4.
Tôi và Tần Dự đều thi đậu vào trường Đại học C, Diệp Cảnh Hòa cũng học khoa luật giống bọn tôi nhưng lớn hơn hai khóa.
Vào tháng thứ ba sau khi nhập học, lúc 9h tối khi đang ở ký túc xá thì tôi nhận được điện thoại của Tần Dự.
Giọng nói của anh ta khàn khàn, say khướt và đau đớn: "Trần Ngư, em đến tìm anh được không?"
Tôi không nói hai lời, ngay lập tức thay quần áo và đi ra ngoài.
Tôi đến quán bar thì thấy Tần Dự đang hồn bay phất lạc ngồi trên ghế dài.
Rất nhiều chai rượu chất thành đống để đầy trên bàn, tiếng nhạc ầm ĩ cũng không che lấp được nỗi buồn của anh ta.
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy, anh thấy khó chịu à?” Tôi ngồi xuống cạnh anh, lấy chai nước trong túi ra đưa cho anh ta.
Tần Dự ôm mạnh lấy tôi, đau khổ nói: “Ninh Ninh từ chối anh..”
Tôi vỗ vỗ lưng Tần Dự, nhẹ giọng nói: “Không sao, em ở cùng anh.”
“Em có biết cô ấy đã nói gì với anh không?” Tần Dự lơ đãng nói: “Cô ấy nói cô ấy chỉ coi anh như anh trai mà thôi. Trần Ngư, anh thích cô ấy nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có dũng khí để tỏ tình, ai mà ngờ lại nhận được đáp án như vậy.”
Anh ta buông tôi ra, vẻ mặt buồn bã: “Em nói cho anh biết đi, làm sao anh mới có thể theo đuổi được Ninh Ninh bây giờ?”
“Có câu cái gì không có được thì vĩnh viễn tốt đẹp nhất, quan trọng nữa là sự tự tin.”
Tôi chậm rãi nói: “Tần Dự, sao anh không giả vờ buông xuống Ninh Ninh để cô ấy có cảm giác xa cách. Khi đó cô ấy mới phát hiện được anh là người đàn ông thực thụ.”
Tần Dự vẫn rất thông minh, anh ta lập tức hiểu ý ở trong lời.
Anh ta nói với tôi: "Trần Ngư, như thế này được không? Hai chúng ta giả vờ yêu nhau đi, nếu Ninh Ninh quan tâm, cô ấy nhất định sẽ ghen tị."
Tôi nhẹ nhàng nói: “Được, chỉ cần anh vui vẻ, em sẽ làm bất kỳ mọi chuyện theo ý anh.”
Sắc mặt Tần Dự thoáng chốc hiện lên nét do dự, anh ta hỏi tôi: “Em… đối xử tốt với anh như vậy sao?”
“Em thích anh phải không?"
Tôi còn chưa trả lời, Tần Dự đã cười, vòng tay qua vai tôi nói: "Ồ, sao lại có chuyện đó được. Chúng ta là anh em tốt cơ mà."
Nghe này, câu này nghe thật đáng khinh bỉ đó biết không?
Ninh Ninh vừa mới dùng những lời như vậy để từ chối anh ta, anh ta lại không biết xấu hổ dùng lại để qua loa lấy lệ với tôi.
Tần Dự ôm tôi một cách thân mật, chụp ảnh kèm theo caption có ba trái tim màu đỏ, rồi
đăng lên vòng bạn bè trên Wechat.
Rất nhanh sau đó, Ninh Ninh nhắn tin Wechat với anh ta, hỏi anh ta có ý gì.
Tần Dự ngập ngừng hỏi tôi phải làm sao.
Tôi cầm lấy điện thoại di động của anh ta rồi nhắn trả lời: [Ninh Ninh, sau hôm tỏ tình với em, anh đã nhìn rõ lòng mình. Hóa ra bấy lâu nay em chỉ là chấp niệm của anh mà thôi. Người anh thích thực ra là Trần Ngư.]
Sau khi gửi tin nhắn, tôi trực tiếp tắt điện thoại của anh ta.
