"Anh không nhận ra tôi?" Đường Trì chỉ vào mình xác nhận.
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Tôi cần phải nhớ ra anh sao?"
"..." Đường Trì đặt tay lên trán anh, thân nhiệt bình thường, cũng không bị sốt a, đầu thế nào nói hỏng liền hỏng vậy.
"Vậy anh biết tên của mình không?" Tuy nhiên cảm thấy xác suất mất trí nhớ không lớn, nhưng Đường Trì vẫn muốn hỏi một chút.
Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn cậu một cái, ôn thanh nói: "Nghiêm Đồng."
Thời điểm âm thanh ôn nhuận như nước rơi vào tai Đường Trì, cậu cho rằng mình gặp phải ảo giác nghe nhầm: "Anh, anh nói anh tên gì?"
"Nghiêm Đồng a." Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ nói: "Biểu tình của anh như vậy là ý gì" Tên của tôi khiến anh ngạc nhiên lắm sao?"
"Không phải, chỉ là..." Đường Trì hít sâu vào một hơi: "Có chút kinh hãi."
Nghiêm Ngộ Sâm ngờ-in: "?"
"Anh trước tiên ngoan một chút, tôi đi gọi bác sĩ." Đường Trì vỗ nhẹ lên đầu Nghiêm Ngộ Sâm như dỗ đứa trẻ, nhanh chân ra ngoài.
Bác sĩ tới xem một chút, phản ứng tương tự như Đường Trì, dẫu gì người ta chỉ là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa, bình thường chưa từng gặp qua trường hợp ngất xỉu dẫn đến tình huồng mất trí nhớ trong khi một trầy xước da cũng không có.
"Bác sĩ, đến cùng anh ta xảy ra chuyện gì?" Đường Trì vội vàng hỏi: "Không thì lại kiểm tra não một lần nữa?"
"Tôi có thể hiểu cảm xúc người nhà bệnh nhân như cậu, nhưng cậu đừng quá lo lắng, trước tiên tôi hỏi cậu ta vài vấn đề." Bác sĩ nỗ lực biểu hiện sự thận trọng của một bác sĩ, hòa ái hỏi: "Nghiêm Đồng đúng không?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, sau đó thập phần lễ phép chào hỏi với bác sĩ: "Chào chú."
Vị bác sĩ nào đó năm nay vừa tròn 43 tuổi khóe miệng run run, nửa ngày mới cắn răng nói: "Được rồi, chào cháu."
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, bác sĩ tiếp tục hỏi: "Bạn nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nghiêm Ngộ Sâm cười ôn nhu: "Mười bảy."
"Khụ—." Đường Trì vừa mới bị một tiếng "chú" kia của Nghiêm Ngộ Sâm hù doạ, muốn uống một ngụm nước để bình tĩnh, nhưng vừa nghe đến hai từ "mười bảy" lập tức phun ra ngoài.
Bác sĩ thở dài lắc đầu, đồng tình đưa giấy cho Đường Trì xem như an ủi.
"Cảm ơn." Đường Trì lau đi vệt nước trên mặt, quay đầu kinh ngạc nhìn người đang ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, Nghiêm Ngộ Sâm một mặt mờ mịt đang nhìn mình cùng bác sĩ.
Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm sâu sắc về cụm từ nhân sinh như một vở kịch, thật sự quá kinh khủng....
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Mặc dù tôi không biết chồng cậu đã trải qua những gì, nhưng cậu cũng nhìn thấy tình trạng hiện tại rồi đấy, tôi cũng không cần phải hỏi nhưng câu hỏi phía sau nữa, vẫn là nhanh chóng chuyển cậu ta sang khoa tâm thần đi."
Đường Trì cọ mài răng nói: "Chuyển khoa thì không cần, đợi lát nữa tôi sẽ trực tiếp làm thủ tục xuất viện cho anh ta.
Thân phận của chồng tôi tương đối đặc biệt, về chuyện bệnh tình, mong bác sĩ thay tôi giữ bảo mật."
Nếu như tin tức Nghiêm Ngộ Sâm có vấn đề về não bị lan truyền ra ngoài, e rằng tập đoàn Nghiêm thị sẽ lặp lại những vấn đề sai lầm tương tự hai năm trước.
Bác sĩ gật đầu: "Vấn đề này cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật quyền riêng tư của bệnh nhân, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, nếu có bệnh thì nhanh chóng đến khám."
Đường Trì bi thương gật đầu, tiễn bác sĩ rời đi, tâm mệt mỏi đóng cửa phòng lại.
"Chúng ta phải xuất viện rồi?" Nghiêm Ngộ Sâm hỏi.
Đường Trì ừm một tiếng, uể oải thu thập đồ đạc.
"Anh có vẻ không được cao hứng lắm." Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh.
"Không có." Đường Trì lấy quần áo của Nghiêm Ngộ Sâm ra khỏi tủ, đưa cho anh: "Nhanh mặc quần áo vào đi, chúng ta phải đi rồi.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn quần áo trên tay cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia...!Anh có thể quay người đi không?"
Đường Trì mờ mịt: "Quay người làm gì?"
Quay người cho anh bạo cúc à?"
Nghiêm Ngộ Sâm cúi thấp đầu, vành tai ửng hồng: "Tôi không có thói quen ở trước mặt người khác mặc quần áo."
"...." Đường Trì bất đắc dĩ xoay người, tiện tay giơ lên che hai mắt.
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm mặc quần áo xong, dùng ngón tay thon dài chọc chọc thắt lưng dưới Đường Trì: "Tôi mặc xong rồi."
Đường Trì bị anh chọc làm cho ngứa ngáy, lên tiếng trách móc: "Eo của đàn ông không thể chạm loạn."
Nghiêm Ngộ Sâm cất một tiếng "ồ", ngoan ngoãn thu tay lại.
Nhìn người kia bộ dáng câu nệ thận trọng, Đường Trì không thể giải thích được muốn trêu chọc anh một chút: "Anh mười bảy tuổi, có lẽ vẫn là học sinh cao trung đi?"
Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu mỉm cười: "Cấp sơ trung tôi còn chưa tốt nghiệp liền thôi học, không học lên cao trung."
Có cái rắm tôi tin anh...!Đường Trì lập tức giả vờ diễn theo, một mặt kinh ngạc: "Sớm như vậy đã thôi học, bố mẹ anh đồng ý không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Ngộ Sâm bỗng nhiên trở nên âm u: "Lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ đã qua đời rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi."
Rốt cuộc cũng có một điểm chân thực giống với bản thân cậu từng trải qua, Đường Trì thở dài: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý gợi lại vết sẹo lại của anh."
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu mỉm cười: "Không sao, tôi đã sớm không đau lòng rồi."
Thu thập đồ đạc xong, Đường Trì liền dẫn Nghiêm Ngộ Sâm xuất viện.
Ban đầu, Đường Trì muốn gọi taxi, trước hết đưa Nghiêm Ngộ Sâm trở về căn biệt thự lần trước mình từng đến, xe vừa đi qua hai tuyến giao lộ đèn giao thông, đột nhiên Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Chúng ta không phải đang về nhà sao, đây không phải đường về nhà tôi."
Đường Trì bật cười: "Đây là đường về nhà anh mà."
Nghiêm Ngộ Sâm phủ nhận: "Không phải, nhà tôi ở tiểu khu số hai khu chung cư Ngọc Lan bên thành cổ phía Đông, mà hiện tại chúng ta đang đi thành Tây, khẳng định không phải đường về nhà tôi."
Anh vừa nói xong, tài xế taxi liền mỉm cười: "Tiên sinh, ngài đây đang nói đùa sao, khu thành cổ phía đông sẽ bị phá dỡ vào cuối năm nay, vì vậy toàn bộ cư dân trong tiểu khu đã sớm chuyển đi hết rồi, nhà anh sao có khả năng ở nơi đó được?"
Nghiêm Ngộ Sâm khăng khăng khẳng định: "Nhà tôi chính xác là ở đó!"
Đường Trì trấn an Nghiêm Ngộ Sâm: "Chúng ta đến thành tây trước, sau đó ngày mai quay về nhà anh được không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong đó lộ ra nồng nặc hơi thở âm lệ, hoàn toàn không giống người vô hại như vừa rồi.
"Tôi không đi thành tây." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn chằm chằm vào Đường Trì tựa như đang nhìn con mồi, thâm trầm nói.
Nội tâm Đường Trì không hề dao động nói: "Được được được.
Không đi thì không đi."
Nửa phút sau, chiếc xe rũ ngoặt, đi vào một làn đường khác, tăng tốc hướng về phía thành cổ.
Tài xế từ gương chiếc hậu nhìn Đường Trì, cười nói: "Chàng trai, cậu có phải là nghệ sĩ không, hình như trước đây tôi từng thấy cậu trên TV, chính là cái chương trình tuyển tú gần đây đặc biệt nổi tiếng ấy."
Đường Trì cong mắt cười: "Cháu chỉ là một người nghiệp dư, chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tuyển tú nào."
Chỉ vừa mới tham gia vòng thi dự tuyển lần thứ nhất, vốn nghĩ bản thân sẽ không nhận được bao nhiêu nhân khí, không ngờ hiện tại lại có người qua đường nhận ra.
Tài xế "à" một tiếng: "Vậy do tôi hoa mắt nên nhận nhầm.
Bất quá chàng trai cậu dáng dấp tốt như vậy, khẳng định có không ít cô gái theo đi."
"Trước kia không ít, nhưng sau khi kết hôn, chồng quản nghiêm, cũng không thường xuyên tiếp xúc nhiều nữa." Người xung quanh toàn là người tâm vững như núi, Đường Trì cảm thấy bản thân nói hươu nói vượn một chút cũng chẳng sao.
Vừa dứt lời, cậu chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, quay đầu sang đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, vừa cố chấp vừa nguy hiểm, mang đến cảm giác đặc biệt không thoải mái cho người khác.
Đường Trì ngơ ngác: "Anh có thể đừng dùng loại ánh mắt kỳ lạ này nhìn tôi được không?"
Ánh mắt giống như bắt được kẻ tɦôиɠ ɖâʍ...!Người ngoài không biết còn tưởng tôi với anh có quan hệ gì với nhau.
Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Anh ơi, anh từng đi trung sắm mua đồ vật gì đó chưa?"
Bị một người đàn ông hơn mình tám tuổi gọi là anh, cảm giác này có vẻ không quá tốt cho lắm...!Đường Trì ngoài cười mà trong không cười: "Từng đi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Vây thì anh đã bao giờ gặp phải một đồ vật ưa thích nào đó thật vất vả lắm mới tìm thấy, còn chưa kịp hỏi giá cả, lại phát hiện đồ vật này bị người khác làm bẩn chưa?"
Đường Trì ừm một tiếng, nhưng vẫn người này có chỗ nào đó quái quái.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Thì tâm trạng anh lúc đó thế nào?"
Mặc dù không rõ tại sao anh lại hỏi câu như vậy, mà Đường Trì suy nghĩ một chút, vẫn là trung thực đáp: "Có chút không cam lòng."
Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt, ngữ điệu âm u: "Thật trùng hợp, hiện tại tâm trạng tôi cũng giống như vậy."
Đường Trì: "????"
Đồng dạng đều nói tiếng phổ thông, tại sao anh ta nói tôi lại nghe không hiểu vậy?