Editor: Nkoc
Cảm giác lần đầu tiên không được tốt đẹp lắm, thậm chí còn chưa hưởng thụ đã kết thúc.
Nhưng có mở đầu, lần sau muốn nghĩ cũng không khó.
Về sau Phương Tích Bình thử vài lần nữa, dần dần cảm nhận được thoải mái khi làm tình, động tác ngày càng thuần thục, thậm chí không tự chủ được phóng đãng hơn.
Chôn sâu đầu vào cần cổ Ngụy Tuấn Khải, để chóp mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát của anh, Phương Tích Bình thở gấp, từng đợt từng đợt đong đưa mông.
“Ưm…ưm…”
Đây không biết đã là lần hoan ái thứ mấy, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong mắt tràn đầy si mê, đơn thuần mà nồng đậm.
“Làm tình… sao có thể thoải mái như vậy?” Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Có phải cùng anh làm? Nhưng… ưm… anh hẳn không động…”
Phương Tích Bình vốn nên thỏa mãn, nhưng dục vọng càng lúc càng lớn, đối với người giống gỗ, trên thực tế đang thực hiện hành vui giống như hiếp dâm, bây giờ đã ở học kỳ sau lớp 11, từ đầu cô có dùng bao cao su, nhưng cho tới bây giờ đã không dùng nữa.
“Sao nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không mang thai? Rõ ràng… đã chuẩn bị tâm lý thật tốt…” Phương Tích Bình đưa tay xoa tóc ngắn của anh, không hề có gánh nặng cúi người hôn lên làn môi mỏng kia.
“Thật hi vọng anh có thể đáp lại nụ hôn của em…”
“Hi vọng anh có thể nắm chặt eo của em, dùng lực làm em đến chết…”
“Rất muốn… rất muốn nằm trên giường anh… bị anh mạnh mẽ cướp đoạt…”
“Rất muốn… làm bạn gái chính thức của anh…”
Nói xong lời cuối cùng khóc không thành tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên cô không khống chế được, may mà thời gian đã được tạm ngừng, không ai biết cô thất thố.
+
Đã gần tới cuối học kỳ, dù rất nhanh sẽ đến ngày kiểm tra, nhưng Phương Tích Bình vẫn như cũ không đụng vào bài vở, mỗi lần đến trường vẫn dùng năng lực tạm ngừng thời gian để vụng trộm làm tính với Ngụy Tuấn Khải.
“Dù sao em cũng ngốc nghếch, đọc sách gì gì đó thật sự không được…”
Cô một bên vặn vẹo vòng eo, cảm nhận côn th*t Ngụy Tuấn Khải trong cơ thể mình, một bên thở gấp.
“Có cố gắng thế nào cũng không có biện pháp học chung trường đại học với anh, sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp anh nữa, em sao có thể bỏ qua thời gian còn lại?”
“Dù sao thời gian cũng tạm ngừng, em làm cái gì cũng không ai biết, coi như điên cuồng cùng anh làm tình thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới anh nhỉ…?” Giọng điệu có chút không chắc chắn.
Phương Tích Bình vốn không phải người thông minh, rất nhanh ném vấn đề này quẳng ra sau đầu.
“Chắc chắn không ảnh hưởng.
” Cô vẫn không quên tự chắc chắn.
Dù sao trong thời gian tạm ngừng, ngoại trừ cô chủ động thì những người khác sẽ bị ảnh hưởng?
Thế là lại thêm yên tâm thoải mái đòi hỏi Ngụy Tuấn Khải một cách điên cuồng, cơ thể của anh cũng trở nên dâm dục hơn trong những lần làm tình.
May mà bản thân cô không có bạn bè, vẻ ngoài vẫn trông ảm đạm và khó chịu, bình thường không có nhiều người chú ý đến cô, vì vậy thật đúng là không ai phát hiện sự thay đổi của cô.
