Đường Trì nghe vật, dường như có suy nghĩ nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Là anh nói dì bảo vệ khóa cổng?"
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã giải thích: "Tất nhiên không phải."
Đường Trì nửa tin nửa ngờ liếc nhìn anh: "Tốt nhất là không phải."
Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm về ký túc xá đạo sư.
"Có mang quà về cho tôi không?" Đường Trì vừa vào cửa, liền lười biếng ngồi lên giường.
"Đương nhiên." Nghiêm Ngộ Sâm lấy một hộp quà màu đen từ trong ngăn kéo, đưa cho Đường Trì.
"Là gì vậy?" Đường Trì hiếu kỳ mở ra xem, nhìn thấy bên trong là chiếc nhẫn nam đặc biệt xinh đẹp, không khỏi có chút ngây người.
Nghiêm Ngộ Sâm ngồi xuống bên người Đường Trì, cầm nhẫn, đeo lên ngón tay Đường Trì, sau đó cúi xuống hôn: "Bé con nhà tôi mang cái này là đẹp nhất."
Đường Trì nghe một miệng lại một tiếng bé con của anh làm cho cả người đều nhũn ra: "Vậy anh nghĩ thế nào khi mua cái này?"
Hai người bọn họ bí mật kết hôn, đám cưới gì đó cũng không làm, chỉ đi lấy chứng nhận kết hôn, loại sự kiện lớn thế này có lúc cả đời chỉ có một lần, bọ bọn họ xử lý quá cẩu thả.
Đường Trì nhíu mày: "Cho nên anh muốn cùng tôi kết hôn lại?"
Nghiêm Ngộ Sâm thập phần nghiêm túc ừm một tiếng: "Tôi biết tôi có bệnh, sau này nhất định sẽ mang lại cho em nhiều phiền phức, dựa theo những bộ phim truyền hình tình cảm ngược tâm, sau khi tôi biết được điều này, sẽ rời đi không lời chào tạm biệt, hoặc cố tình làm điều gì đó quá đáng đuổi em đi.
Thế nhưng..."
Nghiêm Ngộ Sâm dứng lại một lát, nghiêm túc nói: "Tôi không muốn như vậy."
"Tôi biết tôi làm như vậy rất ích kỷ, bởi vì điều này thật không công bằng với em, nhưng tôi thật sự rất thích em, không muốn rời xa em." Nghiêm Ngộ Sâm cầm tay Đường Trì, trầm giọng nói.
Đường Trì ương ngạnh hướng anh khịt mũi: "Anh cũng biết như vậy không công bằng với em? Vậy thì thừa dịp anh còn tỉnh táo, tốt với em một chút."
Nói xong, Đường Trì vươn hai tay ôm cổ Nghiêm Ngộ Sâm, ngửa đầu hôn lên.
Tuy rằng vừa mới bắt đầu là Đường Trì chủ động, nhưng Nghiêm tổng dù gì cũng là lão nam nhân ba mươi năm, cấp tốc phản công cướp đi vị trí chủ động.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Ngộ Sâm mới buông Đường Trì ra, vẻ mặt ra vẻ cấp trên: "Chuyện em đáp ứng anh ngày hôm qua, còn tính không?"
Đường Trì nuốt nước miếng, viền mắt hồng hồng, vừa lên tiếng, âm thanh mềm mềm như bông: "Anh nói xem?"
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì, ôn như cười nói: "Cho nên em đồng ý?"
Đường Trì ừm một tiếng, nhưng chợt cảnh cáo nói: "Bất quá anh phải khống chế tâm tình cho em, em không muốn đang làm..." Đường Trì có chút xấu hổ: "Đột nhiên lại đổi người."
Như vậy quả thất muốn đòi mạng.
"Em yên tâm, anh sẽ tận lực khắc chế." Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói xong, liền cởϊ áσ ngủ của Đường Trì.
Cùng lúc đó, khi cảm giác muốn ngất quan thuộc lần thứ hai kéo tới, Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng, mạnh mẽ vượt qua.
Kỳ thực, chỉ cần không ghen, cảm xúc của Nghiêm Ngộ Sâm miễn cưỡng vẫn có thể khống chế....
Sáng hôm sau, Đường Trì mở mắt ra, vừa động đậy, Nghiêm Ngộ Sâm liền ôm cậu vào lòng, trầm giọng rù rì nói: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một lát đi."
Mắt thấy đã gần đến bảy giờ, Đường Trì thúc giục: "Buổi sáng em còn phải chạy bộ, hiện tại phải dậy rồi."
Nói nhiều lần, Nghiêm Ngộ Sâm cuối cùng thỏa hiệp đồng ý thả cậu rời giường.
Đường Trì chạy vọt vào nhà tắm, mặc quần áo vào tử tế, trước khi đi, còn không quên để lại nụ hôn chào buổi sáng cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Bởi vì tối qua Nghiêm Ngộ Sâm làm quá mạnh, để lại không ít những dấu vết to nhỏ trên cổ Đường Trì, tuy rằng đã dùng kem che khuyết điểm, nhưng giữa trưa huấn luyện mệt mỏi, mồ hôi trên người sớm đã bay sạch kem che khuyết điểm.
Ba người bọn Tiêu Hàn đã sớm phát hiện ra vấn đề, nhưng đều làm bộ chính mình là bé con đơn thuần, cái gì cũng không biết.
Bất quá, Trương Tử Hằng khẳng định không có mắt nhìn.
"Đường Trì, cổ anh bị gì vậy? Bị muỗi chích sao?" Nghỉ ngơi giữa giờ, Trương Tử Hằng hỏi.
Đường Trì sờ cổ, cười khan nói: "Ừm, cũng không biết tại sao, rõ ràng chưa tới mùa, nhưng ký túc xá lại xuất hiện nhiều muỗi thế."
Kể từ khi hợp tác nhóm, quan hệ giữa Đường Trì và Trương Tử Hằng tốt lên không ít, mấu chốt là Trương Tử Hằng không còn ở trước mặt cậu bày ra vẻ kiêu ngạo vô bổ, có lúc, còn thích dáng vẻ như fan em trai, lẽo đẽo theo sau Đường Trì.
Hai ngày trước thời điểm đi lấy đồng phục, cái tên Vu Kiều kia lại không nhịn được ghen tị với Đường Trì, nói cậu dựa vào vị thế của Nghiêm Ngộ Sâm, Trương Tử Hằng còn ầm ĩ với Vu Kiều một trận.
Tiêu Hàn nghe Đường Trì giải thích, nháy mắt thở dài nói: "Từ dấu vết nhỏ bé này xem, con muỗi này thật sự rất lớn."
Đường Trì trừng mắt với Tiêu Hàn: "Cậu lại nói nhiều hơn một câu, có tin hiện tại tôi đá cậu ra ngoài không?"
Tiêu Hàn vội vàng trốn phía sau Giản Hàng cùng Dư Văn Nhạc: "Nghiêm tổng nói, chúng ta phải đoàn kết, không thể động thủ với đồng đội."
Đường Trì: "Đừng dùng anh ấy áp tôi."
"Nhưng hắn áp được cậu a." Tiêu Hàn một mặt ủy khuất nói, thời điểm nói, còn cố ý cắn chữ "áp" đến thập phần tiêu hồn.
Giản Hàng cùng Dư Văn Nhạc cuối cùng nhịn không được, tập thể bắt được ha ha cười.
Đường Trì lúng túng muốn đánh người, cầm dùi trống bên cạnh lên: "Các cậu đều ngứa da đúng không?"
Ba người vội vã hợp sức lại với nhau, hô to: "Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi! Nghiêm tổng phu nhân gϊếŧ người rồi!"
Chính lúc này, đạo diễn vừa đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cả kinh nói: "Ai gϊếŧ người? Ai?!"
Ba người cùng nhau chỉ vào Đường Trì.
Đường Trì lúng túng thu hồi dùi trống, tận lực giải thích: "Đùa giỡn thôi, không ai gϊếŧ người."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng các cậu vì muốn phản kháng chính sách huấn luyện ma quỷ của Nghiêm tổng, muốn tự sát uy hiếp tổ tiết mục."
Tiêu Hàn nói: "Làm sao có thể, đây chính là Nghiêm tổng, thân minh đại nghĩa Nghiêm tổng! Bất kể hắn nói gì, làm gì, đều đúng! Cậu nói có đúng không, Đường Trì?"
*Thân minh đại nghĩa: Hiểu rõ đại nghĩa - nghĩa lớn.
"Cậu..." Đường Trì nhịn không nổi dơ dùi trống lên.
Đạo diễn vội vã ngăn cản: "Đừng nghịch nữa, ai cho nhóm các cậu nói chuyện phiếm?"
"Đường Trì, tôi tìm cậu có việc, ra ngoài một chút đi." Đạo diễn kêu Đường Trì ra ngoài.
Chờ cửa phòng huấn luyện lần nữa đóng lại, Tiêu Hàn cười đấm đất.
Trương Tử Hằng xem toàn bộ quá trình, toàn bộ hành trì đều ngơ ngác: "Các cậu đến cùng đang cười gì vậy?"
Giản Hàng vung vung ta, vẻ mặt thần bí nói: "Chỉ có thể hiểu, không thể nói bằng lời."
Trương Tử Hằng lại một lần nữa ngây ngô nói: "Các cậu cùng phòng ký túc xá với Đường Trì, tại sao chỉ có cậu ta bị muỗi chích, còn các cậu không sao?"
Dư Văn Nhạc suy nghĩ một chút, nói: "Muỗi cắn cậu ta là muỗi thành tinh, có ký hiệu công năng."
Trương Tử Hằng: "..." Tại sao hắn luôn có loại cảm giác đang tán gẫu xuyên level vậy?
.........
Đồng thời, văn phòng đạo diễn.
Đạo diễn đang cùng Đường Trì thương lượng chuyện phát sóng trực tiếp đêm nay.
Tổ tiết mục có một quy tắc, chính là mỗi tuần đều sẽ cử hành bình chọn nhân khí.
Top 5 lượt bình chọn phổ biến mỗi tuần, ekip chương trình sẽ dành thời gian phát sóng trực tiếp hai giờ đồng hồ vào tuần tới.
Một là vì củng cố độ nổi tiếng, hai là đền đáp lại fan, ngoài ra, còn có lợi về nhiệt độ không nhỏ đối với toàn bộ chương trình.
"Tối nay, cậu sẽ cùng bọn Giang Miện đến phòng phát sóng trực tiếp ở cuối hàng lang tầng 2, đơn độc gọi cậu tới, muốn nhắc nhở một chút, chuyện của cậu với Nghiêm tổng tạm thời đừng nói với bên ngoài." Đạo diễn giải thích: "Một là muốn tạo cảm giác thần bí và không gian tưởng tượng cho những fan cp của cậu, hai là, cậu cũng biết, một khi cậu xuất đạo, fan bạn gái khẳng định không ít, vốn muốn tốt cho sự phát triển của cậu sau này, tôi kiến nghị cậu đứng vững gót chân trước, tạm thời đừng tiết lộ quan hệ của cậu với Nghiêm tổng ra bên ngoài.
Hơn nữa, cậu cũng biết, một khi đại chúng biết quan hệ của cậu và Nghiêm tổng, không quản cậu có bao nhiêu nỗ lực cố gắng, bao nhiêu ưu tú, bọn họ rất nhiều người đều không thấy, đều sẽ quy kết cho rằng những thành tựu cậu sở hữu hiện tại là vì có quan hệ với Nghiêm tổng."
Đường Trì cười nói: "Ngài nói tôi đều hiểu, yên tâm, phát sóng trực tiếp tối nay, tôi sẽ không nói lung tung."
"Vậy thì tốt." Đạo diễn nới xong chính sự, đột nhiên lén lén lút lút khóa trái cửa phòng lại.
Đường Trì: "?"
Nhìn đạo diễn vẻ mặt ưu sầu lấy điện thoại ra, Đường Trì còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Nhưng...
"Tháng sau là sinh nhật của vợ tôi, năm ngoái không tặng quà cho cô ấy, cùng tôi ầm ĩ nháo loạn một hồi, thiếu chút nữa ly hôn.
Năm nay tôi dự định sẽ chuẩn bị tốt, cho nên muốn thỉnh giáo cậu một chút." Đạo diễn chân thành nói.
Đường Trì mờ mịt: "Thỉnh giáo tôi?"
Đạo diễn: "Đúng vậy, thời điểm sinh nhật cậu, Nghiêm tổng tặng quà gì cho cậu làm niềm vui?"
Đường Trì nói thật: "Anh ấy chưa từng tặng quà cho tôi."
"Không thể nào." Đạo diễn không tin: "Nghiêm tổng sủng cậu như vậy, làm sao có khả năng chưa từng tặng quà cho cậu."
Đường Trì: "Thật sự không có."
Đạo diễn nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, không nhịn được lầu bầu nói: "Tôi vẫn cho rằng người giàu có như Nghiêm tổng, sinh nhật của người yêu ít nhất cũng phải tặng xe thể thao gì gì đó, không nghĩ tới hắn lại kén như thế, thật sự ủy khuất cho cậu."
......
"Hắt xì!" Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trong phòng hội nghị, rút giấy ăn xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lẽ nào bé con nhớ tôi rồi?"
Bành Nghiêu ở một bên báo cáo tiến độ của dự án, nghe vậy không rõ: "Bảo bảo là ai vậy?"
*Bé con = Bảo bảo: Mình thay bằng bé con nghe đáng yêu hơn.
Hắn không nhớ, trong những đối tác của CJ có người nào tên Bảo Bảo...
Các giám đốc của những công ty khác cũng nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm tốt xấu gì cũng là người có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, tình cảnh gì đều gặp qua, mặt vẫn không biến sắc tim không đập: "Bé con là vợ tôi."
Các vị cấp cao: "..."
Vì vậy, chúng ta không nên hỏi! Uổng công bị ép ăn phải ăn một ngụm cơm chó.