Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Khu vui chơi đang vào mùa du lịch cao điểm, người người chen chúc xếp hàng, Lục Xuyên Trạch muốn kéo cánh tay Chử Trần nhưng cậu lại né đi.

"Cậu có người trong lòng rồi thì đừng tùy tiện nắm tay người khác, như vậy rất giống trai đểu."

Chử Trần không biết Lục Xuyên Trạch thích người kia từ bao giờ, nhưng chắc hẳn là trước khi đi vào thế giới ảo, cho dù không có nhớ việc hai người họ kết hôn rồi đánh dấu tạm thời, thì chuyện này đối với cả hai đều không công bằng, từ trước tới nay cậu chưa từng khó xử điều gì, nhưng giờ lại thấy bản thân rất buồn bực.

Lục Xuyên Trạch day day ấn đường nhìn bóng lưng của Chử Trần đi xa càng thấy nhức đầu hơn, có vẻ cậu lại chọn sai cách rồi. Trong chuyện tình cảm Chử Trần không hề nhạy bén, chắc chắn không nghĩ tới người cậu thích chính là mình.

Trái lại còn vạch giới hạn với cậu, đến nỗi khiến cậu cho rằng nhân phẩm của mình có vấn đề.

Chử Trần mua vé xong dúi cho Lục Xuyên Trạch một tờ rồi tự mình đi trước, cậu đứng lặng im thật lâu trước khu vòng quay ngựa gỗ, một lúc sau mới lên ngồi chơi một lượt.

"Chử Trần, cậu đi đâu, không chơi nữa à?"

"Không chơi nữa, tôi đi về."

Lục Xuyên Trạch vuốt đi vuốt lại bức ảnh vừa mới chụp, Chử Trần cúi đầu trong mắt không có chút ý cười nào, có lẽ Chử Trần mười tuổi năm đó đã không thích nữa rồi.

Tiết Thành trước giờ vô tư cũng phát giác được có gì đó giữa Chử Trần với Lục Xuyên Trạch, hai người ngồi cùng một nơi nhưng lại giống như cách cả dải ngân hà. Lúc trước cả hai ở chung giống như là đang đối đầu, thực chất có thể cảm thấy được sự thân thiết trong đó, nhưng hiện tại cảm giác đó không còn nữa.

Hai ngày vui vẻ lại biến thành đại hội im lặng, buổi tối Lục Xuyên Trạch ngủ cùng phòng với Chử Trần như bình thường. Ngày mai cả nhóm sẽ trở về, Chử Trần không tài nào ngủ được, người bên cạnh đã say giấc từ lâu, cậu quay người nhìn về phía cậu ấy đang nằm, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ngay khi cửa vừa sập đóng Lục Xuyên Trạch cũng bò dậy, đi theo Chử Trần ra ngoài, cậu ấy tới cây nhân duyên mà sáng nay vừa mới đến.

Dây tơ hồng trên cây đã nhiều hơn trước, Chử Trần dựa theo ký ức còn sót lại bắt đầu tìm sợi dây của Lục Xuyên Trạch.

Lúc đi tới đây cậu cảm thấy chắc là bản thân bị khùng rồi, thật sự cậu phải thừa nhận rằng mình rất để ý. Để ý việc Lục Xuyên Trạch thích người khác nhưng vẫn đối xử tốt với cậu, để ý việc Lục Xuyên Trạch cũng sẽ ở cùng người khác mà mình không hề biết.

Chử Trần gọi tất cả cảm xúc này là sự chiếm hữu, từ bé đến lớn Lục Xuyên Trạch chỉ có cậu, cậu cũng chỉ có mình Lục Xuyên Trạch. Chử Trần nhận ra mình căn bản không thể chấp nhận được người thứ ba xuất hiện giữa hai người.

Tìm qua tìm lại gần nửa tiếng cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.

Trong lòng cậu vô cùng căng thẳng, nhưng lại như trút được gánh nặng tháo dây ra, dòng chữ bên trên viết: "Lục Xuyên Trạch Chử Trần đời đời kiếp kiếp.

Hình như cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lại kinh ngạc tột cùng, vì cậu chưa bao giờ nghĩ người đó sẽ là mình, chỉ cảm thấy xác suất vô cùng nhỏ, ai mà ngờ thật sự là cậu.

"Đêm muộn vậy mà anh Tranh Tranh không đi ngủ lại chạy tới đây tìm thứ này sao, hỏi thẳng em là được mà."

Chử Trần giật bắn người, bàn tay đang cầm dây run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở lại như ban đầu.

"Gì chứ, tôi chỉ tới tìm dây của mình, tự dưng lại thấy của cậu trước."

Cậu thả dây ra, đi tìm sợi dây của mình, trên đó bất ngờ xuất hiện ba chữ Lục Xuyên Trạch.

"Ồ, thì ra anh Tranh Tranh muốn cầu tình duyên với em."

Khuôn mặt Chử Trần ngay lập tức đỏ chót, mạnh miệng đáp: "Nghĩ vớ vẩn, tôi muốn cầu tình duyên giúp cậu thôi, ai biết nay cậu nói có người thích rồi, tất nhiên tôi phải bỏ sợi dây đi thôi."

Lục Xuyên Trạch không muốn nghe cậu nói mấy thứ đó, chỉ ba chữ Lục Xuyên Trạch kia cũng đã khiến cậu phát điên lên. Viết tên ai chính là muốn cầu tình duyên với người đó, không phải cầu hộ người khác.

Chử Trần bị Lục Xuyên Trạch ép lùi lại từng bước tới khi lưng chạm vào thân cây, "Cậu tính làm gì?"

"Tôi nghĩ rằng anh Tranh Tranh biết tôi muốn làm gì chứ, tôi thích cậu. Chử Trần, tôi thích cậu từ rất lâu rồi."

Đoán được là một chuyện, người ta nói thẳng trước mặt mình lại là chuyện khác, Chử Trần nhìn vào mắt Lục Xuyên Trạch, trong mắt người ấy là thứ tình cảm nóng bỏng đến mức cậu rụt tay lại, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, nghiêng đầu không dám đối mặt với Lục Xuyên Trạch.

"Chắc là cậu hiểu nhầm rồi, tôi không thích cậu, thế nên cậu biết đó."

Lục Xuyên Trạch hiểu rõ hơn ai hết, nếu như Chử Trần thích ai người đó chắc chắn là cậu, cậu cũng sẽ không cho phép Chử Trần thích ai khác, chỉ có thể là cậu.

"Không sao, tôi thích cậu là việc của tôi, cậu không cần phải đáp lại, cũng đừng cảm thấy đây là gánh nặng, chỉ cần thoải mái đón nhận nó là được."

Trong lòng Chử Trần càng phức tạp hơn, mấy câu Lục Xuyên Trạch nói nghe như cậu là tên cặn bã, còn là tên cặn bã chuyên đi lừa gạt tình cảm.

"Đừng đối tốt với tôi, vô ích thôi, cứ như bình thường đi."

Chử Trần lách người rời đi, sửa sang lại quần áo, cố gắng hết sức làm cho bản thân trông ngầu ngầu một tí.

"Ờm, không còn gì nữa thì tôi về ngủ trước đây, thấy mệt rồi."

Lục Xuyên Trạch để hai sợi dây sát vào nhau chụp lại rồi mới thong dong xuống núi, trong phòng Chử Trần quấn chăn giống như con cá chui vào hang không chịu ra.

Lục Xuyên Trạch sợ cậu tự hun nóng bản thân, đưa tay kéo chiếc chăn im lìm bất động.

"Cậu không thấy bí à, thò đầu ra hít thở không khí nữa chứ."

Chử Trần bực mình nhô ra khỏi chăn, "Được chưa, mau ngủ đi."

Trằn trọc đến giữa đêm mà Chử Trần vẫn không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu vì sao Lục Xuyên Trạch thích mình. Tuy rằng cậu hiện tại là Omega có tinh thần lực cao nhất, mặt mũi có vẻ cũng không tệ, cứ cho là ôn hòa đi. Gia thế, chắc cũng tốt hơn, hai người anh trai thì khỏi tính.

