Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn


【 A a a kiểu ôm công chúa này cũng quá bá rồi! Tôi muốn ship! Đừng ai cản tôi! Để tôi chip! 】
【 Tê tê, tôi đến cùng đã ship cp thần tiên gì a, aswl.

/kích động/ /kích động? 】
*Aswl - Ai si wo le: Thích chết tôi rồi.
【 Cái ôm chết người này, là tôi nghĩ đen tối rồi sao? /ám chỉ/ /ám chỉ/ 】
【 Ánh mắt! Các chị em, mau nhìn ánh mắt của Đường Trì nhìn Nghiêm tổng, hãy nói cho tôi biết các ngươi đã nhìn thấy gì? 】
【 Trả lời lầu trên, là tình yêu ngập tràn a a a a a a, tôi là con chuột chũi, để tôi hét! 】
Đạo diễn ngồi trên ghế sofa trong phòng hội nghị, nhìn những dòng bình luận lang ngôn lang ngữ dưới hot search, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
"Nghiêm tổng, phải nhanh chóng tìm người áp hot search xuống a, e rằng tin tức cậu kết hôn với Đường Trì, có khả năng sẽ bị đám người cư dân mạng này đào ra được." Đạo diễn đề nghị.
Nghiêm Ngộ Sâm uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Không cần đè, cứ để thả đi."
Đạo diễn sững sờ: "Vạn nhất tin tức ngài cùng Đường Trì kết hôn bị truyền ra ngoài..."
Ông còn chưa nói hết, Nghiêm Ngộ Sâm một mặt không quan tâm nói: "Truyền thì truyền đi, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài."
Anh ước gì bị truyền đi đây, như vậy Đường Trì mới không thể ly hôn với anh.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Đúng rồi, trước ông nói, Đường Trì lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai chúng tôi ra, mới đưa tôi rời khỏi, chuyện này sau đó ông xử lý thế nào rồi?"
Đạo diễn vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tình huống khi đó khá đặc thù, tôi sợ tin ngài ngất xỉu bị lộ ra ngoài, sẽ khiến dư luận dậy sóng, cho nên đã nói với mọi người biết ngài với Đường Trì náo loạn gây xích mích, cố ý giả bộ bất tỉnh, muốn gây sự chú ý từ cậu ấy."
Nói đến đây, đạo diễn hứng khởi vỗ tay một cái: "Nhưng ai nghĩ tới, Đường Trì vừa nghe tin ngài ngất xỉu, lập tức như phát điên chạy tới, còn thu hút không ít người vây xem.

Ngài xem, hắc, tình huống lúc rất kịch tính a, nếu như giữa chừng tỉnh lại, khó tránh khỏi khiến Đường Trì cảm thấy ngài đang đùa giỡn, cho nên, ngài tiếp tục ngụy trang, làm cậu ấy lo lắng lo lắng.

Không sai, Đường Trì thật sự rất lo lắng."
Khóe miệng Nghiêm Ngộ Sâm giật một cái, có chút không nhịn được nói: "Khi ông miêu tả sự tình, có thể đừng tấu hài được không?"
*Tấu hài: Một nghệ thuật nói hoặc hát để gây hài hước, giống chương trình gì gì bên Trung ấy.
"Xin lỗi, vì xuất thân từ tấu nói, một khi kích động, liền theo bản năng quay về nghề cũ." Đạo diễn hòa hoãn tâm tình, tiếp tục nói: "Đường Trì lo lắng cho ngài, muốn nhanh chút đưa ngài đi bệnh viện, nhưng Cố ảnh đế không đồng ý, còn cãi nhau với Đường Trì, cuối cùng Đường Trì hết cách, đành lấy giấy chứng nhận kết hôn của cậu ấy với ngài ra."
Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được ngắt lời: "Cho nên, rốt cuộc ông đã xử lý chuyện này thế nào rồi?"
Còn chuyện này nghe làm gì, nó hoàn toàn giống với sự thật đương nhiên a.
Đạo diễn cười nói: "Chẳng phải vừa nói rồi sao, tôi không nói cho người khác biết chuyện ngài thật sự hôn mê a.

Dù sao tình hình sức khỏe của ngài có sự tương quan mật thiết với cố phiếu của CJ, không có gì trọng yếu hơn so với việc này."
"Ông thật biết cách lấy cục làm trọng." Nghiêm Ngộ Sâm tâm mệt nói: "Cho nên, chuyện tôi cùng Đường Trì kết hôn, ông sẽ không quản?"
Đạo diễn vội vàng nói: "Có quản a.

