
Doanh trại Cửu Đại phần lớn đều là con cháu quý tộc, Hoắc Thành cũng xuất thân từ gia tộc Hoắc thị có cội nguồn sâu xa và thế lực lớn ở Tùy đô.
Trong tộc cũng từng có một vị thừa tướng, hiện tại phụ thân và huynh trưởng đang giữ chức vụ quan trọng trong triều.
Trước đây Tùy Hành từng huấn luyện ở Cửu Đại, thậm chí còn cùng trại với Hoắc Thành.
Hoắc Thành tuổi trẻ đã có thể trở thành thống lĩnh, ngoại trừ gia thế hiển hách, hắn còn có tài thiện xạ, dùng thương điêu luyện, nhiều năm liên tiếp giành được giải thưởng trong các cuộc đấu võ.
Tuy vậy nhưng năm đó ở doanh trại Cửu Đại, hắn vẫn bị Tùy Hành áp đảo đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Tùy Hành vốn là Thái tử, thân phận cao quý, túc trí đa mưu, chỉ ba tháng ngắn ngủi ở trong quân đội đã thu phục được một nhóm con cháu quý tộc.
Lúc đó Hoắc Thành nhìn thấy điện hạ suốt ngày vui chơi đàn đúm, uống rượu hoan ca với bọn họ, hắn cho rằng dã tâm của Tùy Hành chẳng qua chỉ muốn bắt tay với đám người đó nắm giữ doanh trại Cửu Đại, dùng cách thức hòa bình nhất để giữ vững ngôi vị Thái tử.
Nhưng Hoắc Thành không ngờ rằng Tùy Hành lại là một kẻ điên, dám rời khỏi Cửu Đại, mang theo ba vạn quân mà mình chiêu mộ đến biên giới phương Bắc chống lại các nước nhỏ, chiến đấu bảy ngày bảy đêm ở núi tuyết, cuối cùng đánh bại kỵ binh Sa Nô, một trận thành danh, tiếng tăm lan rộng khắp Giang Nam Giang Bắc.
Điện hạ cũng nhân cơ hội đó thành lập doanh trại Thanh Lang, dựa vào sức lực của mình mà tạo dựng chỗ đứng vững chắc trong triều.
Khi doanh trại Thanh Lang tuyển chọn nhân tài, bọn họ chỉ tập trung vào năng lực, không phân biệt xuất thân.
Đội binh do Tùy Hành đích thân quản lý và chỉ huy, lực lượng ngày càng lớn mạnh, sức chiến đấu ngày càng bền bỉ.
Thậm chí còn bị gọi là "huyết đồ" vì giết chóc quá mức.
Mặt khác, việc bổ nhiệm và chiêu mộ tất cả tướng lĩnh của doanh trại Cửu Đại vẫn được các thế gia đại tộc kiểm soát chặt chẽ, khó tránh khỏi việc kéo bè kết phái và tị nạnh lẫn nhau, uy danh "đội binh mạnh nhất nhà Tùy" hoàn toàn bị doanh trại Thanh Lang cướp đi.
Bởi vì hành vi máu lạnh hiếu chiến của Thái tử cùng một số tin đồn về sự tàn ác của đối phương, nên đám con cháu quý tộc trong quân doanh đều kiêng dè Tùy Hành, bao gồm cả Hoắc Thành.
Lúc này, tuy đang cung kính quỳ dưới đất nhưng Hoắc Thành vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cực kỳ áp bức từ phía trên.
"Hoắc thống lĩnh vất vả."
Một lúc sau, một giọng nói lười biếng vang lên bên tai.
"Đều đứng lên đi, không cần khách sáo, việc vận chuyển đá quan trọng, lần này còn mong mọi người phối hợp với cô."
Hoắc Thành và các tướng lĩnh đứng dậy, cung kính bước sang một bên, báo cáo lại tình hình của đá cát tường.
Hoắc Thành đang nói thì bị Tùy Hành cắt ngang.
Tùy Hành: "Cô nghe nói ngươi bao vây cả một ngọn núi Ly Sơn, đuổi hết bách tính dưới chân núi ra ngoài, không quan tâm đến cơm ăn chỗ ở mà để mặc bọn họ tự sinh tự diệt, việc này có thật không?"
Hoắc Thành sửng sốt nói: "Mạt tướng nào dám, mạt tướng chỉ tuân theo quy định, giải tỏa khu vực, tạm thời di dân đi nơi khác sinh sống."
"Nơi khác là nơi nào? Vì sao một đường đến đây cô chỉ thấy bách tính lưu lạc bên ngoài không nơi để về?"
Giọng điệu đối phương đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Trán Hoắc Thành toát mồ hôi lạnh, gọi một người đứng sau hỏi: "Nhan phó thống lĩnh, chuyện này là sao?"
Người được gọi tên là Nhan Bỉnh Nghĩa, gã khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình tuấn tú, là con cháu Nhan thị vừa giành được chức vị phó thống lĩnh cách đây không lâu.
Nhan thị là thế gia đại tộc hiển hách ở Tùy đô.
Nhan Bỉnh Nghĩa ỷ vào thế lực của Nhan thị, kiêu ngạo hống hách, lúc này bị gọi đích danh cũng không để ý, cười nói: "Bẩm thống lĩnh, mạt tướng làm việc luôn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc.
Đám người ngỗ ngược đó ghét bỏ chỗ ở không tốt, một hai đòi chuyển đi nơi khác, mạt tướng cũng hết cách."
Hoắc Thành nhíu mày.
Nhan Bỉnh Nghĩa nói tiếp: "Theo mạt tướng thấy, sau này tốt nhất nên bắt hết những kẻ ngang ngược đó tống vào ngục, trừng phạt thật nặng, để bọn chúng biết rõ uy nghiêm của triều đình, về sau sẽ không dám ồn ào gây sự nữa."
Vừa dứt lời, một sợi roi sắt mạnh mẽ quất vào mặt gã.
Sợi roi nặng đến mức suýt làm gãy sống mũi của gã, máu từ trên mặt chảy dọc xuống.
Nhan Bỉnh Nghĩa ôm mặt hét thảm một tiếng, sau đó gã ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ và chấn kinh.
Vừa nhìn, lại bị một roi khác đánh bay mất nửa lỗ tai.
Nhan Bỉnh Nghĩa phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người.
Từ Kiều ở một bên lạnh lùng quát: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám nhìn thẳng uy nhan của điện hạ!"
Tùy Hành cầm một đầu roi, sắc mặt âm trầm, bình tĩnh hỏi Hoắc Thành: "Hoắc thống lĩnh, đây chính là phó thống lĩnh mà ngươi đích thân chọn ra từ hàng ngàn người sao?"
Hoắc Thành vội vàng quỳ xuống, không dám lên tiếng.
Các tướng sĩ phía sau nhìn thấy đều tỏ vẻ kinh hãi, phút chốc đã quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ chỉ biết xưa nay Tùy Hành trị binh nghiêm khắc, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng suy cho cùng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.
Nhan Bỉnh Nghĩa là con cháu Nhan thị, tính cách kiêu ngạo hống hách, ngay cả Hoắc Thành thường ngày cũng phải nể mặt gã vài phần, đám con cháu quý tộc khác càng nơm nớp theo sau nịnh nọt, lo sợ sẽ đắc tội Nhan thị.
Bây giờ nhìn thấy Nhan Bỉnh Nghĩa một mặt đầy máu, gào thét vì đau đớn, mà Tùy Hành vẫn thản nhiên nghịch cây roi dài trong tay, đầu roi còn dính một ít máu và thịt vụn, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, không rét mà run.
"Điện hạ, đều do mạt tướng quản giáo không nghiêm..."
Hoắc Thành quỳ xuống nhận tội, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán.
Hoắc Thành có chút lo lắng, Nhan Bỉnh Nghĩa tuy ngu xuẩn đáng hận, nhưng dù sao gã cũng là con cháu Nhan thị, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn Nhan thị sẽ đổ tội lên đầu hắn.
Hắn buộc phải nghĩ cách giữ mạng tên này.
Tùy Hành liếc hắn một cái, cười nói: "Nếu Hoắc thống lĩnh quản giáo không nghiêm, cô sẽ cố gắng thay ngươi dạy dỗ gã."
Vẻ mặt hắn lạnh như băng, ra lệnh: "Kéo xuống, treo lên cổng trại, đánh hai trăm roi.
Tất cả mọi người trong doanh trại Cửu Đại, bất kể cấp bậc, đều đứng ngoài cổng canh chừng."
Hai trăm roi, đối với một tên ăn chơi trác táng, được nuông chiều từ bé như Nhan Bỉnh Nghĩa, cho dù không đánh chết cũng mất đi nửa cái mạng.
Hoắc Thành không nhịn được nói: "Điện hạ..."
"Vì thấy Hoắc thống lĩnh mấy ngày nay vất vả, cô sẽ không phạt ngươi."
"Nếu đổi lại là doanh trại của cô, quản giáo thuộc hạ không nghiêm như Hoắc thống lĩnh, ít nhất cũng phải chịu hình phạt tương tự."
Sắc mặt Hoắc Thành tái nhợt, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Tùy Hành liếc nhìn xung quanh, nói: "Cô làm việc, xưa nay luôn kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng.
Cô mặc kệ trước đây tác phong của các ngươi ra sao, nhưng từ hôm nay trở đi, mọi việc đều phải nghiêm chỉnh thực hiện theo quân lệnh của cô, không được trễ nải lười biếng, kẻ nào vi phạm, dối trên lừa dưới, đều bị phạt nặng.
Hoắc thống lĩnh, cô cho ngươi thời gian nửa ngày để giải quyết tất cả những bách tính di dời.
Từ nay trở đi, kẻ nào dám lấy cớ phong tỏa ngọn núi tùy ý quấy nhiễu bách tính, đều bị trừng phạt nghiêm khắc theo quân pháp."
Hoắc Thành run rẩy đáp vâng, cung kính đưa hắn về trại.
Tùy Hành dẫn người đi kiểm tra "đá cát tường" trong lời đồn, sau đó quay về lều nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Từ Kiều đi vào, thấp giọng nói: "Điện hạ, người đã được đưa tới."
Tùy Hành nói: "Mang vào đi."
Hai binh lính mang một bao tải lớn ném vào khoảng trống trong lều, thứ bên trong đang giãy giụa.
Tùy Hành giơ tay lên, binh lính lập tức mở bao tải ra, một người ăn mặc như đạo sĩ bị trói chặt tay chân, miệng nhét vải, ú ớ ló đầu ra.
Lúc mở mắt, đầu tiên ông nhìn thấy một vài binh lính cao to khỏe mạnh, lập tức run lên vì sợ hãi, sau đó, lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên chủ vị, mái tóc buộc cao, mặc áo giáp đen, dáng vẻ anh tuấn sắc sảo.
Đạo sĩ lập tức quỳ xuống dập đầu với Tùy Hành.
Từ Kiều lấy vải bố ra khỏi miệng ông.
Tùy Hành dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, hỏi: "Ngươi là "Ngọc Hành chân nhân"?"
Ngọc Hành chân nhân là người đầu tiên phát hiện ra đá cát tường và báo tin cho triều đình.
Vì công lao to lớn này mà được Tùy đế ban thưởng hậu hĩnh, ông vốn định rời kinh ngay trong đêm, một mạch chạy về Giang Nam, nào ngờ nửa đường lại bị đánh bất tỉnh, nhét vào bao tải mang đến nơi này.
Ngọc Hành chân nhân không biết thân phận của Tùy Hành, cũng không biết vì sao người này lại muốn bắt ông đến đây, chỉ hoảng sợ gật đầu: "Vâng, là tiểu nhân."
Từ Kiều tốt bụng nhắc nhở, người ngồi phía trên là Thái tử điện hạ.
Hai mắt Ngọc Hành chân nhân trợn to, càng lúc càng sợ hãi, lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Không biết...!điện hạ gọi tiểu nhân qua đây...!là có việc gì?"
Ông nghe nói chuyện bệ hạ phái Thái tử đến Ly Sơn, đích thân vận chuyển đá cát tường về triều, nên đã mơ hồ đoán được mục đích của Tùy Hành rất có thể liên quan đến đá cát tường.
Tuy nhiên, Tùy Hành không nhắc tới chuyện này mà chỉ hỏi: "Nghe nói đạo trưởng không chỉ giỏi quan sát thiên tượng mà còn tinh thông bói toán, biết xem chỉ tay?"
Ngọc Hành chân nhân nhất thời không hiểu ý hắn, chỉ có thể run rẩy gật đầu.
"Tiểu nhân biết một chút."
Tùy Hành đưa tay ra: "Vậy mời đạo trưởng xem chỉ tay cho cô."
Ngọc Hành chân nhân sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Đây...!đây tuyệt đối không thể.
Điện hạ thân phận cao quý, là chân long thiên tử, tiểu nhân nào dám đắc tội, điện hạ ngài làm khó tiểu nhân rồi."
Vẻ mặt Tùy Hành sa sầm.
"Cô ra lệnh cho đạo trưởng xem."
Ngọc Hành chân nhân không biết phải làm sao.
Từ Kiều đứng bên cạnh nói: "Đạo trưởng hẳn là đã nghe qua tính tình của điện hạ, tốt nhất không nên lãng phí thời gian."
Ngọc Hành chân nhân không dám nói thêm gì nữa, run rẩy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tùy Hành.
Tùy Hành hỏi: "Đạo trưởng giỏi xem tay nào?"
"Tay...!tay nào cũng được."
"Vậy thì tay này đi."
Tùy Hành duỗi tay phải ra.
Thấy Ngọc Hành chân nhân run lẩy bẩy, hắn cười hỏi: "Có vẻ đạo trưởng rất căng thẳng."
Ngọc Hành chân nhân cười khổ nói: "Uy danh của điện hạ vang xa, tiểu nhân nào dám không sợ ngài."
Tùy Hành vỗ vỗ bả vai ông, cười nói: "Yên tâm, chỉ cần đạo trưởng bói chính xác, cô sẽ không làm khó ngươi."
Ngọc Hành chân nhân cười còn khó coi hơn khóc.
Da đầu ông tê rần, hỏi: "Không biết điện hạ muốn bói gì?"
Tùy Hành nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi bói thử xem, bao giờ tiểu thiếp nhà cô mới sinh con cho cô?"
Từ Kiều: "..."
Ngọc Hành chân nhân sửng sốt.
Ông không khỏi nghĩ đến những tin đồn lan truyền, Thái tử điện hạ vì sát nghiệt quá nặng mà không có con nối dõi.
Ngọc Hành chân nhân vốn không tin Tùy Hành tốn công tốn sức trói ông đến đây chỉ để xem chỉ tay, nhưng lúc này ông hơi nghi ngờ, chẳng lẽ điện hạ thật sự gặp khó khăn trong chuyện này, buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của "thần linh"?
Ngọc Hành chân nhân lập tức cảm thấy tự tin.
Bởi vì loại chuyện như thế này ông đã gặp quá nhiều, trước đây đa số người dân bỏ tiền nhờ ông xem chỉ tay, hết một nửa đều có liên quan đến con cái.
Sau nhiều năm kinh nghiệm, Ngọc Hành chân nhân đã tổng hợp được những cách nói hoàn hảo có thể sử dụng trong nhiều tình huống khác nhau.
Ngọc Hành chân nhân bất động hồi lâu, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Theo đường chỉ tay của điện hạ, con nối dõi của ngài hẳn là sinh ra ở phương nam, đồng thời có quý nhân phù hộ.
Vào ngày hoa đào nở rộ, quý thiếp của điện hạ phải đến một đạo quán lớn nhất phương Nam dâng hoa, chỉ cần thật tâm cầu nguyện, nhất định sẽ mang thai..."
Ngọc Hành chân nhân vừa nói vừa lén lút quan sát biểu tình của Tùy Hành.
Tùy Hành nghe vậy mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng.
Nghe xong, hắn rút tay lại hỏi: "Đạo trưởng thần cơ diệu toán, lẽ nào không bói ra một chuyện khác sao?"
Ngọc Hành chân nhân mờ mịt: "Chuyện gì?"
Từ Kiều trả lời thay ông: "Tiểu thiếp của điện hạ là một tiểu lang quân, không phải tiểu nương tử."
Sắc mặt Ngọc Hành chân nhân lập tức tái nhợt.
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm, hỏi: "Nói, chuyện đá cát tường, rốt cuộc ai đứng sau sai khiến ngươi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc Hành chân nhân: Oan quá!!!.