Tần Dự ban đầu có chút bối rối, cho đến khi Diệp Cảnh Hòa gửi WeChat cho tôi.
Diệp Cảnh Hòa: [Em và Tần Dự là sao vậy, Không lẽ em không biết cậu ta thích Ninh Ninh sao? Cậu ta làm vậy rõ ràng là muốn Ninh Ninh tức giận mà thôi. Trần Ngư, em phải biết trân trọng bản thân và yêu thương chính mình. Em quen Tần Dự nhiều năm như vậy rồi, có lúc nào cậu ta thật sự coi trọng em không?]
Tần Dự liếc nhìn điện thoại của tôi, có chút khó hiểu nói: “Diệp lão nhị này thích dạy đời người khác như vậy từ khi nào thế? Lời nói còn khó nghe như vậy, đi theo là ý gì chứ?
Anh ta là loại người trời sập cũng không quan tâm nhưng lại có tâm tự mà đi dạy dỗ em.”
Diệp Cảnh Hòa lại gửi một tin nhắn khác cho tôi: [Ninh Ninh đến gặp anh, bọn anh đang đến quán bar tìm bọn em để làm rõ chuyện này. Tần Dự là người tùy tiện, Ninh Ninh thì quen tùy hứng. Trần Ngư, tôi chỉ sợ rằng cuối cùng người duy nhất bị tổn thương sẽ là em.]
Tôi không trả lời.
Điều này thật sự quá thú vị, tôi đã lăn lộn trong cái vòng này của bọn họ nhiều năm như vậy, nghe nói Diệp thiếu nổi tiếng là người lạnh lùng và sợ phiền phức.
Anh sợ nhất việc dây dưa với người khác, chính vì vậy mà suốt nhiều năm Ninh Ninh không dám tỏ tình với anh.
Nhưng bây giờ, anh thực sự đã gửi cho tôi hết tin này đến tin khác chỉ để dạy tôi hãy tôn trọng và yêu thương bản thân, trong khi bản thân anh chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.
Có vẻ như trong nụ hôn trong phòng bếp kia, chàng thiếu gia mắc chứng sạch sẽ này không đẩy tôi ra, điều này đủ chứng tỏ rằng trong lòng anh ấy đã có tôi.
Rất nhanh, Diệp Cảnh Hòa cùng Ninh Ninh đến.
Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tần Dự, đã khóc: “Tần Dự, sao anh lại làm vậy với người khác chỉ để chọc em giận chứ? Anh tỏ tình với em thì em bắt buộc phải đồng ý à? Anh cứ việc thích Trần Ngư, làm như ai cũng quan tâm đến anh không bằng…. Từ nay về sau, ngay cả quan hệ anh em, em cũng không làm nữa.”
Nói xong cô ta quay người bỏ chạy.
Tần Dự lập tức đuổi theo cô ta.
Tôi không nói hai lời liền cùng chạy ra ngoài.
Bên ngoài, trời đang đổ mưa khiến tôi không thể mở mắt được.
Trời mưa to thật đúng lúc, không cần diễn cũng có vẻ đáng thương hơn bình thường.
Ninh Ninh lái xe, Tần Dự lên xe của cô ta.
Tôi đứng dưới mưa muốn đuổi theo nhưng đột nhiên lại ngã xuống đất.
“Em điên rồi!” Diệp Cảnh Hòa chạy tới kéo tôi dậy.
“Không phải chuyện của anh!” Tôi đẩy anh ra và quay trở lại quán bar.
Khi quay lại quán bar, tôi liền uống rượu.
Diệp Cảnh Hòa nắm lấy cổ tay tôi, cáu kỉnh nói: “Nếu không sợ em bị ức hiếp thì anh cũng không thèm quan tâm đến em. Trần Ngư, trên đời có nhiều đàn ông như vậy, sao em lại treo cổ trên một cái cây như Tần Dự chứ?”
Anh nửa ôm tôi, đưa tôi ra khỏi quán bar rồi nhét tôi vào ghế phụ của xe.
Quần áo của tôi gần như trong suốt, tôi ngồi co ro trên ghế, không ngừng khóc: “Nhưng tôi chỉ thích anh ấy thôi. Diệp Cảnh Hòa, anh xem thường tôi, có phải không?”
Diệp Cảnh Hòa cau mày, rút khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi nhào vào lòng anh, giả vờ say hôn anh: “Tần Dự, anh đừng đi. Anh quay lại nhìn em có được không?”
Diệp Cảnh Hòa không hề tránh né nụ hôn của tôi, còn tôi chỉ chạm vào anh một cái rồi giả vờ ngã vào vòng tay anh rồi ngủ.
Một lúc sau, tôi cảm thấy Diệp Cảnh Hòa nhẹ nhàng ôm tôi.
Tôi không biết anh ấy đã nghĩ gì trong hai phút im lặng đó, nhưng tôi biết rằng, nhịp tim anh ấy rất nhanh.
Tỉnh dậy sau chuyện giả vờ lúc nãy, tôi phát hiện mình đang nằm trong căn hộ của Diệp Cảnh Hòa.
Lúc này, trường học đã đóng cửa.
Tôi đi đến phòng khách thì thấy Diệp Cảnh Hòa ngồi trên ghế sofa, đang cúi đầu xem một cuốn nhật ký.
Diệp Cảnh Hòa ngước nhìn tôi với vẻ mặt mỉa mai: "Trần Ngư, tôi đã đánh giá thấp em. Em thật sự thích Tần Dự? Hay em chỉ muốn gả cho anh ta để đổi vận?"
Tôi biết rất rõ những gì tôi đã viết trong nhật ký.
Tôi viết về tình yêu thầm kín của tôi dành cho Tần Dự trong những năm qua.
Cuốn nhật ký này ngay từ đầu tôi đã cố tình viết như vậy để cho Diệp Cảnh Hòa đọc.
Mà câu mở đầu của cuốn nhật ký, là như thế này:
“Tôi vừa mới biết được rằng bạn cùng bàn của tôi - Tần Dự rất giàu có, nếu tôi có thể gả cho anh ấy thì mẹ và tôi sẽ không bao giờ bị người đời khinh thường nữa có phải không? Vì vậy, tôi đã quyết tâm âm thầm theo đuổi Tần Dự, chờ anh ấy động lòng với tôi.”
Tôi bước tới, tức giận giật lấy cuốn sổ, khóc nói: “Kẻ có tiền như anh thì biết gì chứ? Đúng là tôi thích Tần Dự. Nhưng tôi cũng muốn gả cho anh ấy để thay đổi vận mệnh của mình. Sau khi ba tôi qua đời, ông ấy đã để lại một khoản nợ rất lớn, tôi và mẹ phải trốn chui nhủi khắp nơi. Thậm chí là để giữ được công việc, mẹ tôi còn phải quỳ xuống xin ông chủ thương xót.”
“Kể từ khi biết mẹ tôi vì kiếm tiền, đến việc quỳ gối trước người ta cũng làm, tôi đã thề phải hơn hẳn kẻ khác. Cậu hai Diệp à, có phải trong mắt anh, tôi rất thực dụng và xấu xa phải không?”
Tôi cười tự giễu, nói: “Kỳ thật, tôi vẫn luôn biết anh coi thường tôi, anh cảm thấy tôi rất trơ trẽn hèn hạ khi cứ dính lấy Tần Dự. Nhưng không sao, chỉ cần Tần Dự có thể động lòng với tôi, thì hết thảy mọi thứ đều đáng giá.”
Diệp Cảnh Hòa cau mày, suy tư một lúc, ngập ngừng hỏi tôi: “Mẹ em họ Lâm phải không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”
"Không có gì." Sắc mặt Diệp Cảnh Hòa thay đổi, vẻ mặt có chút buồn phiền: “Trần Ngư, giữa em và Tần Dự sẽ không có kết quả tốt. Cậu ta rất thích Ninh Ninh, hôm nay em cũng thấy rồi đó, cậu ta bỏ em lại. Trời thì mưa lớn nhưng cậu ta vẫn không chút nào quan tâm đến cảm xúc của em.”
Tôi lấy di động ra và đưa cho Diệp Cảnh Hòa xem bài đăng trên vòng bạn bè của Tần Dự, nhẹ nhàng nói; “Không sao cả, tôi có thể đợi. Hiện tại dù gì tôi cũng là bạn gái của Tần Dự. Nếu trong tương lai tôi có thể gả cho anh ấy, tôi nhất định sẽ đưa anh thiệp mời.”
Tôi không chờ Diệp Cảnh Hòa trả lời đã rời khỏi nhà của anh.
Về đến ký túc xá, tôi tắm rửa, thay quần áo và ngủ thoải mái.
Sau khi tỉnh dậy, thì thấy điện thoại xuất hiện một tràng tin nhắn của Tần Dự”
[Trần Ngư, phương pháp của em thật sự hữu hiệu. Hôm qua Ninh Ninh nói với anh rằng thật ra cô ấy có tình cảm với anh, chỉ là cần thêm thời gian”
Haha, tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư Ninh Ninh rất thanh cao, hóa ra lại vừa nhớ thương Diệp Cảnh Hòa, vừa muốn ôm lấy Tần Dự.
Tần gia có nhiều tài nguyên làm ăn rất lớn, vì vậy Ninh gia vẫn luôn hợp tác với Tần gia.
Về phần Diệp gia, họ là gia định có gốc rễ sâu, rất có tiếng nói trong tầng lớp kinh doanh - chính trị.
Ninh Ninh cô ta chắc sẽ không nỡ từ bỏ Diệp Cảnh Hòa Nhị thiếu bên này đi?
[Hôm qua em về bằng cách nào? Có bị dính mưa không?]
Khi xem tin nhắn này, tôi thực sự muốn trả lời lại anh ta rằng: [Ngu xuẩn]
Trời mưa to đến nỗi con kiến cũng ướt sũng, người to lớn như tôi đây chẳng lẽ lại không?
Tại sao anh ta lại nhắn hỏi một câu vô nghĩa như thế này, đơn giản chỉ là muốn giảm bớt áy náy trong lòng anh ta mà thôi.
Anh trai này, nếu có bộ môn giả ngu thì tôi và anh sẽ là một trong những người giỏi nhất đó biết không?
[Em vẫn chưa tỉnh à?]
[Ninh Ninh và anh đến nhà Diệp lão nhị, thế mà Ninh Ninh lại thấy trong phòng tắm của cậu ấy có một cái áo ngực!]
Tôi nhìn từng tin nhắn một, và khi thấy tin cuối cùng, tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
Đây là cách làm cho mối quan hệ của tôi với Diệp Cảnh Hòa ngày càng sâu sắc hơn.
Cuốn nhật ký là bí mật chung của chúng tôi.
Qua đêm trong căn hộ của anh và cố tình để lại một chiếc áo ngực mập mờ.
Diệp Cảnh Hòa, cho dù tâm của anh có tĩnh như Thần Phật, cũng không thể nào không gợn sóng, có phải không?
5.
Tần Dự mời tôi buổi tối đến nhà Diệp Cảnh Hòa dùng bữa, còn nói với tôi: “Em có thể làm thêm ít bánh ngọt nhỏ mà mấy ngày trước em đã làm cho anh được không? Ninh Ninh rất thích nó.”
Tôi đã đồng ý.
Tôi tắm nước lạnh rồi đi lên lớp học luôn.
Trong giờ học, bạn cùng phòng thấy sắc mặt tôi không tốt, có chút lo lắng khuyên tôi nên xin phép về nghỉ ngơi.
Tôi cố gắng học hết buổi nhưng cơ thể tôi nặng trĩu, ba hồi nóng ba hồi lại lạnh.
Tôi chống đỡ một thân mệt mỏi, gắng sức đi đến tiệm bánh ngọt gần trường, thuê khuôn bánh để làm vài cái bánh nhỏ.
Chờ đến khi tôi đến nhà Diệp Cảnh Hòa thì đã 8h tối.
Ba người đang ngồi ở phòng khách chơi game.
Tần Dự nhìn thấy tôi, reo hò nói:”Quao! Cứu tính của chúng ta đến rồi! Trần Ngư, em giúp bọn anh nấu mì hải sản đi. Tay nghề của em là đáng tin nhất.”
“Trần Ngư sao cái gì cũng giỏi thế, không giống em, nấu ăn chỉ tổ lãng phí nguyên liệu.” Ninh Ninh cười nói: “Tiểu Tần Tử, anh thật sự may mắn khi có người bạn gái tốt như vậy đó.”
Tần Dự ôi chao một tiếng, nói: “Ai nỡ cho em vào bếp chứ! Trần Ngư thì khác, mẹ em ấy làm bảo mẫu, lại không có cha, nên từ nhỏ cô ấy đã tự lập rồi!”
“Biết nói chuyện không?” Diệp Cảnh Hòa nghe xong liền đá Tần Dự một cái.
Tần Dự nói với vẻ thản nhiên: “Tớ và Trần Ngư hiểu rất rõ nhau. Cô ấy sẽ không để ý những gì tôi nói đâu. Phải không, Trần Ngư?”
Tôi đặt bánh lên bàn, mỉm cười: “Mọi người chơi trước đi, tôi đi nấu chút mì.”
Bước vào bếp, tôi chậm rãi nấu mì, cảm thấy cơ thể càng ngày càng khó chịu.
Tôi cảm thấy nước đã gần nóng nên đổ một ít nước nóng vào tay cho đến khi đủ nóng, rồi đập cái nồi xuống đất.
“Aaa!” Tôi hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tần Dự là người đầu tiên chạy vào, thấy bộ dạng của tôi thì giật mình: “Trần Ngư, em có sao không? Em có bị phỏng không?”
Diệp Cảnh Hòa cũng đi vào, lập tức ôm lấy tôi, liền cảm giác được nhiệt độ trên người tôi cao bất thường, nên không nói một lời liền ôm tôi ra ngoài.
Ninh Ninh bị anh đụng một chút, xém chút nữa ngã sõng soài.
Cô ta tủi thân khóc lên: “Anh hai trông hung dữ quá! Trần Ngư bị bệnh à? Tại sao anh lại lo như vậy chứ?”
Tần Dự đuổi theo chúng tôi, đột nhiên nói: “Diệp nhị, đưa Trần Ngư cho tớ đi. Em ấy là bạn gái của tớ, nên để tớ chăm sóc.”
Tôi thực sự đã phát sốt, nằm choáng váng trong vòng tay của Diệp Cảnh Hòa.
Diệp Cảnh Hòa cười khẩy: “Cậu cũng biết cô ấy là bạn gái của cậu à? Hôm qua ai nữa đêm nữa hôm đã bỏ cô ấy dưới trời mưa. Cô ấy còn phải đi học, còn phải làm bánh cho cậu. Lúc cô ấy vừa đến, cậu có bị mù không, không thấy cô ấy đi cũng không vững sao?”
À, thì ra lúc tôi có hơi loạng choạng đã được Diệp Cảnh Hòa để ý đến, tôi tưởng anh chỉ nhìn chằm vào màn hình thôi.
Có vẻ như Diệp Cảnh Hòa quan tâm đến tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Diệp Cảnh Hòa luôn là người ít nói, nhưng lời nói hôm nay của anh rõ ràng đầy mùi thuốc súng.
Ngay cả Ninh Ninh cũng ngơ ngác, sững sờ hỏi: “Anh hai vì sao nổi giận lớn như vậy chứ?"
Ba người họ đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc và truyền dịch cho tôi.
Tôi bị sốt nên đổ nhiều mồ hôi, vì vậy cũng khiến kinh nguyệt của tôi đến sớm.
Diệp Cảnh Hòa nhìn thoáng qua quần của tôi rồi đi ra ngoài mua một đống đồ.
Anh nhờ y tá giúp tôi vào phòng vệ sinh để thay quần áo.
Ninh Ninh cũng muốn trợ giúp nên cô ta đã đi theo.
Trong phòng vệ sinh, cô ta nhìn thấy chiếc áo ngực lộ ra của tôi sau khi thay quần áo thì thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chiếc áo ngực hôm nay tôi mặc không những giống màu mà còn cùng kiểu dáng với cái tôi để ở nhà Diệp Cảnh Hòa.
Con gái rất nhạy cảm với việc này, chắc chắn Ninh Ninh đã nhận ra điều đó.
Hôm nay, đường đi nước bước của tôi đã đúng hướng, tôi chỉ cần cô ta nhận ra việc này.
Lúc tôi rời đi, Tần Dự đã lại gần, ôm tôi, giúp tôi nâng chai truyền nước.
Anh ta lo lắng hỏi tôi, có đau bụng không, có muốn ăn chút gì đó không.
Ninh Ninh bị anh ta phớt lờ.
Đây là lần đầu tiên Tần Dự không để ý đến Ninh Ninh.
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Tôi ở trước mặt Tần Dự vẫn luôn rất khỏe mạnh kiên cường, nhưng sự việc xảy ra hôm nay khiến tôi nhận ra rằng tôi cũng có một mặt yếu ớt.
Yếu ớt đúng lúc sẽ là một vũ khí mạnh.
Tôi nhìn thấy Diệp Cảnh Hòa đứng bên cạnh anh ta, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Vốn dĩ anh định tiến lên dìu tôi, nhưng lại bị Tần Dự xen ngang, mà anh lại không có tư cách tranh giành với Tần Dự.
Dù sao hiện tại tôi cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Tần Dự.
“Anh hai, quần của anh dính bẩn rồi.” Ninh Ninh đi qua nói một câu.
Là kinh nguyệt của tôi đã dính lên quần của Diệp Cảnh Hòa.
Tôi mất tự nhiên một lúc, đỏ mặt nói: “Tôi giặt cho anh.”
Vẻ mặt Ninh Ninh có chút ghét bỏ, nói: “Anh hai của tớ là người có bệnh sạch sẽ, sẽ không cần cậu giặt, anh ấy nhất định sẽ bỏ đi chứ không mặc lại.”
Diệp Cảnh Hòa nói: “Được, anh đợi em khỏi bệnh rồi giặt cho anh, nếu còn sót lại vết bẩn nào thì em phải bồi thường đó.”
Anh vừa nói dứt lời, ngay cả người thần kinh thô như Tần Dự cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Hòa.
6.
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Tôi có thể cảm nhận được Ninh Ninh đang không ngừng dò xét nhìn tôi.
Hình như cô ta đang nghĩ, làm sao một cô gái bình thường như tôi lại có thể khiến Diệp Cảnh Hòa phá lệ.
Đúng lúc là ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, bạn cùng phòng của tôi gọi điện nói rằng ba người họ sẽ về quê.
Tôi giả vờ vô tình bật loa ngoài để ba người còn lại có thể nghe thấy.
Diệp Cảnh Hòa vốn định chở tôi về trường, nhưng sau khi nghe xong, anh ấy đã lái xe thẳng về phía nhà anh.
"Trần Ngư, mẹ cậu đâu? Bà ấy không thể chăm sóc cậu sao? Nghe nói cậu là người bản địa." Ninh Ninh tò mò hỏi tôi.
Bụng tôi đau quặn dữ dội sau khi nghe những lời của Ninh Ninh
Tôi không nói gì, giả vờ ngủ.
Tần Dự lẩm bẩm một câu: “Nói mới nhớ, hôm làm lễ tốt nghiệp cấp 3, Trần Ngư còn được tốt nghiệp loại xuất sắc nhưng mẹ em ấy cũng không đến tham dự.”
Khi về đến nhà Diệp Cảnh Hòa, anh đã gọi tôi dậy.
Ninh Ninh đẩy Tần Dự, cười nói: “Đồ ngốc, còn không nhanh đến ôm cậu ấy đi, muốn người khác chăm sóc bạn gái của mình à?”
Tần Dự gãi đầu, chủ động đi tới ôm lấy tôi.
Đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của chúng tôi.
Tôi tựa vào trong ngực anh ta, có thể nhìn thấy tai Tần Dự chậm rãi đỏ lên.
Tần Dự thấp giọng nói với tôi, tựa như đang dỗ dành: “Bọn anh cũng thường xuyên đến ở nhà của Diệp Nhị, em đừng ngại, mấy ngày tiếp theo anh sẽ ở đây chăm sóc cho em."
Cửa thang máy mở ra, Diệp Cảnh Hòa đi vào trước.
Anh có vẻ hơi cáu giận, nhấn mạnh nút thang máy.
Về đến nhà, Ninh Ninh lúng túng nói: “Tôi không quen ở chung phòng với người khác.”
Ngôi nhà này chỉ có ba phòng.
Ninh Ninh lại nhìn Tần Dự, nói đùa: "Tiểu Tần Tử, dù sao hai người cũng yêu nhau, ngủ chung phòng đi."
Tần Dự nhanh chóng liếc về phía tôi.
Tôi đỏ mặt nói: “Được thôi, Tần Dự, anh có thể đưa em đi ngủ một lát được không? Hiện tại, em thấy khá mệt.”
Tần Dự nhanh chóng bế tôi lên phòng anh ta.
Vào phòng, tôi chủ động nói: "Em có thể ngủ trên sàn. Tần Dự, anh đừng lo lắng. Em biết, chúng ta chỉ đang diễn kịch vì Ninh Ninh mà thôi, sau khi cô ấy có hứng thú với anh thì chúng tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện."
“Em không cần lúc nào cũng nhắc nhở anh là chúng ta đang diễn.” Dường như Tần Dự có chút tức giận.
Anh ta để tôi ngủ trên giường, đắp chăn cho tôi.
Tần Dự đứng dậy định rời đi, nhưng tôi lại cố ý nắm tay anh ta.
Tôi cầu xin: “Tần Dự, anh có thể đợi em ngủ rồi mới đi, được không?”
Tôi biết, vẻ mặt của tôi lúc này vô cùng đáng thương, giống như một con chó con bị bỏ rơi.
Đôi mắt ngấn nước và đỏ hoe, làm cho người ta vô cùng thương xót.
Suy cho cùng, tôi đã luyện tập biểu cảm này nhiều lần trước gương, đến khi có thể đâm sâu vào trái tim đàn ông thôi.
Lỗ tai Tần Dự lại đỏ lên, ừm một tiếng, ngồi xuống bên giường
Tôi nắm tay anh ta, giả vờ ngủ.
Tần Dự không rút tay, vẫn để cho tôi nắm.
Sau đó, tôi còn giả vờ nói mớ, vừa nói vừa chảy nước mắt: “Tần Dự, em rất thích anh. Nhưng em biết người anh thích là Ninh Ninh..chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Tôi xoay người, gối lên đùi Tần Dự, ôm chặt eo anh ta.
Tôi cảm giác được toàn thân Tần Dự cứng ngắc, nhưng anh ta cũng không đẩy tôi ra.
Anh ta đưa tay lau nước mắt trên khóe mi của tôi, thấp giọng thì thầm: “Trần Ngư, anh thấy khó hiểu quá, rõ ràng người anh thích là Ninh Ninh, nhưng sao nhìn thấy em ốm đau khóc lóc lại cảm thấy khó chịu như vậy?"
“Bởi vì cậu là kẻ ti tiện.” Giọng nói của Diệp Cảnh Hòa vang lên trong phòng.
Anh đi tới, nhét tôi vào chăn, cười lạnh nói: “Tần Dự, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Dường như Tần Dự có chút tức giận, nói không lựa lời: "Diệp Nhị, cậu đừng tưởng tôi không nhìn ra được cậu xem trọng Trần Ngư. Cậu thèm muốn bạn gái của anh em, thật không biết xấu hổ!"
Diệp Cảnh Hòa tức giận nói: "Trần Ngư là bạn gái của cậu sao? Cậu chỉ lợi dụng cô ấy để kích thích Ninh Ninh thôi!"
Hai người kéo nhau đi ra ngoài.
Khi nghe tiếng cửa đóng lại, tôi từ từ mở mắt.
Quay đầu nhìn lại thì cô thấy thấy thuốc giảm đau và băng vệ sinh được đặt trên bàn đầu giường, hẳn là do Diệp Cảnh Hòa đem tới.
Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Ninh Ninh: "Đừng đánh nữa! Xin đừng đánh nữa!"
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng bạc cũ trên cổ tay và thầm nghĩ: Ninh Ninh, lúc cô hại chết mẹ tôi, cô có biết được hay không tôi cũng đã khóc nhiều như vậy.
Hãy nhìn đi, Diệp Cảnh Hòa và Tần Dự mâu thuẫn bởi vì tôi. Mà cô, một tiểu thư trịch thượng lại khóc lóc thảm thiết như vậy.
Dường như trong lòng cô ta, mạng sống của mẹ tôi còn không quan trọng bằng tình yêu của cô ta.
Tần Dự nói, đã lâu không thấy mẹ tôi.
Vì mẹ tôi đã qua đời sau một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm.
Thủ phạm chính là Ninh Ninh.
Vị đại tiểu thư này đâm chết người rồi xem như không có chuyện gì xảy ra mà bay đi nước ngoài.
Trước khi xuất ngoại, cô ta đã gọi điện cho Tần Dự, khóc lóc, vô cùng tủi thân: “Chỉ là một bảo mẫu đã chết, lại hại tớ khổ sở như vậy.”
Lúc ấy, có biết Tần Dự phàn nàn gì với tôi không? Anh ta nói: “Hầy, Ninh Ninh cũng thật xui xẻo, say rượu lái xe ẩu đả, vô tình tông vào một người phụ nữ. Vốn tưởng rằng sẽ chỉ trả chút tiền, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại chết trước khi cấp cứu đến. Cậu ấy rất khó chịu, tôi nghe nói bà ấy là bảo mẫu, kết quả là Ninh Ninh phải ra nước ngoài. Nếu gia đình Diệp Cảnh Hòa không ra tay giải quyết chuyện này, thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Nói xong, anh ta mới phản ứng lại, nhìn tôi và nói: "Ôi, anh lỡ miệng, mẹ em cũng là bảo mẫu, anh không hề có ý coi thường mẹ em đâu. Anh chỉ nghĩ rằng Ninh Ninh chỉ là sơ ý mà thôi, lại thành ra như thế này, khá là khó chịu.”
Lúc đó đã là tháng thứ ba kể từ khi mẹ tôi qua đời.
Cái gọi là giải quyết của gia đình Diệp Cảnh Hòa là dùng tương lai của tôi để đe dọa mẹ.
Sau khi mẹ tôi được cứu, phần thân dưới của bà bị liệt, bà chỉ có thể nằm đến suốt đời.
Bà Diệp trịch thượng nói: “Bà và con gái củ bà hãy ký thỏa thuận này đi, lấy tiền xong chúng tôi sẽ yên tâm. Nếu con gái bà muốn kiện, chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng hầu tòa. Đến lúc đó, gà bay trứng vỡ, tiền cũng không có mà còn đánh mất tương lai.”
Mẹ tôi đã ký thỏa thuận và tự mình rút ống oxy ngay trong đêm.
Mẹ chỉ để lại cho tôi một câu: “Ngư à, con cầm tiền đi du học nhé. Hãy đi thật xa và đừng gây gổ với họ. Chỉ cần con hạnh phúc là được. Đừng sợ cô đơn, mẹ ở trên thiên đường sẽ luôn dõi theo con.”
Sau khi biết tin mẹ tôi qua đời, bà Diệp đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng nói: “Người ta nói mạng sống người nghèo thấp hèn, lời này cấm có sai. Mạng này của mẹ cô cũng không đáng bao nhiêu tiền của tôi”.