Bất quá bởi vì khi đó có không ít người nhìn, bọn họ đều thấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người, nếu như nói hai người không có bất cứ quan hệ nào, tuyệt đối không ai tin, đơn giản bỏ thêm một vài chi tiết để che đậy."
Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ nói: "Ông mượn cớ che đậy thế nào?"
Đạo diễn vừa muốn nói, Đường Trì đứng ở cửa nghe được nãy giờ vừa tức lại bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào: "Ông ấy nói, giấy chứng nhận kết hôn kia là giả, tôi là tiểu tam anh nuôi bên ngoài, không muốn đắc tội bị phong sát thì tốt nhất ngoan ngoãn ngập miệng."
Đạo diễn vội vã nói: "Không đúng không đúng, tôi không nói như vậy, tôi chỉ nói, giấy chứng nhận kết hôn kia là giả hay là thật cũng không rõ, lệnh bọn họ đừng ra ngoài nói lung tung, không những khiến Nghiêm tổng tức giận, còn nhận hậu quả khó lường."
Đường Trì không tin: "Ngài chắc chắn chứ?"
Đạo diễn đưa tay lên thề: "Tôi thề."
Đường Trì mờ mịt: "Nhưng vì cái gì hiện tại tất cả mọi người đều truyền tai nhau, nói tôi là tiểu tam Nghiêm Ngộ Sâm nuôi ở bên ngoài?"
Đạo diễn kinh sợ ngồi dậy: "Cái gì? Không thể nào, tôi tuyệt đối không nói như vậy a, tôi muốn nói, tôi về nhà sẽ bị vợ đánh."
Đường Trì bối rối: "Vậy chuyện này rốt cuộc là sao?"
Đạo diễn gãi gãi đầu: "Có thể mọi người xuyên tạc ý của tôi.

