"Nhi thần chỉ thích một mình y thôi."
Hô hấp của mọi người đều đông cứng.
Tùy Hành nghe xong, hồi lâu không nói gì.
Sự tỉnh táo thường ngày của hắn giờ khắc này đã bị một bàn tay vô hình bóp vỡ hoàn toàn.
Hắn thẫn thờ nghĩ, vì sao hắn không dậy sớm mua bánh đường trắng cho y, vì sao hôm qua đến Thái Bạch cư lại không nhớ mua cho y một phần?
Y muốn ăn bánh đường trắng, vì sao không nói với hắn?
Thân thể y ốm yếu, chắc chắn phải đi bộ rất xa mới đến được đây.
Thời tiết khắc nghiệt như vậy, liệu y có lạnh hay không?
Hắn là tên khốn, vì sao không sớm nghĩ tới điều này?
Tùy Hành đứng dậy.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Ngươi vừa mới nói y đi đâu?"
Lý Tứ sửng sốt, run rẩy lặp lại.
Không biết Tùy Hành có nghe thấy hay không, hắn cất bước, tiếp tục chạy ra ngoài.
Khi tới Thái Bạch cư, Tùy Hành đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn chợt nhớ cách đây không lâu, hắn ngồi trong gian phòng đối diện với cửa sổ tầng hai, giả vờ uống rượu trò chuyện với đám thiếu niên, nhưng thực tế ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, chờ Kê An dẫn y đến.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy tiểu lang quân của mình mặc y phục màu xanh, nho nhã bước xuống xe.
Khóe môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt, y đứng giữa khung cảnh mùa xuân ấm áp, rực rỡ chói lóa hơn cả nắng xuân.
Tim Tùy Hành đập nhanh như trống, mong chờ y lên lầu, không biết khi nhìn thấy bên cạnh hắn có nhiều thiếu niên vây quanh như vậy, y sẽ có phản ứng gì đây?
Binh lính đứng phía sau thấy Thái tử đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn lên trên như bị ma nhập, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Thái tử vô cớ vắng mặt không thượng triều, thậm chí còn không thông báo một tiếng.
Đến cả Tùy đế cũng đặc biệt cử nội quan đến hỏi thăm.
Kê An và Cao Cung không dám kể nội tình, chỉ có thể mơ hồ nói rằng sáng sớm điện hạ có việc quan trọng phải ra ngoài.
Nhưng đến tối muộn Tùy Hành vẫn chưa trở về.
Hai người không dám giấu nữa, sau một hồi bàn bạc, họ âm thầm tiến cung, bẩm báo sự việc với Nhan hoàng hậu.
Nhan hoàng hậu kinh ngạc, lập tức chạy đến biệt viện cùng với Tần ma ma ngay trong đêm.
Mãi đến tận khuya Tùy Hành mới quay về.
Nhan hoàng hậu lòng như lửa đốt, vội vàng bước đến đại sảnh, thấy sắc mặt Tùy Hành vẫn như thường lệ, áo mũ chỉnh tề, nàng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tìm được chưa?"
Tùy Hành không nói gì, một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Mẫu hậu nói cái gì?"
Nhan hoàng hậu: "..."
Nhan hoàng hậu không thèm so đo với hắn: "Bổn cung hỏi ngươi, đã tìm được người chưa?"
Tùy Hành lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Y vẫn yên ổn bình thường, sao cô phải đi tìm."
"Mẫu hậu đang cố tình chia rẽ tình cảm của bọn ta phải không?"
"Cô và y rất tốt, mẫu hậu không cần lo lắng."
Nhan hoàng hậu ngây người, có hơi hoảng sợ nhìn Tần ma ma.
Sau đó, nàng cảm thấy đau lòng không thôi, chậm rãi nói: "Mẫu hậu biết ngươi buồn, y bỏ đi mà không nói lời nào, là do y sai, không phải lỗi của ngươi.
Ngươi là Thái tử, muốn tiểu lang quân thế nào mà chẳng được, y không biết tốt xấu, cũng không biết trân trọng ngươi, mẫu hậu tìm cho ngươi người khác là được."
Lúc này, ánh mắt Tùy Hành trở nên âm u đáng sợ.
Nhan hoàng hậu chưa từng thấy con trai mình như vậy bao giờ, hắn giống như một con sư tử không nhận lục thân, như thể nàng còn nói thêm lời nào nữa, nó sẽ lao tới cắn nàng.
Nhan hoàng hậu không dám khiêu khích hắn, đang định nói gì đó, hốc mắt Tùy Hành đột nhiên đỏ hoe, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.
"Nhi thần..."
Tùy Hành ôm Nhan hoàng hậu, cả người khuỵu xuống, thanh âm trầm thấp, hắn nức nở nghẹn ngào: "Nhi thần chỉ thích một mình y thôi, bất kể người nào cũng không bằng y."
"Rốt cuộc...!nhi thần đã làm sai điều gì, y lại vứt bỏ nhi thần mà đi."
Hốc mắt Nhan hoàng hậu cũng đỏ lên.
Đây là cốt nhục của nàng, không ai hiểu rõ hắn hơn nàng, đứa con trai này kiêu ngạo cỡ nào, từ nhỏ đến lớn, dù bị thương nặng hay chịu khổ đến đâu, kể cả bị Nhan thị ức hiếp hay lúc bất lực nhất hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhan hoàng hậu dùng tay trái vuốt ve tấm lưng cứng rắn của con trai, nói: "Ngươi không làm gì sai, là y có lỗi với ngươi."
"Trên thế gian này, rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, ngươi không cần dùng lỗi lầm của người khác để giày vò mình."
"Không, không phải vậy đâu, nhất định là nhi thần làm sai gì đó, khiến y đau lòng, khiến y tức giận, nên y mới bỏ đi mà không nói lời nào."
Nói xong, Tùy Hành chậm rãi đứng dậy.
Hắn khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ, đôi mắt u ám mang theo tia sắc bén thường thấy, giống như một con chim ưng trong đêm tối, như thể mọi buồn bã và tổn thương vừa rồi đều là ảo giác của Nhan hoàng hậu.
"Nhất định là y đang đùa cô."
"Cô biết y trốn ở đâu rồi."
Hắn lại sải bước đi về phương hướng cũ.
Sắc mặt Nhan hoàng hậu thay đổi, vội vàng ra lệnh cho thị vệ hai bên: "Mau đi theo Thái tử!"
Đáng thương cho Đại Lý Tự khanh đang nằm trên giường thì bị lôi ra ném ở trước mặt Thái tử.
Ông bị giày vò suốt một ngày, chạy khắp Tùy đô lục tìm người tự sát, mệt đến mức thở không ra hơi.
Tùy Hành không quan tâm ông có mệt hay không.
Tùy Hành ra lệnh cho ông dẫn người đến Ly Sơn tìm kiếm thi thể, không được bỏ qua bất kỳ tính khả thi nào, cũng không quan tâm việc này có nằm trong phạm vi quản lý của Đại Lý Tự hay không.
"Đêm qua cô đã hứa sẽ đưa y đến cung điện Ly Sơn ngắm sao, nếu y thực sự muốn tự sát, nhất định sẽ chọn nơi đó.
Đó là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp cũng như mơ ước của cô và y trong tương lai."
Tùy Hành nói ra lý do, hắn lệnh cho binh lính của mình cùng với Đại Lý Tự khanh lên đường đến Ly Sơn.
Đại Lý Tự khanh đã lớn tuổi, rất nhiều năm không cưỡi ngựa, ông lo lắng nửa đường sẽ ngã ngựa gãy chân.
Nhưng Thái tử quyền khuynh triều dã, ông không dám làm trái lời.
Đại Lý Tự khanh vừa khóc vừa lên ngựa.
Tùy Hành không chỉ ngồi chờ tin tức, hắn còn mạnh bạo phá cửa chùa Từ Ân lúc nửa đêm, chạy đến tháp Linh Lung.
Hắn ra lệnh cho tất cả binh lính đợi ở ngoài, một mình leo lên đỉnh tháp.
Ván cờ Linh Lung mang tên "thiên hạ" và "thương sinh" vẫn lặng lẽ treo trên tường tháp.
Tùy Hành đứng dưới bàn cờ, ngơ ngác nhìn những quân cờ đen trắng đan xen.
"Điện hạ nợ ta một lần, sau này gặp lại nhất định phải vứt cờ nhận thua."
Lời nói của y vang vọng bên tai.
Ánh mắt Tùy Hành dán chặt vào bàn cờ, như thể thứ hiện lên trong đầu hắn không phải là quân cờ đen trắng mà là hình ảnh tiểu lang quân mặc y phục màu xanh đang nho nhã ngồi ở đối diện.
Hắn còn nợ y một ván cờ, sao y có thể biến mất?
Không đâu, chắc chắn không đâu.
Nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
Tùy Hành ngồi dưới bàn cờ, buộc mình phải nghiêm túc suy nghĩ về vị trí, thế hạ cờ cho đến bố cục quân cờ.
Hắn nhất định sẽ phá giải được ván cờ này, trả lại món nợ cho y.
Trụ trì hay tin nửa đêm Thái tử leo lên tháp, cho rằng hắn không cam lòng thất bại nên mới bất chấp ngày đêm chạy đến đây thi đấu.
Sáng sớm, ông dẫn theo các hòa thượng mang đồ ăn chay vào.
Tùy Hành không ăn.
Nhưng hắn cũng không muốn quay lại biệt viện.
Chỉ cần bước vào Mai uyển, khắp đầu hắn toàn là bóng dáng màu xanh gầy gò ấy, còn có cảnh tượng y nằm trên vai làm nũng với hắn, bị hắn trêu chọc đến nỗi đỏ mặt xin tha.
Tùy Hành vẫn ngồi trên đỉnh tháp.
Văn nhân đến khiêu chiến đều bị binh lính của phủ Thái tử chặn lại bên ngoài, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể thất vọng quay về.
Gần giữa trưa, Trần Kỳ tới.
Trần Kỳ đến báo với Tùy Hành về tin tức Trịnh Hiền đột ngột bỏ mạng trong dịch quán.
Y quan phán đoán Trịnh Hiền qua đời vì bệnh, vì họ không tìm ra bất kỳ vết thương nào trên cơ thể gã.
Nhưng chuyện này quá kỳ lạ và trùng hợp.
Trong lòng Trần Kỳ có một suy đoán mơ hồ, hay tin Tùy Hành ở tháp Linh Lung, hắn đánh liều chạy đến.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của Tùy Hành, Trần Kỳ đột nhiên không dám nói nữa.
Tâm trạng của Thái tử rõ ràng không bình thường.
Hắn không biết liệu mình nói ra suy đoán kia thì đối phương sẽ có phản ứng gì.
Nhưng Sở Ngôn đột nhiên biến mất một cách thần bí, Trần Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể đối phương là ai, từ đâu đến, loại bỏ được một đối thủ mạnh như vậy cũng là chuyện tốt.
"Quân sư có chuyện gì?"
Tùy Hành hỏi.
Trần Kỳ bẩm báo tình hình của Trịnh Hiền mà không nói ra suy đoán của mình.
"Cô biết rồi."
Tùy Hành nhàn nhạt nói một câu, sau đó bảo hắn lui xuống.
Bên ngoài tòa tháp vang lên tiếng gió, lúc quay người lui xuống, Trần Kỳ nhìn thấy trong mắt Tùy Hành lóe lên một tia ngoan độc.
...
Sau khi rời khỏi Tùy đô, Giang Uẩn không đi thẳng về phía Giang quốc mà đi theo hướng Đông đến Tề quốc.
Y biết, lý do tự sát không thể lừa được Tùy Hành.
Y để lại những lời đó, chỉ mong hắn có thể buông bỏ và quên đi đoạn nghiệt duyên giữa họ.
Với tác phong của Tùy Hành, hắn nhất định sẽ phái trọng binh phong tỏa biên giới, dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra tung tích của y.
Mà đường về Giang quốc xa xôi, y phải vượt qua biên giới Tùy quốc và bờ sông Hoàng Hà được quân Tùy canh giữ nghiêm ngặt, cho dù y có khinh công và nội lực tốt đến đâu thì việc này cũng quá mạo hiểm.
Nhưng nếu tiến vào biên giới Giang quốc thông qua Tề quốc thì sẽ an toàn hơn.
Mặc dù ở Tề đô cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng so với ba mươi vạn kỵ binh của doanh trại Thanh Lang, chút nguy hiểm này không đáng là gì.
Hơn nữa, Tề đô có công cụ đa dạng có thể giúp y liên lạc với Phạm Chu và những thân tín khác.
Ở trong quán trọ nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba Giang Uẩn mới ra ngoài tìm cách liên lạc phù hợp.
Y đeo rèm che mặt, không dùng dung mạo thật gặp người.
Buổi sáng không có nhiều khách, chủ quán là một đôi phu thê khá hòa đồng, nhìn thấy Giang Uẩn đi ra, hai người nhiệt tình hỏi: "Tiểu lang quân có muốn ăn sáng không?"
Giang Uẩn muốn lịch sự từ chối, nhưng lúc này dòng nhiệt trong bụng chợt lóe lên, sau đó, y hiếm khi cảm thấy hơi đói, nhờ ông chủ chuẩn bị một bát cháo và một đĩa bánh ngọt, sau đó y chọn góc khuất ngồi xuống.
Khi mặt trời lên cao, khách trong quán trọ ngày càng nhiều.
Giang Uẩn đang nhàn nhã dùng bữa, nhưng mới ăn được một nửa, y đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.
"Trường Lạc hầu, Điền tướng quân."
Ông chủ nhiệt tình chào đón.
Hai người đàn ông ăn mặc lịch sự bước vào, cả hai đều khoảng ba mươi tuổi.
Người dân ở Tề đô đều biết, Trường Lạc hầu là em trai của Liệt vương, còn Điền tướng quân Điền Dã là anh em cùng tộc với Điền Mãnh, hắn cũng cao lớn cường tráng như Điền Mãnh.
Lúc trước Điền Mãnh ở đây, hắn thường bị gã chèn ép.
Nhưng kể từ khi Điền Mãnh chết thảm, Điền Dã thường xuyên qua lại với Trường Lạc hầu.
Nhưng thứ thu hút mọi người không phải là bọn họ mà là hai thiếu niên tuyệt sắc đeo xiềng xích đứng ở phía sau.
Thiếu niên một thân tuyết bào, làn da trắng như tuyết, trời sinh mang theo vẻ quyến rũ khó tả.
Tác giả có lời muốn nói:
Tùy chó con: Các ngươi không có lương tâm, gâu gâu hu hu..