Editor: Nkoc
Ngoài ý muốn phát hiện mình có được năng lực tạm ngừng thời gian.
Ngày hôm đó, Phương Tích Bình vẫn như mọi khi rình coi đối tượng thầm mến, trong lòng nhớ lại: “Nếu như thời gian có thể tạm ngừng thì tốt biết bao.
” Qua một hồi lâu mới phát hiện quanh mình trở nên yên tĩnh, nhưng không có vấn đề gì cả lớp học yên tĩnh thì cũng phải có âm thanh giảng bài của giáo viên chứ? Trước mắt cũng không phải là thời gian kiểm tra.
Nghĩ như vậy, Phương Tích Bình ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy giáo viên vẫn đứng trên bục giảng như cũ, nhưng lại duy trì tư thế cầm sách, ngay cả miệng cũng hé mở.
Lại nhìn về các bạn học, mỗi người đều dừng lại ở tư thế tinh tế.
Sau đó Phương Tích Bình phát hiện thời gian giống như thật sự tạm ngừng lại rồi.
“Trời ạ!” Kích động kêu lên, lại đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh vẫn duy trì ở trạng thái bất động, nhịp tim đập loạn cũng dần dần dịu xuống.
“Nó thật sự tạm ngừng…”
Phương Tích Bình mừng rỡ như điên, có chút nhớ nhung liền quang minh chính đại đi đến trước mặt đối tượng thầm mến, nhưng cô là người nhát gan, chưa kể đột nhiên có được năng lực này, cô không biết liệu thời gian có đột ngột quay trở lại khi cô ngây ngốc nhìn anh hay không, cô khẳng định sẽ hận không thể chuyển trường ngay lập tức, từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt đối tượng thầm mến.
Cho nên cô khéo léo ngồi trên ghế, nhưng so với cái nhìn lén lút thông thường khi nhìn đối tượng thầm mến thì lúc này cô lại có thêm một chút can đảm ngồi nhìn đối tượng thầm mến ở sau lưng mình.
Cậu ấy tên là Ngụy Tuấn Khải, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, không những sáng sủa hào phóng mà còn vui vẻ giúp đỡ mọi người, là một trong những học sinh giỏi nhất lớp, là đối tượng mà các bạn học đều thích, là học trò ngoan trong mắt giáo viên.
Đương nhiên người thích anh cũng rất nhiều, không chỉ học sinh nữ trong lớp mà còn không ít học sinh nữ lớp khác cũng thầm mến anh, bí mật gọi anh là nam thần.
Tuy trường học không có cuộc bầu chọn hoa hậu giảng đường, hot boy, nhưng nếu có, hot boy nhất định sẽ là Ngụy Tuấn Khải.
Năm đầu cấp 3, có rất nhiều người tỏ tình với Ngụy Tuấn Khải, nhưng đều bị anh dứt khoát từ chối, thậm chí còn nói thẳng rằng không có đối tượng, dần dần ít người tỏ tình hơn, các nữ sinh chỉ có thể để trong lòng, bí mật say đắm anh.
Phương Tích Bình hoàn toàn trái ngược anh, không chỉ là học sinh kém trong mắt giáo viên, còn trầm mặc ít nói, nhát gan thẹn thùng, còn tự cắt tóc ngắn ngang vai bằng kéo, tóc mái dày cũng vậy, cuối cùng lại đeo cặp kính gọng dày, tổng thể có chút ảm đạm, và hầu hết mọi người không muốn chủ động quan tâm đến cô.
Bạn nói chuyện được với cô có thể đếm trên đầu ngón tay, và cô là người ngoài lề.
Thích Ngụy Tuấn Khải vì có một lần anh đi ngang qua chỗ cô ngồi và đụng phải chai nước trên bàn cô.
Chuyện này trước đây không phải không có, bình thường những người đó chỉ liếc nhìn cô một cái, thuận miệng nói câu thật xin lỗi rồi xoay người rời đi, cho nên Phương Tích Bình tập mãi thành quen cũng không ngẩng đầu liền chuẩn bị cúi người nhặt chai nước, lại phát hiện bàn chân trước mắt không rời đi, một bàn tay khác còn nhanh hơn cô cầm chai nước đặt trên bàn mình.
“Thật xin lỗi!”
Lúc đó Ngụy Tuấn Khải nhe răng cười với cô, nụ cười rộng mở như bao người khác, Phương Tích Bình đột nhiên ảo tưởng trái tim mình đã bị bắn một mũi tên, từ đây bắt đầu con đường thầm mến.
Phương Tích Bình tự nhận biết bản thân, người như cô không chỉ nói chuyện cùng Ngụy Tuấn Khải mà chuyện thầm mến anh nếu như bị bại lộ thì chỉ sợ bị những nữ sinh trong lớp chế giễu, bắt nạt.
Đương nhiên có thể không khoa trương như cô nghĩ, nhưng va chạm không thể tránh được, vì vậy cô luôn cẩn thận và không dám nhìn anh nhiều hơn, mức độ cẩn thận, cộng với việc bình thường không ai để ý đến cô, cho nên không ai phát hiện chuyện cô thầm mến Ngụy Tuấn Khải.
Hiện giờ có năng lực tạm ngừng thời gian, cô cuối cùng cũng có thể có can đảm nhìn anh nhiều hơn.
Vừa mới bắt đầu còn có chút cẩn thận, nhưng thời gian tạm ngừng càng lâu, thì thời gian Phương Tích Bình đặt trên người Ngụy Tuấn Khải càng dài, đến mức không nhịn được háo sắc, lúc này mới giật mình phát hiện thời gian tạm ngừng có vẻ hơi lâu.
“Thời gian này sẽ không phải vẫn tạm ngừng chứ?” Phương Tích Bình không biết nên vui vẻ hay lo lắng, giọng điệu nhất thời có chút phức tạp khó phân biệt.
Cô hôm nay nhìn Ngụy Tuấn Khải đã tương đương với cả học kỳ, coi như thời gian chỉ có thể tạm ngừng lần này, có lẽ cũng không có gì để hối hận.
Nghĩ như vậy, Phương Tích Bình bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để thời gian trở về như lúc ban đầu, tuy trong học tập cô quả thật chậm chạp, nhưng tiểu thuyết, truyện tranh nhiều như vậy, ít nhiều cũng hiểu được mục tiêu.
Nguyên nhân rất có thể vì cô muốn thời gian tạm ngừng lại, như vậy có phải chỉ cần ở trong lòng nhớ lại thời gian thì có thể trở về ban đầu?
Đúng như dự đoạn, một giây sau liền nghe thấy tiếng giáo viên đột nhiên giảng bài vang lên, thời gian lại bắt đầu trôi qua.
Bất chấp cảm giác hối hận không thể giải thích được trong lòng, nhưng Phương Tích Bình nghĩ rằng ít nhất cô đã nhìn Ngụy Tuấn Khải rất lâu.
+
Thời gian tạm ngừng lần thứ 2, là khi Phương Tích Bình muốn nhìn lén Ngụy Tuấn Khải như mọi khi, trong lòng không tự giác nhớ lại: “Nếu như thời gian có thể tạm ngừng lại thì tốt biết bao.
”
Thời gian lại một lần nữa tạm ngừng lại, cô mới kinh ngạc khi mình thật sự có năng lực tạm ngừng thời gian.
So với lần trước càng thêm vui sướng, bởi vì dựa trên kinh nghiệm tạm ngừng của lần trước, chỉ cần mình không tiêu tan năng lực này, thì thời gian sẽ vĩnh viễn ngừng tại đây.
“Vậy, tôi có thể can đảm hơn được không?”
Can đảm hơn, cẩn thận hơn, nhìn Ngụy Tuấn Khải?
Vừa bắt đầu vì tính cách cho phép, Phương Tích Bình tạm ngừng thời gian cũng không lâu lắm, 3 phút? 5 phút? Có lẽ là 10 phút?
Cô không biết, cô chỉ cảm thấy mình giống như biến thái, ngây ngốc cười nhìn Ngụy Tuấn Khải.
Nhưng với lá gan của cô, cho dù biết rõ thời gian tạm ngừng nhưng vẫn không dám nhìn thẳng, động tác vẫn như cũ mang theo vài phần cẩn thận, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác phát hiện cô đang nhìn Ngụy Tuấn Khải.
Nhưng số lần sử dụng càng nhiều, lá gan của cô cũng dần dần lớn hơn.
Từ khi xem được vài phút liền muốn điều chỉnh lại tâm trạng, lại trực tiếp nhìn mặt anh rồi cười một cách ngốc nghếch, càng về sau lại càng có can đảm trực tiếp đứng trước mặt anh.
Sự tiến bộ này tưởng chừng như nhỏ nhưng cô phải mất gần nửa học kỳ mới đạt được.
Phương Tích Bình không có tham vọng gì lớn, ngay cả khi cô có khả năng tạm ngừng thời gian cũng không thể giải thích được, nhưng thật ra cô cũng không muốn làm chuyện gì, chỉ muốn quan minh chính đại lộ rõ vẻ háo sắc với Ngụy Tuấn Khải.
Lòng người luôn luôn có lòng tham, được một ít và luôn muốn có nhiều hơn.
Phương Tích Bình xem nhẹ dục vọng của mình, cho rằng lá gan của mình nhỏ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện khác thường? Nhưng càng trở nên không thỏa mãn khi chỉ nhìn.
Cho dù không vội vàng, nhưng lá gan của cô không biết trong lúc nào đã từ từ lớn lên.
“Dù sao cũng tạm ngừng thời gian, không ai biết tôi làm gì…” Cô lẩm bẩm nói, cuối cùng vẫn không nhịn được lấy tay xoa đôi má của Ngụy Tuấn Khải.
“Wow! Làn da thật tốt…” Phương Tích Bình nhịn không được lại sờ sờ má mình, không hiểu sao da đối phương còn tốt hơn da mình.
Thiệt thòi cô vẫn là nữ sinh!
Bị đả kích nên Phương Tích Bình lập tức trở về chỗ ngồi, để cho thời gian quay lại, vẻ mặt buồn bực nằm úp sấp xuống bàn.
Sau lần đó Phương Tích Bình hoàn toàn không dám nhìn lén Ngụy Tuấn Khải nữa, chỉ cần bắt gặp mặt đối phương, trong lòng không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cô thậm chí còn ảo tưởng rằng trong tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác lúc ấy chạm vào.
Thế cho nên cô yên an phận mấy ngày nay, thậm chí không sử dụng khả năng tạm ngừng thời gian.
Cô vẫn luôn đắm chìm trong khoảng thời gian quan minh chính đại nhìn Ngụy Tuấn Khải, vì vậy không nhận ra thời gian trôi qua nhanh, mà lần này vì chột dạ nên an phận một chút, khi muốn bắt đầu lần nữa thì cô ngạc nhiên phát hiện học kỳ đã kết thúc, tới kỳ nghỉ đông rồi…
Vì vậy, trong học kỳ đầu tiên, sự tiến bộ của cô kết thúc trong lần chạm mặt Ngụy Tuấn Khải.
May mà kỳ nghỉ đông phải đi phụ đạo, tiếng oán than của học sinh khắp nơi, nhưng với Phương Tích Bình mà nói lại rất chờ mong.
Cô nghĩ, mình đi học đến nay, chưa bao giờ chờ mong đến trường như lần này.
Liên tiếp mấy ngày đều không gặp Ngụy Tuấn Khải, thêm trải nghiệm của lần tạm ngừng lần trước, xúc cảm xoa mặt anh càng nghĩ càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, ngược lại nó đã nuôi dưỡng dục vọng của cô mà cô không hề hay biết.
Vì thế bắt đầu ngày phụ đạo đầu tiên, Phương Tích Bình liền sử dụng tạm ngừng thời gian, lại sờ soạng mặt Ngụy Tuấn Khải một lần nữa.
Lần này cô không ao ước và ghen tị nữa, ngược lại cười một cách ngốc nghếch.
“Thật sự, rất thích anh…”.