Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn


Nhìn thấy tâm tình Giản Nhiên không tốt, mấy người trong phòng không tiếp tục đề tài này nữa.Giản Nhiên ra ban công đánh răng, quỷ tha ma bắt nhìn phía đối diện.

Trên ban công đối diện một người cũng không có, treo lẻ loi mấy bộ quần áo, Giản Nhiên vừa nhìn liền thấy áo T shirt với quần ngắn mình cho Nhậm Thanh Lâm mượn, cũng như......quần lót.Giản Nhiên âm thầm dời ánh mắt, trong lòng có một loại cảm giác khác lạ.Do ở trường học có độ nổi tiếng nhất định, thỉnh thoảng lại có bài đăng về Giản Nhiên trên diễn đàn.

Cuộc gặp mặt ngẫu nhiên của cậu với một nữ sinh quen biết, cùng đi thư viện cũng có người đăng bài; cậu cùng học trưởng trông cũng đẹp trai ăn cơm chung cũng có người đăng.


Đối mặt với mấy lời đồn đại vớ vẩn này, thái độ của Giản Nhiên từ trước đến nay đều là: Thấy cái cây bên cạnh chưa? Ở đó mát mẻ, đến đó đợi đi.Cậu chưa từng vì lời đồn đại mà thay đổi cách làm của bản thân, càng sẽ không tránh hiềm nghi.

Cậu muốn đi cùng với em gái nào, cùng ăn cơm với học trưởng nào, đều là chuyện của cậu, người khác không quản được.

Trước đây lúc cậu và học trưởng truyền ra tai tiếng, hai người vẫn đi cùng nhau, đọc mấy comment trên diễn đàn còn càn rỡ cười lớn.Vụ tai tiếng lần này chỉ là đổi người mà thôi, cậu sao lại không thể làm như không để ý giống trước đây được?Giản Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một trong những nguyên nhân rất lớn nằm ở trên giấy hôn thú trong ngăn kéo của cậu.Giản Nhiên bò lên giường, muốn ngủ trưa nhưng không buồn ngủ chút nào.


Quý Nguyên Hi ở giường đối diện lướt điện thoại, hỏi: "Nhiên Nhiên, tui ở Cẩu Đông(*Công ty bán lẻ JD) mua chút đồ, mới 99 tệ chưa đủ freeship, tui còn thiếu một chút, ông có gì muốn mua không?"Giản Nhiên giành ra chút lý trí nghĩ nghĩ, "Lấy hai bình nước giặt.""Được rồi.""Tối nay ăn lẩu ở ký túc xá thấy thế nào?" Thẩm Tử Kiêu đột nhiên nói, "Vừa hay trời lạnh rồi, rất thích hợp ăn lẩu."Quý Nguyên Hi làm một cử chỉ OK, Kha Ngôn cũng cười nói được.Thẩm Tử Kiêu hỏi: "Giản Nhiên, ông thì sao?"Giản Nhiên: "......"Thẩm Tử Kiêu: "Vcl, ông ngủ mất rồi?""Chưa," Giản Nhiên nhàn nhạt nói, "Có khả năng thêm một người, tôi hỏi Nhậm Thanh Lâm xem có đến không."Thẩm tử Kiêu: ?Quý Nguyên Hi: ? ?Kha Ngôn ngốc bạch ngọt: "Được nha, nhiều người mới náo nhiệt.""Không phải, Nhiên Nhiên......" Quý Nguyên Hi thận trọng hỏi, "Ông không tránh tin đồn sao?"Giản Nhiên khịt mũi coi thường, "Có cái gì mà phải tránh tin đồn sao? Cậu ta là học đệ mà tui chơi thân, mời tới ăn bữa lẩu có sao đâu, có ý kiến?"Quý Nguyên Hi vội vàng nói: "Không vấn đề.""Đây vẫn là cách xử lý như mọi khi của ông." Thẩm tử Kiêu như có ẩn ý, "Xem ra Nhậm Thanh Lâm với những người trước đây cũng không có gì khác nhau ha?"Giản Nhiên nhìn trần nhà, như là trả lời vấn đề của Thẩm Tử Kiêu, lại như là nói với chính mình: "Có thể có gì khác nhau."Ngủ trưa tỉnh dậy, Thẩm Tử Kiêu cúp tiết chơi game với nữ thần, Giản Nhiên với Quý Nguyên Hi lên lớp cùng nhau, đúng lúc chạm mặt Nhậm Thanh Lâm cũng đang tới lớp ở dưới lầu ký túc xá.Giọng điệu Giản Nhiên tự nhiên: "Đến thật đúng lúc, buổi tối cậu có bận không?""Tạm thời không có," Nhậm Thanh Lâm nói, "Học trưởng có chuyện gì sao?"Bạn cùng phòng đi cùng với Nhậm Thanh Lâm lén lút nhìn Giản Nhiên mấy lần, sau khị bị Giản Nhiên phát hiện, liền vội vã chuyển dời ánh mắt, "Cái gì nhỉ, Thanh Lâm tui tới phòng học trước giữ chỗ cho ông, ông từ từ đi."Quý Nguyên Hi cười "Phụt" một tiếng, "Thanh Lâm, bạn cùng phòng của cậu có phải có chút sợ Nhiên Nhiên của chúng tôi phải không nha?"Giản Nhiên không hiểu: "Tui có cái gì đáng sợ vậy?""Không tới mức sợ, chắc là có chút chột dạ." Từ lúc nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn, đám bạn cùng phòng Nhậm Thanh Lâm liền ở trong phòng tám nhảm không ít, còn đào lại hết mấy bài bát quái có liên quan đến Giản Nhiên, suy ngẫm kĩ từng bài từng bài, cuối cùng thấy sắc mặt Nhậm Thanh Lâm không tốt lắm mới bỏ cuộc."Nhớ lại nội dung của một vài bài viết, Nhậm Thanh Lâm mím mím môi, "Không nói cái này, học trưởng còn chưa nói anh tìm tôi có việc gì."Quý Nguyên Hi giành trả lời: "Phòng bọn anh tối nay ăn lẩu, cậu cũng đến luôn đi?""Được," Nhậm Thanh Lâm nhìn về phía Giản Nhiên, "Nhân tiện đem quần áo trả cho học trưởng."Giản Nhiên thuận miệng nói: "Cậu không phải mới phơi sao, tối có thể khô?"Nhậm Thanh Lâm nheo đôi mắt, "Sao học trưởng lại biết quần áo đang phơi?"Giản Nhiên bình tĩnh: "Đương nhiên là nhìn thấy rồi——trong lúc vô ý thấy."Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Cứ vậy đi.

Buổi tối có cần tôi mang chút đồ tới không?"Quý Nguyên Hi: "Không cần, cậu tới là được.


Đúng rồi, cậu thấy bài đăng về cậu với Giản Nhiên trên diễn đàn chưa?"Giản Nhiên: "Cậu có bệnh à, bộ hết chuyện nói rồi sao?"Nhậm Thanh Lâm nhìn lướt qua Giản Nhiên, "Nhìn thấy rồi."Quý Nguyên Hi vỗ vỗ vai học đệ, dùng giọng điệu người từng trải nói với hắn: "Trường học của chúng ta là như vậy, bài tập quá ít rồi, mọi người nhàn rỗi buồn chán liền thích tám nhảm, Nhiên Nhiên đã quen từ sớm rồi, cậu cũng đừng để ý, nên như thế nào thì như thế đó.""Câu cuối của lão Quý còn xem là lời con người nói." Giản Nhiên nói, "Nên như thế nào thì như thế đó, không cần nghĩ quá nhiều."Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, không chút để ý nói: "Được."Buổi tối, Nhậm Thanh Lâm đem theo quần áo với một giỏ hoa quả đến phòng Giản Nhiên, vừa tiến vào cửa liền ngửi thấy mùi hương của lẩu."Tôi đến trễ rồi?"Quý Nguyên Hi vừa làm rau vừa nói: "Không, bọn anh còn chưa bắt đầu ăn nữa, cậu ngồi trước đi."Quý Nguyên Hi với Kha Ngôn bận rộn xung quanh nồi lẩu, Giản Nhiên với Thẩm Tử Kiêu thì bật mic chơi game.

Nhậm Thanh Lâm đi đến phía sau Giản Nhiên, "Học trưởng, đồ của anh bỏ ở đâu?"Trận đánh đang đến giai đoạn quan trọng, Giản Nhiên không rảnh để ý hắn, thuận miệng nói: "Bỏ vào trong tủ quần áo là được."Khoảnh khắc Nhậm Thanh Lâm mở tủ quần áo, trước mắt biến thành màu đen——một cái áo sơ mi rơi lên đầu hắn.

Hắn đứng im mấy giây, lấy cái áo sơ mi từ trên đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy cái tủ quần áo vô cùng nam sinh, thậm chí còn có mấy gói khoai tây chiên còn chưa mở trong tủ.Một vài nam sinh nhìn mặt ngoài gọn gàng sạch sẽ, vừa đẹp trai vừa A, thực tế thì trong tủ quần áo toàn là khoai tây chiên.Nhậm Thanh Lâm đơn giản sửa sang lại một chút, miễn cưỡng đẩy ra một vị trí trống nhét quần áo vào.Giản Nhiên ở bên cạnh tức giận nói: "Kiêu cẩu ông đổi vị trí bắn đi, Pharah(*) của phe địch không có ai kèm, vú em bên mình đều bị nổ đến tự bế rồi!"*Nhân vật trong game Overwatch, vị trí đột kíchThẩm Tử Kiêu bực bội nói: "Vị trí bắn của tui không được ông không phải không biết!"Giản Nhiên châm chọc không chút lưu tình: "Mỗi ngày chỉ biết ở đây giả ngầu, lúc đoàn chiến sát thương đâu rồi? Ở、đâu、rồi!"Nhậm Thanh Lâm hơi kinh ngạc, "Overwatch? Tôi còn tưởng game này sụp rồi."Quý Nguyên Hi tốt bụng nhắc nhở: "Lời này cậu đừng nói trước mặt bọn họ, bọn họ vĩnh viễn yêu Overwatch."Nhậm Thanh Lâm qua chỗ Thẩm Tử Kiêu xem một lúc, thực sự xem không nổi nữa, nhân lúc Thẩm Tử Kiêu chết chờ đợi hồi sinh, nói: "Đưa tôi thử xem?"Thẩm Tử Kiêu nâng mắt nhìn hắn, "Cậu biết?""Có đoạn thời gian từng chơi qua, khả năng bây giờ không quen tay."Thẩm Tử Kiêu đã bị đồng đội chửi đến tự bế rồi, chỉ mong sao có người thay hắn.


Hắn đứng dậy nhường chỗ cho Nhậm Thanh Lâm, "Cậu biết bắn tỉa không?"Nhậm Thanh Lâm "Ừm" một tiếng, đổi sang sniper, ra cửa nghéo tay, một phát bắn lên trời, nổ đầu Pharah phe địch.Thẩm Tử Kiêu lập tức hô to "666"(*Lợi hại)Giản Nhiên bình tĩnh hơn nhiều: "Thao tác cơ bản."Vừa đổi người ở vị trí C(*trung tâm), thế cục liền từ ngược chiều gió chuyển thành thuận chiều gió.

Góc trên bên trái hiển thị lần kill bị Nhậm Thanh Lâm spam, tâm thái phe địch sụp đổ tan tành, một tên mạnh miệng mắng Nhậm Thanh Lâm bật hack.Sau khi thắng lớn, Thẩm Tử Kiêu hỏi Giản Nhiên: "Xin hỏi tui bây giờ có thể '6' chưa?"Giản Nhiên không để ý cậu ta, tháo tai nghe xuống, thành khẩn nhìn Nhậm Thanh Lâm, "Đại ca cầu mang theo."Nhậm Thanh Lâm nhướn nhướn mi, "Được."Lúc này, Kha Ngôn hô lên một tiếng, "Có thể ăn được rồi!"Vì để theo khẩu vị của Giản Nhiên, đáy nồi một chút cay cũng không có, muốn nước chấm cay thì có.

Lẩu ăn được một nửa, đột nhiên có người gõ cửa, mấy người mặt đối mặt nhìn nhau——Sẽ không phải là giảng viên cố vấn đến kiểm tra phòng chứ?"Quý Nguyên Hi bóp cổ họng hỏi: "Ai vậy.""Là anh," bên ngoài truyền đến tiếng con trai, "Lâm Tư Sâm."Bốn người lần lượt thở ra một hơi, trừ Nhậm Thanh Lâm.Nhậm Thanh Lâm nhớ rõ, học trưởng Lâm Tư Sâm này, chính là trên diễn đàn trường, người lần trước bị khuyến khích cùng Giản Nhiên đi lãnh chứng."Chắc là đến tìm tui," Giản Nhiên đứng dậy, "Tui đi mở cửa.""Không cần," Nhậm Thanh Lâm nói, "Để tôi."14:01_2022-04-21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận