"Gió thổi, mưa rơi, mây trời cuồn cuộn."
Dẫu vừng đông dần ló dạng nhưng đất trời vẫn một mảng tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi như thác đổ và tiếng sấm ầm ầm bên tai.
"Giờ nào rồi?"
Nhan Tề ngồi trong xe hỏi.
Tùy tùng vội đáp: "Bẩm công tử, sắp đến giờ Mão* rồi ạ."
*Khoảng 5-7h sáng
Lễ tế bái đá cát tường được ấn định vào giờ Mão, sau khi tham bái xong, Thái tử sẽ chính thức vận chuyển đá về kinh.
Lúc này, cổng thành chưa mở, cung điện còn đóng kín, phần lớn người dân vẫn đang chìm trong giấc ngủ, đường truyền tin tức giữa Tùy đô và Ly Sơn hoàn toàn bị cắt đứt.
Chỉ có hắn mới cứu được điện hạ.
Nhan Tề không do dự nữa, hắn mở cửa, một thân y phục đỏ thẫm bước xuống xe.
Tùy tùng vội chạy tới che ô.
Nhan Tề ngẩng đầu, đại doanh Ly Sơn đã nằm trong tầm mắt, ánh lửa lờ mờ trên dãy núi rộng lớn, lúc Nhan Tề chuẩn bị đi tới, hắn đột nhiên nhìn thấy vô số bóng đen lướt qua tầm mắt, do tốc độ quá nhanh, Nhan Tề chỉ nhìn thấy một vài bóng dáng mơ hồ giống như ảo ảnh.
Hắn hỏi tùy tùng: "Vừa rồi ngươi có thấy gì không?"
Tuy tùy tùng nhìn thấy nhưng nó không để ý lắm, nói: "Chắc là dã thú chạy trong núi.
Nghe nói Ly Sơn có rất nhiều thú dữ.
Công tử nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương."
Nhan Tề gật đầu, bước về phía trước.
Trên đỉnh Nguyệt Vọng, khắp nơi đều là binh lính, Tùy Hành mặc áo giáp đen, chắp tay đứng trên đỉnh núi, theo sau là Hoắc Thành và các tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang.
Dưới màn mưa, đỉnh Nguyệt Vọng giống như một lưỡi dao đơn độc hướng thẳng lên trời.
Một tảng đá khổng lồ tượng trưng cho sự may mắn và tốt lành lặng lẽ nằm trên đỉnh núi, bề mặt đen bóng.
Lễ quan cẩn thận dâng áo bào cho Thái tử.
Theo quy định, Thái tử phải mặc lễ phục, dẫn theo tướng sĩ tam quân, quan văn và giám quan tham gia tế bái, tiến hành đại lễ "mời đá".
Tùy Hành híp mắt lại, cười nói: "Tạm thời để ở một bên đi."
Vẻ ngoài hắn tuấn tú, lúc đứng dưới màn mưa, gương mặt càng thêm lạnh lùng.
Lễ quan sửng sốt, giờ lành sắp đến, lễ phục lại phức tạp, cần nhiều thời gian để thay, nếu không thay ngay bây giờ, e là sẽ không kịp.
Nhưng Lễ quan rất sợ Tùy Hành, dù lòng nóng như lửa đốt nhưng ông cũng không dám nói ra những lời này, chỉ có thể đi tìm một vị Lễ quan khác có chức vị cao hơn giúp đỡ.
Người nọ mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, tiến lên một bước nói: "Điện hạ..."
Vừa mở miệng, đã bị Tùy Hành chậm rãi cắt ngang.
"Mạnh đại nhân phải không? Cô có một thắc mắc chưa được giải đáp.
Liệu Mạnh đại nhân có thể trả lời giúp cô không?"
Lễ quan tên là Mạnh Dương, là đệ tử môn sinh dưới trướng Nhan thị, lần này là người dẫn đầu tham gia đại lễ tế bái cùng Thái tử, nghe vậy chỉ có thể nuốt xuống những lời định nói, chắp tay áo đáp: "Điện hạ cứ hỏi."
Tùy Hành: "Cô nghe nói, các ngươi tính toán giờ lành chính là lúc mặt trời xuất hiện tia sáng màu tím.
Trước mắt thời tiết như vậy, liệu thứ đó có xuất hiện không? Tại sao cô không nhìn thấy?"
Mạnh Dương sửng sốt một lát, sau đó nói: "Ánh sáng tím là năng lượng tốt lành, không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, mắt thường khó thấy được, chỉ có thể suy đoán thông qua chiêm tinh bói toán.
Điện hạ không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Nghe nói chỉ có cao nhân mở thiên nhãn, có khả năng giao tiếp với trời đất mới trông thấy."
Tùy Hành gật đầu: "Cô hiểu rồi, ý của Mạnh đại nhân là, cô thân phàm phu tục tử, không thể nhìn thấy thiên cơ?"
Mạnh Dương vội nói: "Thần không có ý này."
Ông liếc nhìn bầu trời, đột nhiên quỳ xuống: "Giờ lành đã đến.
Xin điện hạ nhanh chóng thay lễ phục, chớ làm lỡ thời gian, nếu không...!bệ hạ giáng tội, dù là điện hạ hay hạ thần, cũng không thoát khỏi liên can."
Những Lễ quan khác cũng quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin điện hạ mau chóng thay lễ phục."
Tùy Hành bảo bọn họ đứng dậy, nói: "Chỉ là thay y phục thôi mà, các vị căng thẳng như thế làm gì."
Hắn liếc nhìn binh lính.
Binh lính lập tức dâng lễ phục, ra lệnh cho người kéo rèm, Tùy Hành nói: "Không cần, cứ thay ở đây đi, cô cũng đâu phải tiểu cô nương, còn sợ người khác người nhìn thấy.
"
Lễ quan đều cúi đầu, vùi mặt vào ống tay áo.
Tùy Hành cởi áo giáp, chậm rãi thay, mặc kệ đám Lễ quan quỳ dưới trời mưa, ướt như chuột lột.
Lúc gần đến giờ Mão, Tùy Hành cuối cùng cũng thay xong.
"Các vị đứng lên đi."
Hắn lười biếng nói một câu.
Đám Lễ quan run rẩy đứng dậy, lùi sang một bên.
Ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn thấy Thái tử trẻ tuổi khoác một bộ lễ phục chỉnh tề, thắt lưng đeo kiếm, lông mày sắc bén, tựa như một vị thần uy nghiêm đứng trên đỉnh núi, hoa văn kỳ lân thêu trên áo cũng tỏa sáng rực rỡ.
Mọi người không kiềm được nảy sinh một cảm giác thuần phục.
Trong tiếng sấm vang động trời đất, đại lễ "mời đá" chính thức bắt đầu.
Tầng ánh sáng tím vẫn chưa xuất hiện, như Lễ quan đã nói, nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tuy nhiên vào lúc này, những tia sét màu tím từ trên trời rơi xuống như một con sư tử gầm thét, dệt nên vô số lưới điện nối tiếp nhau, khiến bầu trời trở nên âm u kỳ lạ.
Cùng với những tia sáng tím giáng xuống, bầu trời dường như bị nứt đôi.
Lễ quan vội vàng thắp hương.
Để tránh cho hương cầu phúc cao gần nửa người bị nước mưa dập tắt, cung nhân còn đặc biệt cầm ô che chắn thật kỹ.
Một vị Lễ quan đọc to lời chúc mừng, còn vị khác thì trao hương cầu phúc cho Tùy Hành, đồng thời yêu cầu Thái tử đích thân cắm xuống vị trí đá cát tường - tương truyền là nơi năng lượng tím xuất hiện ở Ly Sơn.
Người vận chuyển đá đã xây dựng một con đường quanh co dọc theo đỉnh núi.
Cuối cùng Nhan Tề cũng đến được đỉnh Nguyệt Vọng, áo bào đỏ thẫm lấm lem bùn đất, thấy hương cầu phúc đã được thắp, hắn băng qua đám người, nghiến răng nghiến lợi, đang định nói gì đó, Tùy Hành vốn quay lưng với đám đông đột nhiên xoay lại.
Đôi mắt phượng sắc bén của hắn nhìn thẳng vào một người, đột nhiên mỉm cười nói: "Đường núi hiểm trở, chi bằng Hoắc thống lĩnh giúp cô dâng hương cầu phúc nhé?"
Hoắc Thành đang cung kính đứng giữa đám người, thậm chí hắn còn cố ý đứng ở gần cuối, nghe vậy chợt khựng lại.
Những người khác cũng sửng sốt.
Hoắc Thành khàn giọng nói: "Theo quy định, hương cầu phúc chỉ có điện hạ mới được dâng lên thần linh..."
"Không sao, chỉ là dâng hương thôi mà.
Thần linh sẽ không trách Hoắc thống lĩnh.
Cho dù thật sự trách tội, cô cũng sẽ thay Hoắc thống lĩnh gánh chịu.
Hoắc thống lĩnh, mời."
Hoắc Thành trực tiếp quỳ xuống: "Thần không dám!"
Mạnh Dương không nhịn được nói: "Điện hạ..."
"Cô nói chuyện, từ khi nào đến lượt ngươi xen vào?"
Tùy Hành không thèm nhìn ông một cái, đi thẳng đến chỗ Hoắc Thành, cụp mắt xuống, cười nói: "Hoắc thống lĩnh không chịu dâng hương giúp cô, lẽ nào cho rằng một Thái tử như cô không có tư cách sai bảo ngươi sao?"
Tuy hắn đang cười, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tàn nhẫn, chẳng mảy may che giấu.
Hoắc Thành đã bị ép đến mức không thể thẳng lưng chống đỡ được nữa.
Tùy Hành vẫn cười nói: "Nếu để lỡ giờ lành, Hoắc thống lĩnh sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu, thống lĩnh đừng lãng phí thời gian nữa."
Hai vị tướng lĩnh Thanh Lang đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cảm rút dao ra.
Đầu óc Hoắc Thành trống rỗng trong giây lát, cuối cùng hắn chật vật đứng dậy, cầm lấy hương cầu phúc từ tay Tùy Hành, loạng choạng bước trên đường núi trơn trượt, từng chút đi lên đỉnh núi.
Mưa như trút nước, sấm sét cuồn cuộn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tiếng mưa và sấm sét đột nhiên biến mất.
Mạnh Dương biến sắc, không nhịn được nữa lao ra ngoài, đang định hét lên điều gì đó thì bất ngờ bị bịt miệng lại, cưỡng ép lôi xuống.
Các Lễ quan nhìn nhau, Nhan Tề đang đứng trong đám đông cũng sửng sốt.
Hoắc Thành loạng choạng bước đi, thân hình cao lớn cường tráng khẽ run lên, không biết vì lạnh hay vì gió.
Tam quân vẫn im lặng đứng đó.
Một vài vị Lễ quan và giám quan không rõ sự tình nhìn nhau, nghi ngờ và suy đoán.
Cho đến khi một tiếng động lớn làm mọi người kinh sợ.
Sấm sét đánh giữa không trung, rơi thẳng xuống tảng đá cát tường.
Hoắc Thành ngay lập tức bị sét đánh trúng, thân thể trong phút chốc biến thành một đống than đen.
Lễ quan kinh ngạc há hốc mồm, sợ tới mức không phát ra được âm thanh nào.
Tùy Hành lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt không biểu tình nói: "Xem ra các ngươi tính toán giờ lành, cũng không lành cho lắm nhỉ?"
Vài vị tướng lĩnh của doanh trại Cửu Đại đứng ở đầu hàng đưa mắt nhìn nhau, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị, tuy nhiên, trước khi bọn họ kịp rút dao xông lên, cổ họng lập tức bị cắt đứt, lần lượt ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Máu lẫn với nước mưa, nhuộm đỏ khắp ngọn núi.
...
Tháp Linh Lung sáng rực cả đêm.
Ngày càng có nhiều văn nhân sĩ tử đến xem ván cờ Linh Lung trong truyền thuyết.
Tiểu lang quân một thân y phục màu xanh, thắt lưng bằng ngọc tung bay, đứng dưới bàn cờ khổng lồ, trước vô số ánh mắt hiếu kỳ và suy đoán, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, thong thả hạ cờ.
Trụ trì hay tin, vui mừng khôn xiết, ông trực tiếp ra lệnh cho các hòa thượng thắp tất cả những ngọn đèn chỉ thắp trong ngày rằm tháng Giêng, sau đó vội vã chạy đến đỉnh tháp.
Mọi người thảo luận sôi nổi.
"Trên thế gian này thật sự có người bày ra được ván cờ Linh Lung sao?"
"Ta nghe nói, khi xưa có hai bậc thầy cờ đạo dành trọn nửa năm bày ra ván cờ Linh Lung để hậu thế phá giải.
Chỉ là ngay cả bản thân họ cũng không thể giải được ván cờ đó, thậm chí đến lúc lâm chung vẫn bó tay hết cách, đành ôm tiếc hận mà chết, mang theo bàn cờ chôn cất cùng.
Dù cho Sở Ngôn có kinh tài tuyệt thế đến đâu đi nữa, cũng không thể bày ra ván cờ Linh Lung chỉ trong một đêm."
Không ít người gật đầu đồng ý.
Cũng có vài người đắm chìm trong bàn cờ, các quân cờ ngày càng kỳ dị và giao tranh khốc liệt.
Trong lòng bọn họ đang thầm tính toán bước đi tiếp theo, nhưng dù hạ cờ ra sao, dường như đều rơi vào tử cục.
"Nước cờ này căn bản không có đường đi."
Tuy nhiên, vừa dứt lời, lại thấy tiểu lang quân nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, nho nhã đặt quân trắng trong tay xuống.
"Tuyệt, quá tuyệt!"
Vài vị học sĩ kích động đứng dậy khen ngợi.
Bất tri bất giác, một giờ trôi qua.
Thời gian Giang Uẩn suy nghĩ ngày càng lâu, y khoanh chân ngồi xuống, bảo Thập Phương giúp y hạ cờ.
Lại một giờ nữa trôi qua, Giang Uẩn đứng dậy, tự tay hạ xuống quân cờ đen cuối cùng.
Dưới ánh mắt sửng sốt và kinh ngạc của mọi người, y dịu dàng cười nói: "Ván cờ Linh Lung đã thành, mời các vị đến thử sức.
Ta dự định đặt tên cho quân đen và quân trắng, sau này người chơi cờ phải dùng tên quân cờ để khiêu chiến."
Trụ trì đích thân đưa bút mực cho y.
Giang Uẩn cầm bút, y đứng chắp tay, viết hai chữ "Thiên hạ - 天下" ở bên trái bàn cờ, khu vực tượng trưng cho quân đen, và hai chữ "Thương sinh - 苍生" ở bên phải bàn cờ, khu vực đại diện cho quân trắng.
"Thiên hạ và thương sinh."
Trụ trì trầm ngâm một lát, vuốt râu cười nói: "Thú vị, thật sự thú vị."
Các học sĩ đã háo hức muốn thử, lập tức ùa lên, tranh nhau đấu cờ với Giang Uẩn.
Giang Uẩn ngồi ở vị trí quân trắng và là người phòng thủ, trong khi tất cả người thách đấu đều ngồi ở vị trí quân đen.
Các học sĩ xếp hàng thi đấu, nhưng nửa giờ sau vẫn không có ai ghi được điểm.
Đen trắng giao nhau tựa như đi vào ngõ cụt.
Hai bên đang giữ thế cân bằng rất kỳ diệu, dù quân đen hạ ở vị trí nào cũng bị quân trắng nuốt chửng, giống hệt như ngụ ý "thiên hạ" và "thương sinh" của nó.
Ngày càng có nhiều học sĩ lao vào màn mưa chạy đến đây.
Thập Phương sợ bọn họ chen lấn trúng Giang Uẩn, đành phải giữ trật tự, yêu cầu mọi người xếp hàng, đến theo thứ tự, đứng cách xa nhau một chút.
Giờ Mão ba khắc, cổng thành cao lớn cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, tiếng vó ngựa lướt qua đường phố.
Bầu không khí trong tháp ngày càng sôi động, thậm chí các danh nhân danh sĩ không biết chơi cờ cũng bị thu hút đến, leo lên tháp làm thơ và nghe ngóng tình hình.
Giang Uẩn đột nhiên đứng dậy, y băng qua đám đông, đến bên cửa sổ tòa tháp nhìn xuống.
Cơn mưa lạnh buốt tạt vào mặt, hai bên đường đã có thể nhìn thấy bóng dáng bách tính lao động và khói bếp lượn lờ.
Giang Uẩn chậm rãi cong môi, xoay người muốn quay lại bàn cờ, chợt phát hiện xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Gió thổi, mưa rơi, mây trời cuồn cuộn, thế gian phút chốc ngưng đọng.
Bên ngoài đám đông, một người đàn ông mặc áo giáp đen, ánh mắt cuồng nhiệt như lửa, ngoại bào loang lổ vết máu, thân thể bùn đất lấm lem, người nọ như một con sói đơn độc lao ra từ màn đêm, bất chấp mọi thứ chạy về phía y..