Kỷ Uyển đúng lúc bước lên, vỗ nhẹ vào vai Cố Tịch Chi, sau đó ôn nhu nói:
“Tịch Chi đừng sợ, có nghĩa phụ nghĩa mẫu làm chỗ dựa cho con, con cứ việc từ chối hắn ta, sau này chúng ta sẽ không gặp lại hắn ta nữa.
”
Bên cạnh, Thẩm Chinh Thắng cũng động viên gật đầu.
Thẩm Gia Tuế thấy mẹ lên tiếng bênh vực Cố Tịch Chi, không khỏi thở dài một tiếng, nhưng cũng biết dục tốc bất đạt.
Cha mẹ quá tin tưởng Cố Tịch Chi, che chở nàng ta không cần phải nói, kiếp trước nàng chẳng phải cũng như vậy sao?
Nhưng mà, lần này nàng có bằng chứng!
Cố Tịch Chi khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhìn Lục Vân Tranh ở phía xa, trong lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đã đạt thành nhận thức chung nào đó.
Ngay sau đó, Cố Tịch Chi đột nhiên ho khan, giống như áy náy không thôi, che miệng nức nở:
“Là lỗi của con, đều là lỗi của con, nghĩa phụ nghĩa mẫu tốt bụng cưu mang con, tỷ tỷ đối xử với con lại càng thân thiết như chị em ruột, vậy mà con… vậy mà con lại gây ra chuyện rắc rối này.
”
“Tịch Chi, không phải lỗi của con!”
Kỷ Uyển vội vàng tiến lên, ôm Cố Tịch Chi đang run rẩy toàn thân vào lòng.
Thế nhưng Cố Tịch Chi dường như rất tự trách, khóc đến mức hít thở không thông, giống như sắp ngất xỉu đến nơi.
Nàng ta từ nhỏ đã yếu ớt, thường ngày tâm trạng dao động quá lớn, cũng sẽ có tình trạng như vậy, cho nên lúc nãy Kỷ Uyển sai Bạch Sương đi mời nàng ta, mới cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
“Tịch Chi! Tịch Chi!”
Kỷ Uyển lo lắng vô cùng, vội vàng bảo Bạch Sương đi mời đại phu trong phủ.
Thẩm Chinh Thắng nhìn thấy trong nhà bị một mình Lục Vân Tranh làm cho gà bay chó sủa, hai đứa con gái đều bị ủy khuất, tức giận đến mức muốn đuổi người.
Ai ngờ lúc này, Cố Tịch Chi lại nức nở ngẩng đầu lên từ trong lòng Kỷ Uyển, lại nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc:
“Nghĩa phụ nghĩa mẫu, Tịch Chi nguyện ý gả!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Gia Tuế ở phía sau lạnh lùng nhếch mép, còn Thẩm Chinh Thắng và Kỷ Uyển lại ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
“Tịch Chi, con nói gì vậy?”
Cố Tịch Chi hít sâu một hơi, lúc này mới đẫm lệ, thiện giải nhân ý mở miệng: “Nghĩa phụ nghĩa mẫu, Tịch Chi không thể ích kỷ như vậy được.
Hiện giờ biên cương chưa yên ổn, nghĩa phụ đã mất một cánh tay, một khi chiến tranh nổ ra, Hoàng thượng còn phải dựa vào Lục tướng quân.
”
“Nếu Lục đã tướng quân có ý muốn kết thân, Lục công tử lại cố chấp như vậy, vậy thì để Tịch Chi gả qua đó đi, vì để tiếp tục tình nghĩa của hai nhà, cũng là vì không muốn làm khó nghĩa phụ và Lục tướng quân.
”
“Ân dưỡng dục của nghĩa phụ nghĩa mẫu những năm qua, Tịch Chi tự biết bản thân không cách nào báo đáp, như vậy, Tịch Chi sống tiếp quãng đời còn lại cũng an tâm, không còn gì hối tiếc.
”
Nói đến đây, Cố Tịch Chi khẽ nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
Lục Vân Tranh đứng phía trước nghe thấy vậy, trong lòng tràn đầy thương tiếc và thưởng thức.
Quả nhiên Tịch Chi thông minh, làm việc chu toàn hơn hắn ta, những lời này ngay cả hắn ta nghe xong cũng không khỏi cảm động.
Vợ chồng Thẩm Chinh Thắng thấy Cố Tịch Chi như vậy mà vẫn còn lo lắng cho đại cục, cho dù có phải chịu uất ức cũng phải vì Thẩm gia mà suy nghĩ, càng thêm thương xót và yêu quý nàng ta, đồng thanh nói:
“Không được!”
Kỷ Uyển càng là lạnh lùng nói: “Tịch Chi, Lục tướng quân trước đây là thuộc hạ của nghĩa phụ con, lúc này nếu ông ấy có mặt ở đây, nhất định cũng sẽ không để Lục Vân Tranh tùy ý như vậy.
”
“Nếu ông ta dám che chở cho Lục Vân Tranh, dung túng con trai hủy hôn, Thẩm gia chúng ta căn bản không sợ ông ta!”
“Tịch Chi con yên tâm, con và Tuế Tuế đều không cần phải gả, mẹ tuyệt đối sẽ không để hai đứa phải chịu nửa phần uất ức!”
Nghe vậy, Cố Tịch Chi lại liên tục lắc đầu, nắm chặt tay Kỷ Uyển, nghẹn ngào nói:
“Nghĩa mẫu, không, hai nhà trở mặt thành thù tuyệt đối không phải là điều Tịch Chi muốn nhìn thấy, nếu để Lục tướng quân và Lục công tử vì vậy mà cha con bất hòa, Tịch Chi cũng không đành lòng.
”
“Hay là để Tịch Chi gả qua đó, để ân oán này dừng lại ở một mình Tịch Chi đi!”
Thẩm Gia Tuế nhìn Cố Tịch Chi khéo léo dùng lời lẽ, từng bước một nắm giữ trái tim cha mẹ, nghĩ đến một người giỏi che giấu như vậy, lại ngày đêm ở bên cạnh bọn họ, không khỏi rùng mình.
Nàng không nhịn được nghĩ, trong tội chứng hãm hại Thẩm gia mà Lục Vân Tranh đưa ra kiếp trước, có phải cũng có phần của Cố Tịch Chi hay không?
Dù sao thì, nàng ta hiểu rõ cha nàng như vậy, mà cha nàng lại không hề đề phòng nàng ta!
Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Tuế có chút sốt ruột quay đầu nhìn ra ngoài sân.
Đúng lúc này, Bạch Cập bưng một cái hộp, vội vàng chạy về phía bên này.
Mắt Thẩm Gia Tuế sáng lên.
Cuối cùng cũng đến rồi!