Dù sao tôi là người làm nghệ thuật, não dễ bổ, không cẩn thận, não bổ ra một hồi thành một vở kịch lớn." Nói đến đây, đạo diễn còn không quên an ủi Đường Trì: "Bất quá cậu yên tâm, mặc dù chuyện này đã bị truyền ra thành cái dạng này, cũng chỉ có một chút sai lệch thôi."
Đường Trì khiếp sợ: "Một chút? Hiện giờ mọi người đều nói là tiểu tam của chính chồng mình, ông gọi đây chỉ là một chút sai lệch?"
Trước đó chỉ có một mình Tiêu Hàn cho rằng như vậy đã là tốt rồi, hiện tại mọi người đều cho rằng, cậu không muốn gặp người nữa chắc?
Đạo diễn oan ức đổi giọng: "Vậy thì sai lệch khá lớn."
Đường Trì: "..."
Đạo diễn: "Ngược lại tôi đã cảnh báo bọn họ rồi, không quản bọn họ tưởng tượng ra sao, nhưng không được nói ra ngoài, nhất định phải cấm khẩu một trăm phần trăm."
Đường Trì thật sự bị tức đến mức không còn cách nào khác, đặt mông ngồi xuống sofa, cầm cốc cà phê như nước sôi của Nghiêm Ngộ Sâm vừa uống, ực ực ực uống mấy ngụm.
Đầu tiên Nghiêm Ngộ Sâm nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn hầu kết trượt lên xuống của Đường Trì, sau đó liền nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn cốc cà phê đột nhiên biến thành thứ gì đó rất đáng yêu.
Điều này có tính anh với Đường Trì...!đang hôn gián tiếp không?
"Không phải tôi chỉ uống của anh vài ngụm cà phê thôi sao, cần nhìn như vậy không?" Nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì thập phần không hiểu ra sao.
Nghiêm Ngộ Sâm bỗng hoàn hồn, qua loa lấy lệ nói: "Không có gì, chẳng qua cảm thấy em không cần thiết phải tức giận như vậy, nếu quá đáng thì làm rõ quan hệ của chúng ta cho bọn họ biết, lấy lại sự trong sạch cho em là được rồi."
Đường Trì lườm nguýt: "Anh không sợ bị cư dân mạng nói trên đầu đội thảo nguyên xanh tươi sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm biết Đường Trì lo lắng điều gì: "Em không nhớ trước đây không lâu em từng có scandal với Cố Chiêu Lương, bị toàn mạng hắc sao, nhưng hai ngày trước em vừa được tạo tổ hợp xào cp với Phương Thiệu Hiên, hiện tại công khai, đối với tôi không quá thích hợp, tôi hiểu."
Nghiêm Ngộ Sâm dừng một lát, thập phần chân thành nhìn Đường Trì: "Bởi vì tôi không muốn thấy em bị mắng a, ngốc."
Tuy rằng gần đây Đường Trì liên tục lên hot search, thành cục cưng của hot search, bất kể là quốc dân độ hay do dư luận bình luận, đều phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng chung quy cậu chỉ là người mới, một người mới còn chưa chính thức xuất đạo.
Không có số lượng fan cố định, không có sức mạnh quốc dân độ, cũng không có tác phẩm giữ gốc nào, một khi tin tức hai năm kết hôn ngầm bị bại lộ ra ánh sáng, không thể không nghi ngờ sẽ phá vỡ tưởng tượng của rất nhiều fan nam nữ.
Trong nháy mắt sẽ rơi xuống vực thẳm.
Hơn nữa, quãng thời gian trước chuyện của cậu với Cố Chiêu Lương, tuy rằng tạm thời đã bị đè xuống, nhưng dựa vào kinh nghiệm ở trong giới giải trí nhiều năm của Nghiêm Ngộ Sâm, anh nắm chắc hai phần trăm khi sự tình kết hôn của anh và Đường Trì bị bại lộ, Đường Trì tuyệt đối sẽ bị fan của Cố Chiêu Lương cuồng mắng không ngớt.
Cái gì mà một chân đạp hai thuyền, ăn trong bát, nhìn trong nồi, rõ ràng đã gã cho chú, lại không biết xấu hổ quấn lấy cháu trai.
Những loại bình luận này có thể đè xuống, nhưng sẽ mang loại áp lực trong lòng cho Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm không thể không nhìn.
Giới giải trí là cái chảo nhuộm, đây là sự thật, mà Nghiêm Ngộ Sâm muốn Đường Trì phải sạch sành sanh, ở dưới đôi cánh để anh bảo vệ, sạch sành sanh tiêu sái bước đi trên con đường giới giải trí này.
Một câu ngốc của Nghiêm Ngộ Sâm đầy sủng nịch, khiến nội tâm Đường Trì nháy mắt hóa thành thủy: "Vậy tại sao anh còn muốn làm sáng tỏ?"
Nghiêm Ngộ Sâm nhéo mặt Đường Trì: "Tôi chỉ nói để người của tổ tiết mục làm sáng tỏ, chưa nói làm sáng tỏ cho toàn giới biết."
Đường Trì gạt tay anh: "Anh nói trước một câu trước khi làm rõ sẽ chết sao?"
"Ai biết em ngốc như vậy, cần tôi nói rõ em mới hiểu." Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh nói.
"Anh mới ngốc." Đường Trì đá một cước vào cẳng chân của Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm bị đau kêu rên thành tiếng, đạo diễn men theo chân tường chuồn khỏi phòng hội nghị, bước nhỏ lộn xộn rời khỏi.
"Lão Trương, sáng sớm cậu chưa ăn cơm, vừa vặn tôi mua hai suất, cùng nhau ăn đi." Phó đạo diễn từ đầu hành lang bên kia tiến lại gần, nhiệt tình nói.
Đạo diễn một mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Không ăn, tôi ăn no rồi."
Phó đạo diễn mờ mịt: "Cậu chưa ăn đồ ăn, no thế nào a?"
Đạo diễn chỉ phòng hội nghị đang khép hờ: "Ăn thức ăn cho chó đến no rồi."
Nói xong, đạo diễn thờ dài nói một câu nhân sinh không dễ, liền cùng phó đạo diễn tiếp tục làm việc.
Thử hỏi, tại nơi trại huấn luyện bị phong bế này, nơi nào thích hợp nhất để truyền tin đồn?
Đáp án: Nhà ăn.
Trong lúc đạo diễn và phó đạo diễn nỗ lực, giờ cơm tối, tin tức Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm hai năm kết hôn ngầm trở thành đề tài bàn tán trên bàn ăn của mọi người.
Từ quá trình ăn uống, đến lúc ăn cơm xong, Đường Trì cảm thấy tầm mắt của mọi người hướng trên người mình chưa từng di chuyển.
"Nói chuyện cậu thành công thượng vị đi?" Tiêu Hàn lén lén lút lút nói.
Đường Trì nghe không hiểu: "Thượng cái gì vị?"
Tiêu Hàn: "Chớ giả bộ, hiện tại toàn bộ trại huấn luyện đều đang đồn, nói cậu chính là vợ của Nghiêm tổng, chẳng phải cậu đá chính thất đi rồi thương vị, còn có thể là gì?"
Đường Trì nỗ lực bảo trì nụ cười: "Cảm ơn, tôi không đá chính thất đi, tôi chính là chính thất."
Tiêu Hàn vung vung tay: "Đùa gì thế, Nghiêm tổng lớn hơn cậu tám tuổi, không luận tuổi tác căn bản cũng không có khả năng."
Đường Trì uống một ngụm canh, mặt không cảm xúc đưa giấy chứng nhận kết hôn điện tử ra: "Tự nhìn."
Tiêu Hàn hiếu kỳ cầm điện thoại lên, thời điểm nhìn thấy dấu đóng của cục dân chính chuyên dùng cho chứng nhận điện tử, đôi đũa trong tay lạch cạch — rơi xuống đất.
"Hai năm trước kết hôn, khi đó tôi hai mươi, anh ấy hai mươi tám." Đường Trì lật một tấm hình phía sau: "A, mặt sau chứng nhận ghi rõ rành rành."
Nửa ngày, Tiêu Hàn mới lấy lại tinh thần, chà chân với sàn nhà mấy lần mới miễn cưỡng tỉnh táo lại: "Đậu má má má, cho nên nói, cậu chính là chính thất hai năm không lộ diện kia của Nghiêm tổng?"
Đường Trì gật gật đầu, chợt tò mò nói: "Chẳng phải đạo diễn đã nói cho các cậu biết rồi sao, bộ dáng cậu giống như không biết gì vậy?"
"Ông ấy nói, nhưng tôi không tin a." Tiêu Hàn kích động, âm điệu cũng không nhịn được cất cao một chút: "Dù sao ban đầu tôi ở ngay trước mặt cậu luôn nói cậu là tiểu tam, còn thời điểm cổ vũ cậu thượng vị, cậu một chút phản ứng cũng không có, còn phụ họa với tôi, sau đó tôi nói chuyện này với Nghiêm tổng, anh ta cũng chưa từng nói cậu không phải tiểu tam a."
"Cậu nhỏ giọng chút đi, người khác sẽ nghe thấy." Đường Trì nhắc nhở xong, chợt nhịn không được mà đau lòng nhìn Tiêu Hàn: "Không lẽ bởi vì hai chúng tôi đều không phản bác, nên cậu luôn cho rằng suy đoán ban đầu chắc chắc là sự thật trong cái bát quái của cậu sao?"
"Cậu nói xem?" Tiêu Hàn tuyệt vọng nói: "Nói chuyện với cậu đúng là không có nghĩa khí gì cả, ngay cả tôi cậu cũng lừa gạt."
"Chúng tôi là ngầm kết hôn, thanh danh của tôi lại không tốt, sợ ảnh hưởng anh ấy, cho nên vẫn luôn che giấu." Đường Trì mượn cớ trước đó đã thương lượng với Nghiêm Ngộ Sâm chân thành tình cảm nói.
Mới vừa nói xong, điện thoại bất ngờ vang lên.
Là dãy số lạ.
Đường Trì tưởng cuộc gọi quấy nhiễu, trực tiếp cúp, nhưng không bao lâu, số này lại gọi tới nữa.
Đường Trì ấn nút nghe, bên kia truyền tới âm thanh của một người đàn ông.
"Là Nghiêm tổng phu nhân phải không, tôi là Thẩm Hành Châu của LA."
Thẩm Hành Châu, đây chẳng phải là tổng tài của LA sao, gọi cho mình làm gì?
Đường Trì: "Xin lỗi, tôi không biết Nghiêm tổng phu nhân là ai, ngài gọi nhầm rồi."
Trong nguyên văn những người biết quan hệ của Đường Trì với Nghiêm Ngộ Sâm, không bao gồm vị tổng tài LA này, Đường Trì không có ý định nhiều lời với hắn.
Nhưng người bên kia cắn không tha: "Không gọi nhầm, ngài chính là Nghiêm tổng phu nhân, vừa cho người điều tra số điện thoại, không sai."
Đường Trì cau mày: "Ngài tìm ta có việc?"
Thẩm Hành Châu cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn mời ngài ăn bữa cơm, tâm sự một chút."
—————————
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như dùng một loài động vật để hình dung Nghiêm manh manh, tôi nghĩ, chỉ có thể là chủng loại Huskies.

Đối ngoại thanh lãnh vô tình, chỉ tiểu tiên nam, nhưng sau khi rơi vào bể tình, giây sau liền biến thành thiếu nữ Huskies.
————————
=> Chương kế tiếp - Chương 36: Không nghĩ tới đi.

[1]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui