Lúc Đường Trì chuẩn bị giải quyết vấn đề cá nhân một chút, Nghiêm Ngộ Sâm nhắn tới một tin.
【 Nghiêm Ngộ Sâm: Vợ, tôi cứng.
[oan ức.jpg] 】
Đường Trì: "..."
Anh cứng nói với tôi có hiệu quả không?
Chẳng lẽ còn muốn tôi mở video tuốt với anh?
Bất quá...!có vẻ như cũng không phải là không thể.
【 Đường Trì: Vậy anh muốn thế nào? 】
【 Nghiêm Ngộ Sâm: Em có thể gửi tôi vài bức hình của em không, hơi hơi hở một chút, như vậy tôi mới có thể vào vệ sinh một mình đê giải quyết.
】
Anh cũng thật nhanh trí...!Đường Trì mở camera, đối diện với ống kính vén quần áo lên mấy lần, cuối cùng vẫn không thể ấn chụp.
Cuối cùng, Đường Trì trả lời tin nhắn: 【 Trước tiên nhịn một chút, chờ anh về sẽ cho anh ăn.
】
Gửi xong, ngồi trên nắp bồn cầu, một bên nhẫn nại cảm giác khó chịu, một bên chờ Nghiêm Ngộ Sâm trả lời, nhưng đợi mười phút, vẫn không đợi được.
"Đường Trì, sắp đến giờ tắt đèn rồi, cậu rơi xuống hố rồi à?" Tiêu Hàn gõ cửa: "Đi nặng lâu, đối với thân thể cậu không tốt."
"Ra ngay đây." Không chờ được tin nhắn, tâm trạng Đường Trì có chút không vui, nhưng khoảng cách địa lý quá xa, chỉ có thể chờ Nghiêm Ngộ Sâm trở về rồi tính xổ.
Giải quyết một lúc sau, rốt cuộc Đường Trì cũng dập tắc được du͙ƈ vọиɠ mà Nghiêm Ngộ Sâm vừa gây lên, sau đó mới hướng bồn cầu xuất ra.
Bò lên giường, cậu theo thói quen đâm đâm con thỏ nhỏ màu hồng phấn treo trên tường, mí mắt bỗng chốc xuất thần.
Đường Trì không phải loại người thích trốn tránh tình cảm, nếu như nói, mấy ngày trước, cậu còn nghi ngờ mình có thích Nghiêm Ngộ Sâm hay không, nhưng bây giờ, cậu có thể trăm phần trăm xác định...
Cậu thích Nghiêm Ngộ Sâm, thích đến mức không thể tự kiềm chế.
Tuy rằng cậu đến thế giới này chưa lâu, thời gian chung đụng với Nghiêm Ngộ Sâm cũng không dài, mà thứ tình cảm này, không phải dùng thời gian để đo đếm.
Nhưng chút tình cảm này có thể đi bao xa, thì phải dùng thời gian đến chứng kiến.
Cậu hi vọng, mình có thể tiếp tục đi cùng Nghiêm Ngộ Sâm, không quản tương lai, bệnh của Nghiêm Ngộ Sâm có thể khỏi hay không, cậu vẫn sẽ đi cùng anh.
Cậu giảm độ sáng của điện thoại, mở bản nhạc, tiếp tục nghiền ngẫm những sai sót trong buổi luyện tập sáng nay.
Hơn hai mươi năm, Đường Trì vẫn luôn không có gì để theo đuổi, bởi vì cảm giác trên thế giới nay không có thứ gì có thể khiến cậu hứng thú, nhưng bây giờ, cậu muốn nỗ lực, muốn để mình trở nên ưu tú, muốn để mình càng xứng với người mình thích.
Khi một người thật sự thích một người khác, bạn sẽ phát hiện, những thành tựu trong quá khứ, những vinh quang trong quá khứ, hoặc thậm chí bất cứ điều gì bạn từng tự hào, không đủ để mang lại cho bạn sự tự tin khiến bạn cảm thấy xứng với nhau.
Nói như vậy, khả năng có chút chua, nhưng khi tình yêu đến, xác thực không có kẻ nào mạnh tuyệt đối.
Có, chỉ là vì yêu không có gì sợ hãi, không thể phá vỡ sự dũng cảm.
Tờ mờ sáng, khi ánh trăng sáng yên lặng lọt vào từ khung cửa sổ, Đường Trì rốt cuộc cũng buông điện thoại xuống, uể oải chui vào ổ chăn.
Cả đêm, khóe miệng không ngừng cười.
Hôm sau trời vừa sáng, toàn bộ lớp B như thường lệ bắt đầu tập hợp chạy.
Nếu như nói, ban đầu bọn họ rất hoang mang về dự án huấn luyện chạy này, nhưng sau khi trải qua lần biểu diễn trong giải đấu hữu nghị, mỗi người đều sâu sắc hiểu rõ, huấn luyện thể lực là điều vô cùng quan trọng.
Mà chạy nhanh trong một phút rưỡi cùng với lên sân khấu mất một phút rưỡi, tiêu hao thể lực ở hai vấn đề này không cùng một mức độ.
"Đừng than phiền nhiều, nhất định phải kiên trì!" Huấn luyện viên thay thế thổi còi, khích lệ nói: "Các em sau này phải đứng trước hàng vạn người để biểu diễn hơn một giờ đồng hồ, ngay cả khi vừa hát vừa nhảy, nếu như không muốn xấu mặt lúc đó, trên bảng tin tức, không muốn bị cư dân mạng mắng chửi, hiện tại liền cắn răng chạy cho tôi! Tiêu Hàn! Đừng tụt lại phía sau!"
"Huấn luyện viên, em thật sự không được." Hôm nay thêm mười vòng hơn hôm qua, Tiêu Hàn lập tức có chút không chịu nổi, giống như con chó lớn bị đánh bại.
Nhưng huấn luyện viên không bởi vì hắn thê thảm mà mở ra một con đường, trực tiếp dùng gậy nhỏ đâm hắn: "Nhanh lên, tiếp tục chạy!"
"Chỉ còn năm vòng, cố lên." Đường Trì lau mồ hôi, đưa tay kéo Tiêu Hàn, cùng hắn chạy về phía trước.
Huấn luyện viên thấy thế, cười khẽ một tiếng, chậm rãi bước tới băng ghế dài ngồi xuống.
Đạo sư trực hệ lớp D - Trương Đại Thạc cầm bình nước khoáng đến gần, ném vào trong ngực huấn luyện viên: "Không nghĩ tới còn có thể tình cờ gặp cậu ở đây, duyên phận a."
Huấn luyện viên lườm y một cái ánh mắt: "Duyên phận cái rắm, rõ ràng là tôi xui xẻo."
Trương Đại Thạc ừm một tiếng, khẽ cười: "Cậu cảm thấy sau chung kết, những học viên nào trong số này có thể thành nhóm?"
Huấn luyện viên vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Là người nào thì tôi không biết, nhưng nhất định là học viên lớp B chúng tôi."
Trương Đại Thạc: "Cậu vẫn giống như năm đó, một chút cũng không thay đổi, tôi thích cậu như vậy.
Thế cậu cảm thấy, trong lớp B các cậu ai có khả năng xuất đạo ở C vị nhất?"
Huấn luyện viên không nhịn được nói: "Cậu mù sao? Lớn lên đẹp, cố gắng luyện tập, tính tình tốt, thường quay ngoài lề lại có vây cánh, không phải chỉ có một thôi sao."
"Đường Trì?" Trương Đại Thạc nhíu mày.
Huấn luyện viên ừm một tiếng.
Trương Đại Thạc khẽ cười một tiếng, lúc nhìn về phía huấn luyện viên, trong mắt hiện lên sự thăng trầm của thời gian: "Cậu ấy rất giống cậu năm đó."
Huấn luyện viên không lên tiếng, trầm mặc một lúc, trực tiếp đuổi Trương Đại Thạc đi: "Tôi nói cậu thật sự rảnh rỗi quá đi, liền lăn tới đây chơi mạt chược, đừng ở trước mặt tôi chướng mắt, phiền phức."
Nói xong, tiếp tục chăm chú nhìn bọn Đường Trì chạy.
Nhìn bóng lưng huấn luyện viên, Trương Đại Thạc bất đắc dĩ thở dài, quay người vừa vặn thấy Hùng Nhuệ đến tìm mình.
"Thầy Trương, thầy quên biết với huấn luyện viên lớp bọn Đường Trì sao?" Hùng Nhuệ thành thật nói.
Trương Đại Thạc gật đầu: "Biết, bảy năm trước, hai chúng tôi là thực tập sinh cùng một kỳ trong CJ."
"Thầy nói huấn luyện viên này trước từng là thực tập sinh trong CJ?" Hùng Nhuệ đôi mắt bỗng trợn to: "Nhưng thầy ấy...!Nhưng thầy ấy là người tàn tật, người tàn tật cũng có thể xuất đạo sao?"
Trương Đại Thạc: "Trước một ngày xuất đạo, hắn bị thương, mới thành như vậy.
Chớ nhìn hắn hiện tại lôi thôi lếch thếch, năm đó hắn là thực tập sinh có thành tích tốt nhất trong nhóm kỳ một toàn năng, chưa đầy 24 giờ sau khi concept MV đầu tay được phát hành, fan hâm mộ của hắn đủ ép mấy bài hit đình đám vào thời điểm đó.
Nếu như lúc đó hắn có thể thuận lợi xuất đạo, chỉ sợ sẽ không có thầy Cố các cậu."
Bởi vì lúc đó, đối tượng nâng của Nghiêm Ngộ Sâm là cậu ấy, cũng không phải Cố Chiêu Lương.
"Nhưng thầy Cố của các em số thật may, hết cách rồi, dù sao có lúc, vận may cũng là một loại thực lực." Trương Đại Thạc vỗ vỗ vai Hùng Nhuệ: "Em phải tin tưởng, Nghiêm tổng tuyệt đối là một Bá Nhạc xuất sắc, sắp xếp của hắn, không chút sai lầm."
Hùng Nhuệ không hiểu lắm: "Có ý gì ạ?"
"Chờ Nghiêm tổng trở về em sẽ biết." Trương Đại Thạc nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thân ảnh Đường Trì, nói với Hùng Nhuệ: "Nói chung, đừng ghen tị với những người không nên ghen tị, có như vậy hành trình bạo hồng của em sau này mới thuận lợi."
Mới vừa nói xong, Vu Kiều liền chạy đến: "Thầy Trương, ngày hôm qua ngài sửa ca khúc cho em có mấy chỗ không hiểu, có thể mời ngài chỉ dạy một chút hay không?"
Trương Đại Thạc có chút khinh thường liếc nhìn cậu ta: "Tôi sửa thành giai điệu đơn giản như vậy, cậu cũng không hiểu, tôi còn biện pháp gì nữa à? Cậu chẳng phải có mối quan hệ rất tốt với Giang Miện lớp A sao, cậu đi tìm em ấy giúp đỡ cậu sửa đi, nói không chừng có thể mời Cố ảnh đế giúp."
Nói, Trương Đại Thạc một bên thảo luận các vấn đề về bản nhạc với Hùng Nhuệ, một bên hướng nhà ăn đi.
.....
Sau một ngày huấn luyện mệt mỏi, Đường Trì trở về ký túc xá, cảm giác cả người xương cốt muốn rời ra từng khúc.
Cậu vừa thay áo ngủ, tắm xong, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên gọi tới.
"Ban ngày chẳng phải gọi tới ba cuộc điện thoại rồi sao, lại tới, anh nhớ tôi như vậy à?" Nói thì nói như thế, nhưng khóe miệng lại đắc ý giương lên.
"Đúng vậy, rất nhớ em." Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh nở nụ cười, gọi một tiếng bảo bảo.
"Shhh--" Tiêu Hàn đi ngang qua, vừa vặn nghe thấy câu này, khoa trương xoa xoa cánh tay mình: "Bảo bảo~"
Những người khác cũng ồn ào: "Bảo bảo, anh nhớ em nha~"
"Cút cút cút!" Đường Trì cười mắng.
"Đang ở ký túc xá?" Nghiêm Ngộ Sâm hỏi.
Đường Trì ừm một tiếng: "Còn anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm tháo một nút áo: "Em mở cửa sổ ra sẽ biết."
"?" Đường Trì bật cười: "Anh sẽ không định nói anh đang ở dưới ký túc xá đi?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Đúng vậy."
Đường Trì sững sờ, đẩy Tiêu Hàn đang vừa hát vừa đánh răng sang một bên, chạy tới bên cửa sổ.
Roạt--
Vừa mở rèm cửa ra, liền thấy thân ảnh đứng dưới sân ký túc xá.
Một thân bộ đồ đen cao ráo, đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Đường Trì không hề nghĩ ngợi, mặc đồ ngủ, đi dép lê chạy xuống lầu.
Tiêu Hàn ở phía sau gọi: "Sắp đóng cổng, cậu đi đâu?"
Giản Hàng vung vung tay, chỉ xuống dưới lầu, thở dài nói: "Chồng người ta về, đóng cổng thì đóng cổng, không ở ký túc xá ngủ thì có thể ngủ ở trong ổ chăn của chồng a."
Hai mắt Tiêu Hàn trong giây lát sáng bừng, như là phát hiện ra tân thế giới: "Nói cách khác, nếu như tối hôm nay, Đường Trì bị nhốt ở bên ngoài, vậy cậu ấy không thể không cùng Nghiêm Ngộ Sâm ở ký túc xá đạo sư."
Giản Hàng vỗ tay: "Chính xác."
Tiêu Hàn vẻ mặt cười bỉ ổi bò lên giường, cầm điện thoại bấm số.
Dư Văn Nhạc hiếu kỳ: "Đã trễ thế này, cậu gọi cho ai?"
"Bảo vệ." Tiêu Hàn nhíu nhíu mày, điện thoại vừa thông, hắn liền cười hì hì nói: "Là dì bảo vệ ạ, con là Tiểu Hàn ở tầng bốn, là người đưa mặt nạ cho dì hai người trước."
Bảo vệ: "Có việc?"
Tiêu Hàn: "Có, Đường Trì vừa ra ngoài đúng không ạ?"
Bảo vệ ừm một tiếng: "Cũng không biết đứa nhỏ này nửa đêm ra ngoài làm gì, nó cũng không nói một tiếng, nói dì để cổng cho nó."
Tiêu Hàn: "Con chính vì chuyện này mà gọi điện cho ngài, ngài không cần để cổng cho cậu ấy, tối nay cậu ấy không ở ký túc xá."
Bảo vệ: "Không ở ký túc xá nghỉ ngơi? Hơn nữa trại huấn luyện có quy định, học viên đêm không về sẽ bị phạt."
Tiêu Hàn: "Ngài không cần lo lắng, đây đều là ý của Nghiêm tổng."
Bảo vệ mờ mịt: "Nghiêm tổng?"
Tiêu Hàn: "Đúng vậy, nửa đêm Đường Trì phải cùng Nghiêm Ngộ Sâm huấn luyện, lượng huấn luyện khá lớn, một lát sẽ không về, đêm nay chắc ở chỗ đó, ngài không cần để cổng cho cậu ấy, trực tiếp đóng cổng cũng không vấn đề, tốt nhất không cần quản tại sao cậu ấy gọi, ngài cũng đừng mở cổng cho cậu ấy."
Bảo vệ ngạc nhiên: "Đây cũng là ý của Nghiêm tổng?"
Tiêu Hàn: "Không sai?"
.......
Hằng ngày dì bảo vệ là người có tinh thần nghề nghiệp rất cao, sếp bảo làm gì, thì làm đó.
Cúp điện thoại xong, liền khóa chặt cửa ký túc xá.
Đường Trì vừa gặp mặt Nghiêm Ngộ Sâm, nghe thấy phía sau cách trăm mét truyền tới âm thanh, theo bản năng quay đầu.
"Dì ơi! Con còn ở bên ngoài!" Đường Trì nhanh chóng chạy về, nhưng còn chưa chưa đợi cậu gọi, điện gian phòng bảo vệ liền tắt, ngay sau đó, điện trong tòa nhà ký túc xá cũng tắt.
Dưới màn đêm tĩnh mịch, khu ký túc xá nam nguyên bản hỗn loạn, trong nháy mắt yên tĩnh như gà.
Đường Trì có chút hoài nghi nhân sinh đứng ngoài cổng: "Này này này tình huống này là thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm bước đến, có chút bất đắc dĩ nói: "Tình huống em bị nhốt ngoài cổng."
Đường Trì quay đầu ghét bỏ nói: "Anh liền nhiều lời?"
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc một lúc, mong đợi nho nhỏ nói: "Ngược lại em cũng không về ký túc xá được, đêm nay, chi bằng ở lại chỗ của tôi?"
—————————
Tác giả có lời muốn nói: Nghiêm Ngộ Sâm: Ha ha, không nghĩ ngờ tới đi! Mắt trong của tôi đã sớm lọt vào chỗ của vợ tôi.
[ bật lửa đốt thuốc/ bật lửa đốt thuốc ]
—————————
*Bá Nhạc hay còn gọi là Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
—————————
=> Chương 40: Uống canh uống canh.
[2]