“Nhưng mà… Con người thật đúng là có lòng tham… Rõ ràng bản thân đã lựa chọn như vậy, có thể làm càng nhiều càng cảm thấy chưa đủ… Như bây giờ thật giống như dùng đồ chơi chơi chính mình?” Phương Tích Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Trải qua một thời gian không khống chế được, mặc dù Phương Tích Bình cảm thấy tiếc nuối, phản ứng không còn lớn như trước, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc bản thân, sau đó lại dùng giọng nói tiếc nuối nói: “Thật sự rất muốn anh chủ động ôm em làm tình…”
“Tuần sau đã bắt đầu kiểm tra, anh nhất định sẽ đạt điểm cao và trực tiếp xin thẳng vào trường đại học tốt?”
Dựa vào thành tích của Ngụy Tuấn Khải, chắc chắn có thể nộp đơn vào trường đại học thông qua bài kiểm tra, chắc chắn không cần phải chuẩn bị cho bài kiểm tra.
Chỉ cần nộp đơn vào trường đại học, anh có thể vui chơi cho đến khi tốt nghiệp, các giáo viên sẽ không khắt khe với những sinh viên đại học.
Phương Tích Bình luôn luôn có lòng tin với Ngụy Tuấn Khải.
Ngược lại, cô không tin vào chính mình.
Cho nên cô tin mình không thể thi được, ngay cả khi làm bài tốt, những năm gần đây cô chưa bao giờ tham gia hoạt động hay thi đấu, cũng chưa từng tham gia cuộc thi nào, trong tay không một giấy khen, chứng nhận, ngay cả khi nộp đơn cũng không biết chuẩn bị tài liệu từ đâu.
Với lá gan của cô cũng không dám đi hỏi giáo viên, cũng không biết nên hỏi từ đâu…
Sợ đến cuối cùng, chỉ có thể tham gia thi lần này.
Nói cho cùng thì cô không có thành tích tốt, giỏi lắm thì chỉ có thể học đại học tư nhân, nhưng trong nhà không đủ sức trả học phí…
Phương Tích Bình nghĩ rằng có thể cô sẽ không vào đại học.
Sau khi tốt nghiệp, chỉ sợ không có cơ hội nhìn thấy Ngụy Tuấn Khải nữa.
Chẳng mấy chốc sẽ cùng anh nói lời tạm biệt…
Nhưng… Rất không cam lòng…
Phương Tích Bình nhịn không được hốc mắt phiếm hồng.
Nhớ lại điều này mà đã quyết định làm tình không cần bao cao su, hi vọng có thể mang thai đứa con của Ngụy Tuấn Khải, nhưng nửa học kỳ đã đi qua, bụng cô vẫn như cũ không có động tĩnh gì, nói không giận là giả.
“Nếu không học kỳ sau lại cố gắng, tranh thủ có thể có một đứa nhỏ?”
Phương Tích Bình không biết làm như vậy thì tương lai mình có hội hận không, cô chỉ biết hiện tại nếu không làm thì nhất định sẽ hối hận, vì vậy phải làm.
“Ừm, cứ như vậy đi.
Em muốn con của anh.
”
+
Học kỳ sau của cấp 3 đã bắt đầu, Phương Tích Bình liền theo lời cô nói, từ khi khai giảng đã xong, mỗi ngày cùng Ngụy Tuấn Khải làm vô số lần.
Cô thật muốn có đứa con với Ngụy Tuấn Khải.
Huống chi còn lại hơn nửa học kỳ, qua học kỳ sẽ không thấy anh nữa, trong lòng Phương Tích Bình càng mong muốn có đứa bé.
Ngày 14/2 là ngày lễ tình nhân, Phương Tích Bình như thường ngày dùng năng lực tạm ngừng thời gian.
Gần một năm rưỡi mộng đẹp, hiện giờ nghĩ lại vẫn như cũ có chút không chân thực.
Đáng tiếc chỉ còn chưa tới nửa năm, giấc mộng đẹp này sẽ hoàng toàn hóa thành hư không.
Phương Tích Bình thuần thục cởi bỏ quần áo, để tránh trên quần, trên quần lót dính gì đó, hoặc làm ướt còn phải rửa sạch.
Cô dùng nước bọt thấm côn th*t của Ngụy Tuấn Khải, tiếp theo thuần thục nắm côn th*t bắt đầu di chuyển lên xuống, côn th*t vốn mềm nhũn rất nhanh liền trở nên to khỏe đứng thẳng.
Cô không chút ghét bỏ cúi đầu vùi mặt mở miệng nhỏ đưa côn th*t to khỏe vào trong miệng, phối hợp bắt đầu khuấy động động tác lên xuống nuốt vào nhả ra, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm láp bú mút.
Tuy biết Ngụy Tuấn Khải sẽ không có cảm giác, nhưng Phương Tích Bình muốn làm như vậy, cũng đều làm như vậy.
Từ lúc bắt đầu có chút trúc trắc đến bây giờ đã thuần thục, mặc dù Ngụy Tuấn Khải không phản ứng, Phương Tích Bình không biết cô làm theo cách này có đúng hay không, đối phương có thể thoải mái không, vẫn kiên trì đến cùng.
Cô thích hương vị Ngụy Tuấn Khải, đủ loại.
Nên khi Ngụy Tuấn Khải xuất tinh trong miệng cô, tinh dịch nồng đậm đầy đủ để cô hưng phấn khác thường, sau đó là vẻ mặt thỏa mãn say mê nuốt toàn bộ vào bụng.
“Rõ ràng mỗi lần đều bắn nhiều như vậy, vì cái gì lại không mang thai?” Giọng điệu của cô mang theo chút tiếc nuối.
Nhưng cũng không phải lần đầu cô oán giân, cho nên rất nhanh liền đứng dậy giạng chân ở đùi anh, thời gian đã tạm ngừng nên cô không cảm thấy thẹn thùng rất tự nhiên mà hôn lên môi Ngụy Tuấn Khải, vì đối phương không đáp lại, mỗi lần chỉ môi kề môi đơn giản như vậy, cùng lắm thì khi cô nhịn không được mút vài cái.
Khi hôn cô duỗi tay đi xuống, cầm côn th*t bắt đầu khuấy động, sau khi xuất tinh côn th*t có chút mềm nhũn rất nhanh trở lên căng cứng.
“Mỗi lần nhìn cái này liền cảm thấy anh cũng thích em, tuy đó chỉ là vọng tưởng mà thôi.
” Phương Tích Bình cúi đầu nhìn côn th*t căng cứng cười ra tiếng, “Ha ha, nhưng không sao, theo kết quả mà nói thì trong thời gian tạm ngừng anh là người duy nhất thuộc về em.
”
Cô khẽ nâng mông, nắm côn th*t nhắm ngay cửa huyệt của mình, cứ như vậy ngồi xuống.
côn th*t Ngụy Tuấn khải vừa thô vừa to, dù làm rất nhiều lần, nhưng mỗi khi cắm vào tiểu huyệt thì vẫn như cũ làm bên trong căng đến trướng đầy.
“Thật sự rất thích anh! Mặc kệ là anh hay côn th*t của anh…”
Phương Tích Bình vừa nói vừa thở gấp.
“Hôm nay là ngày lễ tình nhân, đáng tiếc chúng ta cũng không phải là tình bạn chân chính, nhưng không sao, nếu hôm nay có thể mang thai, chắc hẳn đây là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời em!” Khi nói xong, giọng nói có chút kích động.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
“Nhưng em biết, chúng ta chắc sẽ không có khả năng, chỉ cần điểm này, anh thông minh như vậy còn em lại ngốc như thế…”
“Em chắc chắn sẽ không thi vào được trường đại học công lập, ba em đã nói qua, ông ấy không đủ tiền để trả học phí, nên nếu em không thi đâu, trừ khi vừa học vừa làm, em không học đại học và chỉ đi tìm việc làm.
”
“Em cũng muốn, nhưng em ngốc như vậy, nếu vừa học vừa làm, em không có biện pháp học vào, cứ như vậy không bằng đừng lãng phí tiền bạc?”
“Sau khi tốt nghiệp nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chúng ta sẽ không gặp nhau? Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng em có thể có đứa con của anh cũng đã đủ rồi!”
“Đến lúc đó em sẽ cố gắng nuôi dưỡng đứa nhỏ… Nếu ba mẹ tức giận em sẽ chuyển ra ngoài ở, dù sao thì em tuyệt đối sẽ không xóa sạch con của chúng ta!”
“Nếu hôm nay có thể mang thai thì em muốn….
Dù sao em không có bạn bè, cảm giác tồn tại rất thấp, bình thường không ai tới làm phiền em, ngay cả khi em béo lên cũng sẽ không có ai nói gì.
”
“Nói không chừng có thể thuận lợi đợi đến tốt nghiệp, nếu ba mẹ đồng ý để em giữ lại thì em sẽ dưỡng mấy tháng, còn nếu không được em sẽ nhanh chóng tìm công việc chuyển ra ngoài, trước kiếm tiền, rồi lập kế hoạch nuôi nấng đứa trẻ sau sinh…”
“Ưm… Dựa vào đầu của em, em cũng không nghĩ ra còn vấn đề gì nữa không.
” Phương Tích Bình trực tiếp nói đùa.
Cô vân vê cái ót của Ngụy Tuấn Khải, cúi đầu lại hôn môi anh một cái.
Phải biết rằng không tới nửa học kỳ sẽ không còn cơ hội nữa, cô phải thừa dịp này hôn nhiều một chút.
“Nghe nói ba tháng đầu là kỳ nguy hiểm, phải dưỡng cho tốt.
Sau tốt nghiệp không tới mấy tháng sẽ sinh, nếu khi đó tìm việc thì chỉ sợ đứa nhỏ không trụ được lâu khi ra đời…”
“Không được! Nếu không hôm nay làm nhiều lần, nói không chừng đã dính? Ba tháng sau em lập tức tạm nghỉ học đi tìm việc làm, kiếm ít tiền!”
“Như vậy chỉ có thể nói lời tạm biệt anh sớm hơn một chút…” Cô có chút không muốn sờ sờ mặt anh, lại cúi đầu hôn một chút nữa.
“Ngụy Tuấn Khải, em thật sự rất thích anh…”
“Rất thích anh.
”
Hôm nay là một ngày đặc biệt, như cô nói quả thật đã làm nhiều hơn mấy lần trước, trên thực tế đã sớm không đếm được bao nhiêu lần.
Đây vì để chắc chắn hôm nay có thể mang thai đứa con của Ngụy Tuấn Khải.
Dù sao thời gian tạm ngừng không giới hạn, cô muốn ngừng bao lâu thì ngừng bấy lâu, chờ cô nghỉ ngơi tốt sẽ khôi phục lại.
Vì vậy, hôm nay cũng là khoảng thời gian dài nhất kể từ khi cô có năng lực này.
Sau khi cảm thấy hài lòng mới khôi phục thời gian, một người nằm úp sấp xuống ở trên ghế nghỉ ngơi, trong lòng tràn đầu thấp thỏm cùng chờ mong.
Từ sau khi có năng lực tạm ngừng thời gian, Phương Tích Bình không cần nhìn lén Ngụy Tuấn Khải nữa.
Dù sao chỉ cần tạm ngừng thời gian, cô muốn cái gì thì sẽ sẽ cái đấy? Chứ đừng nói là giở trò với anh.
Hơn nữa bây giờ đã phát triển đến giai đoạn này rồi.
Cho nên Phương Tích Bình không biết Ngụy Tuấn Khải đã bắt đầu lén lút nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng kì lạ.
Mà hôm nay, anh nhìn sau đầu cô có chút tức giận không thể giải thích được.
.