Nghĩ kỹ lại những ưu điểm của mình, tức khắc Chử Trần càng thấy tự tin. Người tài giỏi như mình được yêu thích cũng rất bình thường mà.

Đáng tiếc là đó giờ chưa ai tỏ tình với cậu, lần này Lục Xuyên Trạch thật sự làm cậu choáng váng, mặc dù cậu vẫn luôn coi Lục Xuyên Trạch là đối thủ. Nhưng thực tế bọn họ là người hiểu đối phương nhất, cũng chưa từng đề phòng lẫn nhau.

Danh sách người theo đuổi Lục Xuyên Trạch dài từ Thủ đô đến Hắc tinh, còn người thích cậu chỉ có Lục Xuyên Trạch, Chử Trần nghĩ mà buồn bực, sức hút của mình thế mà lại không bằng cậu ta.

"Chử Trần, cậu không ngủ đi cứ thở dài mãi thế, đừng nghĩ đến chuyện hôm nay nữa, cậu cứ coi như không biết gì, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu."

Chử Trần mơ hồ thấy câu "ăn thịt cậu" không có ý tốt, lập tức phản bác lại: "Tôi đâu có sợ cậu ăn thịt tôi, cậu dám thử đi coi chừng ba tôi đánh gãy chân cậu."

Chân của Lục Xuyên Trạch run lên, cái cảm giác khó tả khi ngồi cùng bàn với bệ hạ lại tới rồi. Nhưng mà bệ hạ ở trong thế giới ảo vẫn rất khoan dung, không đánh gãy chân cậu.

"Ồ, tôi không sợ."

"Hứ, tôi còn lâu mới tin. Chỉ là tôi thấy buồn vì cậu có nhiều người thích như thế, sao tôi lại không có ai, rõ ràng là sức hấp dẫn của tôi cao hơn mà."

Chử Trần có sức hấp dẫn khá cao, hồi năm cấp ba số người viết thư tình cho cậu không một nghìn thì cũng năm trăm. Những lá thư tình đó đều bị Lục Xuyên Trạch lấy tư cách là bạn tốt nhất của Chử Trần giấu nhẹm.

"Cậu rất để ý việc có người tỏ tình với mình sao?"

"Không quan tâm, dù sao chắc chắn tôi sẽ từ chối, do cảm thấy thế nào cũng không bằng cậu, nên khó tin thôi."

Lục Xuyên Trạch hiểu ra, tính sĩ diện của cậu ấy lại âm thầm nổi lên rồi, lúc nào cũng chỉ nhớ đến việc so bì với cậu.

"Rõ ràng sức hấp dẫn của cậu cao hơn tôi, có phải cậu chưa bao giờ xem diễn đàn của trường đúng không, trên đó toàn bài tỏ tình với cậu."

Chử Trần có tính cách nhiệt tình cởi mở, trông vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, mỗi ngày huấn luyện xong đều có cả hàng người xếp hàng đợi cậu ấy. Chỉ là trước giờ cậu ấy chưa từng để ý mấy người đấy.

Vừa nghe những lời Lục Xuyên Trạch nói, đôi mắt Chử Trần ngay lập tức phát sáng, khấp khởi mừng thầm mở diễn đàn ra xem, lướt chừng một lượt đủ thỏa mãn. Quả thuật số người thích cậu nhiều hơn Lục Xuyên Trạch.

"Ồ, cũng tàm tạm. Việc học hành cũng vẫn là trên hết."

Trên diễn đàn vẫn còn vài bài LCszd, "Lục Chử là thật", mấy cái này Chử Trần không hiểu lắm, nhìn mọi người lúc thì hét lúc thì gào, không lẽ mấy từ đó dùng để chửi người.

"Lục Xuyên Trạch, szd có nghĩa là gì."

"À, là, là cái gì, chữ cái hả, tôi không biết."

Lục Xuyên Trạch giật thót người, không dám nói thêm gì nữa. "Là thật", chắc hẳn đó là fan couple của cậu với Chử Trần.

Cậu lợi dụng quyền hạn chức vụ âm thầm xóa hết những thứ liên quan đến Chử Trần, tạo thêm một acc clone chỉ để phát đường. Cuối cùng chỉ còn mấy bài viết có nhắc đến tên cậu sống sót được, mọi người cũng biết thuộc bài, mỗi lần đăng đều sẽ để tên cậu vào cùng.

Lục Xuyên Trạch nhìn thấy thì không nỡ xóa đi, Lục Xuyên Trạch Chử Trần, hai cái tên này đặt cạnh nhau nhìn thấy nào cũng thấy xứng đôi.

"Đi ngủ đi ngủ."

Sáng sớm Lục Xuyên Trạch như ngày thường làm đồ ăn cho cậu, Chử Trần ngồi trước bàn ăn như ngồi trên đống lửa, như cá mắc xương, lòng như lửa đốt. Giờ biết được suy nghĩ của Lục Xuyên Trạch rồi, cảm thấy ăn cơm cũng không ngon nữa, tóm lại cứ cảm giác sao sao ấy.

"Chử Trần, ăn cơm đi."

"Ờ."

Ăn xong buổi chiều cần quay lại trường học, hiệu quả của đợt thử luyện lần này khá tốt, ngoại trừ việc camera của hai người cứ hỏng mãi, khiến những người xem trên mạng không mấy hài lòng. Những thứ khác, cũng tạm coi là kết thúc tốt đẹp.

Tiết Thành không phút nào rời mắt khỏi anh Chử nhà mình, phát hiện bầu không khí giữa anh Chử và Lục Xuyên Trạch càng quái lạ hơn.

Cụ thể là Lục Xuyên Trạch cười với anh Chử, người kia đanh mặt lại. Tặng anh Chử đồ ăn vặt, cậu ấy thờ ơ quay đầu. Lục Xuyên Trạch cũng không tức giận, tự ăn đồ của mình phát ra tiếng rộp rộp, anh Chử còn muốn quay lại cướp đồ.

Tiết Thành cứ cảm thấy khung cảnh này có hơi quen mắt, sao có cảm giác giống mùi chua của tình yêu vậy. Cho đến khi trên phi thuyền bắt đầu chiếu bộ phim hot nhất năm nay, Tiết Thành mới ngộ ra.

Đây cmn không phải giống mấy đôi yêu nhau trong phim sao.

Tiết Thành lại quay đầu tiếp tục quan sát, ánh mắt Lục Xuyên Trạch nhìn anh Chử nhà cậu sắp đục thành cái lỗ luôn rồi.

"Tôi không đồng ý."

Tiếng hét của cậu làm cả phi thuyền tỉnh cả người, Tiết Thành đứng đối diện Lục Xuyên Trạch, ánh mắt vô cùng sắc lẹm, nhưng khi Lục Xuyên Trạch phóng mắt lạnh lùng cảnh cáo về hướng cậu ta, Tiết Thành cuối cùng không dám ho he gì ngồi xuống.

"Ha ha ha ha, ngại quá, ngại quá, nói mớ nói mớ thôi."

Tiết Thành ngồi xuống ôm mặt, trong lòng gửi lời xin lỗi Chử Trần, xin lỗi anh Chử, do em vô dụng, yên tâm em nhất định sẽ bảo vệ anh thoát khỏi nanh vuốt của Lục Xuyên Trạch.

Hôm qua ngủ không ngon nên đầu óc Chử Trần vẫn còn chưa tỉnh táo, bây giờ mệt không chịu nổi, căn bản không nghe rõ được tiếng la của Tiết Thành.

Tivi đang chiếu bộ phim ngọt sủng đau cả răng, do anh hai của cậu diễn. Anh ấy là thần tượng quốc dân, cũng là Omega trong mộng của rất nhiều Alpha.

Có lẽ sẽ lấy được tí kinh nghiệm gì đó từ anh hai, làm cách nào để từ chối người mà mình không thể từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui