Sau khi cứu rỗi ma tôn

Mặc dù Bách Lý Hưu đã bị thương nặng, nhưng việc đi lại tự do giữa Tam giới vẫn rất dễ dàng. Phó Yểu Yểu bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ trong tích tắc, núi rừng trở nên xa xôi, ánh lửa sáng đột ngột bừng lên, khi vừa kịp nhận ra cảnh vật xung quanh thì họ đã trở về kinh thành. 
 
Đêm đã khá muộn, ngoại trừ những binh lính đi tuần tra và những phu canh điểm giờ ra thì đường phố rất vắng vẻ, quạnh quẽ. Hai thân ảnh bất chợt xuất hiện cũng không gây chú ý quá mức, chỉ có con chó vàng lớn đang lang thang ở đầu đường là chú ý đến hai người rồi sủa inh ỏi. Không đợi Bách Lý Hưu ra tay, Quán Quán đã ló đầu ra từ bình Càn Khôn, nhe răng trợn mắt về phía nó cực kỳ hung dữ. Con chó vàng thấy vậy thì cụp đuôi bỏ chạy.
 
Phó Yểu Yểu không ngờ rằng mình thật sự có thể trở lại nhân gian một lần nữa, nàng chôn chân tại chỗ mà sửng sốt một lúc lâu. Gió đêm thoang thoảng mùi hương hoa quế thơm ngát, nàng hít vào một hơi thật sâu: “Đã vào mùa thu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc nàng bị Phó Yểu bắt đi, mới vừa bắt đầu vào mùa hạ thôi. Trải qua một mùa hè nóng bức, thân thể của nàng chắc chắn đã thối rữa dưới lòng đất rồi. 
 
Bách Lý Hưu cảm nhận được cảm xúc của nàng lại chùng xuống, nhíu mày hỏi: “Không thích nơi này sao?” Hắn nhìn bốn phía xung quanh, đúng vậy, nơi này so với nhân gian mà nàng miêu tả khác khá xa, hắn cũng cảm thấy không đủ tốt.
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng lắc đầu: “Không phải! Rất thích! Trước tiên chúng ta tìm một khách điếm ở tạm đi.”
 
Bách Lý Hưu nói: “Không ở khách điếm.”
 
Trong lời nói của hắn không che giấu sự ghét bỏ, Phó Yểu Yểu không ngờ tên ma đầu này lại có yêu cầu cao với chỗ ở đến vậy, nàng đành dỗ hắn: “Chúng ta có thể ở khách điếm lớn nhất Thượng Kinh! Ta nghe Huyện thái gia nói, khách điếm lớn nhất và tốt nhất ở Thượng Kinh được gọi là Quân lâu, ở ngay bên cạnh Hoàng Thành, rất xa hoa đó!”
 
Bách Lý Hưu không để ý đến nàng, đi bộ tiến về phía trước, thần thức cường đại của hắn gần như trong nháy mắt đã bao phủ cả tòa thành này. Là vùng đất của vua chúa ở nhân gian, Thượng Kinh nằm ở vực Bắc Ngụy, trong thành tất nhiên sẽ có tiên môn của vực Bắc Ngụy trấn giữ. Nhưng không một ai phát hiện ra mọi thứ trong thành đều đã rơi vào tầm mắt của một người.
 
Một cái thành trì nhỏ bé như thế này ở nhân gian vậy mà lại lớn hơn thành Tứ Phương của hắn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bách Lý Hưu cảm thấy rất khó chịu vậy nên hắn quyết định làm tu hú chiếm tổ: “Chúng ta đi qua đó ở.”
 
Phó Yểu Yểu nhìn theo tầm mắt của hắn, sau đó liền hận không thể làm cho ma đầu này quỳ xuống ngay tại chỗ: “Đại ca, đừng đùa nữa, đó là hoàng cung!”
 
Cho dù ngươi có năng lực đi chăng nữa, nhưng muốn ở lại trong hoàng cung, sao ngươi không trực tiếp đi ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia luôn đi! Bách Lý Hưu không hề bị dao động, dường như đã nhận định hoàng cung là chỗ tốt nhất, hắn đường đường là Ma Tôn vậy nên tất nhiên là muốn ở trong căn phòng tốt nhất.

 
Phó Yểu Yểu nắm lấy cánh tay của hắn rồi ngả người ở phía sau mà giở trò bất lương: “Ta không đi ta không đi! Trong hoàng cung không thoải mái chút nào, ta không muốn ngủ trên giường mà lão hoàng đế đã ngủ đâu, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ở đi, ta buồn ngủ lắm rồi!”
 
Sau khi nói xong nàng liền ngáp một cái, ánh mắt trông mong nhìn về phía hắn.
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng vài lần, cuối cùng cũng từ bỏ ý định ở lại hoàng cung, hắn nói: “Ngươi không muốn đi thì thôi vậy.”
 
Rõ ràng là nàng nhớ thương nhân gian phồn hoa, lúc nãy hắn còn dùng thần thức thăm dò thử, hoàng cung chính là nơi phồn hoa nhất trong thành, nhưng khi hắn muốn đưa nàng đến đó thì nàng lại không muốn. Nữ nhân ấy mà, thật sự rất kỳ quái.
 
Bách Lý Hưu kéo người tới cạnh mình, gió đêm cuốn qua vài chiếc lá rụng, đánh thành vòng rồi lại rơi xuống, trên đường đã không còn một bóng người. Vậy mà tại một dinh thự trong thành, thị vệ đang tuần tra ban đêm chợt cảnh giác mà giơ binh khí nhìn bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong nội viện: “Ai?”
 
Bách Lý Hưu nhẹ nhàng vung tay áo, tất cả những sinh vật trong phủ đều ngã xuống hết. Phó Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu do nhà vua đích thân ban thưởng cho trước mái nhà cong cong mà cảm thán: “Đây là nơi ngươi tùy tiện tìm đó sao?”
 
Bách Lý Hưu: “Vẫn không bằng hoàng cung, tạm chấp nhận ở lại vài ngày vậy.”
 
Thân vương phủ “nhỏ nhoi”, đúng là thiệt thòi cho ngươi rồi.
 
Phó Yểu Yểu đi qua kiểm tra một chút, nàng phát hiện ra hắn ta không giết những người này mà chỉ phong bế hồn phách của bọn họ, khiến họ rơi vào một giấc ngủ sâu. Hiếm khi đại ma đầu không giết chóc, nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn, nhìn vào phủ đệ vẫn đang sáng rực như ở giữa ban ngày, cảm thán từ tận đáy lòng mà nói: “Không hổ danh là vương phủ, khí phái và xa hoa quá đi mất.”
 
Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng trong sân vẫn có nhiều loài kỳ hoa dị thảo nở rộ như đang độ xuân hạ, đình nghỉ chân và những hành lang, mỗi một bước đều có một cảnh khác nhau, đẹp không tả nổi. Bách Lý Hưu đi theo phía sau nàng, nghe nàng đi vài bước là “quao” một tiếng, nhớ lại bộ dạng của nàng khi nhìn thấy căn cứ nhỏ của gia tộc Vĩ Thược ở khe Diêm La, cũng giống như thế này, dáng vẻ cực kỳ thích thú.
 
Dường như nàng thích mấy thứ hoa hòe lòe loẹt như thế này.
 
Đại ma đầu có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
 
Bây giờ Phó Yểu Yểu cũng đang ở Nguyên Anh kỳ, sau khi giải phóng thần thức ở một phạm vi nhỏ thì phát hiện rằng Tây viện không có người ở, vậy nên hai người đến đó làm tu hú chiếm tổ. Dù đã lâu không người ở, nhưng đình viện và phòng ngủ vẫn được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trong phòng bày một cái giường Hoàng Lê.
 

Chiếc giường Hoàng Lê cứng ngắc, vừa nhìn là biết nằm sẽ không thoải mái bằng thuyền Nguyệt Lượng của nàng. Phó Yểu Yểu đang vui vẻ chuẩn bị lấy thuyền Nguyệt Lượng của mình ra thì phát hiện lục lọi một hồi mà vẫn không tìm thấy nó đâu hết, tìm kiếm một lúc lâu, biểu cảm của nàng lập tức thay đổi, suýt chút nữa thì khóc luôn: “Thuyền Nguyệt Lượng của ta đâu mất rồi!”
 
Bách Lý Hưu ngừng quan sát đánh giá căn phòng, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, ngay lập tức chiếc thuyền Nguyệt Lượng nhỏ xíu nằm gọn ở trong bàn tay của hắn. Phó Yểu Yểu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ném nó xuống, nó lập tức trở nên lớn hơn và hắn cũng nằm luôn lên đấy.
 
Phó Yểu Yểu bước qua vừa cọ xát vừa vào người hắn vừa đẩy: “Ngươi ngủ ở đây còn ta thì ngủ chỗ nào?”
 
Bách Lý Hưu thậm chí còn không thèm mở mắt ra, chỉ thong thả ung dung nhích cơ thể sang một bên, nhường cho nàng một cái khe nhỏ ngay bên cạnh hắn. Phó Yểu Yểu cảm thấy người này đúng là không biết xấu hổ, nhưng xét đến việc hắn là một người bị thương đang cần nghỉ ngơi, nàng đành hào phóng mà nhường giường cho hắn. Nàng lấy Tinh Viên và Quán Quán ra, sau đó lại đặt vài lớp gấm nhung thật dày lên trên giường Hoàng Lê, rồi mỗi tay ôm một con nhắm mắt lại một cách thỏa mãn.
 
Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng Bách Lý Hưu u ám nói: “Qua đây ngủ.”
 
Phó Yểu Yểu: “… Không muốn!”
 
Bách Lý Hưu đích thị là một kẻ theo chủ nghĩa độc tài, hắn muốn làm cái gì là phải làm cái đó bằng được, giống như một đứa trẻ khi đòi đồ chơi, nhất định phải lấy được thứ đó về tay mình mới chịu dừng lại.
 
Vậy là Phó Yểu Yểu cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bay lên, không thể kiểm soát mà bay về phía thuyền Nguyệt Lượng, sau đó bay thẳng vào trong vòng tay của Bách Lý Hưu.
 
Phó Yểu Yểu: A a a! Tên thần kinh này!
 
Bách Lý Hưu đè người nàng lại, gác cằm trên hõm vai của nàng, một chân đè lên trên người nàng, tạo thành một tư thế dây dưa qua lại tìm kiếm sự ấm áp. Cuối cùng hắn cũng hài lòng, trong khi đó Phó Yểu Yểu trừng mắt sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.
 
Cái đứa trẻ hư hỏng này do nhà ai dạy dỗ ra vậy chứ! Thật là muốn đánh hắn một trận mà! Sau đó nàng nhận ra rằng thật sự không có ai dạy nổi cả.
 
Được rồi, đành ngủ như vậy thôi.
 
Sáng sớm hôm sau, khi Phó Yểu Yểu còn đang ngủ, nàng loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đi qua đi lại bên ngoài. Tiếng bước chân nhanh chóng tiến đến gần cửa, trong khoảnh khắc cửa mở ra, nàng sợ tới mức ngồi bật dậy trên giường, trơ mắt nhìn mấy tỳ nữ bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào và đặt lên bàn, sau đó lại cúi người rời đi, toàn bộ quá trình giống như không hề trông thấy họ.

 
Bách Lý Hưu bị tiếng động lớn nàng gây ra đánh thức, một bàn tay còn đang đặt ở trên eo của nàng, tay còn lại chậm rãi xoa nhẹ giữa ấn đường.
 
Phó Yểu Yểu nhận ra có điểm không đúng, nhảy xuống giường rồi đi đến bên cạnh bàn, phát hiện ra cả một bàn đầy đồ ăn thơm ngào ngạt toàn trái cây và đồ ăn: “Tình huống gì thế này?”
 
Giọng Bách Lý Hưu còn mang theo chút sự lười biếng của một người vừa hoàn thành công việc xong: “Một cái vương phủ to như vậy mà ban ngày không có động tĩnh gì, chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao.”
 
Phó Yểu Yểu đỡ cái bàn, bởi vì tư thế ngủ không được tốt cho lắm, trên đỉnh đầu có một chùm tóc trơ trọi dựng đứng lên: “Ngươi đừng có nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu đó! Giữa hai chúng ta không có xảy ra chuyện gì hết! Còn nữa, đừng có dùng ánh mắt mắng ta ngu ngốc, ta có thể nhìn ra được!”
 
Bách Ly Hưu bị bộ dáng lóng ngóng của nàng chọc cười đến nỗi té ngã xuống giường.
 
Nàng không hiểu!
 
Cuối cùng đường phố Thượng Kinh cũng có đôi nét phồn hoa như những gì nàng miêu tả, sau khi ăn bữa sáng và thay một bộ quần áo của người phàm, Phó Yểu Yểu liền dẫn một nhà bốn người ra khỏi cửa. Bách Lý Hưu thi triển một phép biến hóa nhỏ, làm cho Quán Quán đang ngồi trên vai nàng trở nên giống như một con mèo nhỏ bình thường. Với cách sắp xếp hiện tại, bọn họ trong giống như phụ mẫu, nữ nhi và sủng vật.
 
Từ khi ra khỏi vương phủ, những thị vệ và tỳ nữ đi ngang qua đều có vẻ không nhìn thấy bạn họ, họ như đang làm việc của chính mình, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những ánh mắt vô hồn, giống như những con rối bị điều khiển. Chẳng trách những tu sĩ luôn coi thường phàm nhân, trong thế giới huyền huyễn luôn coi trọng tu vi như thế này, ngay cả khi lên làm vương gia hoàng đế thì sống chết của bản thân vẫn phụ thuộc vào ý niệm của người khác.
 
Bình minh ban mai cùng hơi sương sớm mát lạnh, mọi người đều tỉnh giấc dưới ánh mặt trời và bắt đầu mọi công việc của một ngày mới. Bách Lý Hưu nhìn đám người đông đúc, cảm nhận không khí của hồng trần phả vào mặt. Nơi này không giống với Ma giới, càng không giống với Tu Tiên giới. Một nơi hỗn loạn chỉ toàn chém giết, một nơi giả nhân giả nghĩa lại còn thượng đẳng, trong khi nơi này giống như chỉ có sự bình dị.
 
Tuy rằng phàm nhân cũng có những cảm xúc tiêu cực nhỏ bé, nhưng trái ngược với những gì hắn đã trải qua trước đây, cảm xúc của những người phàm này gần như là mờ nhạt đến mức có thể dễ dàng bị xem nhẹ và bỏ qua.
 
Phó Yểu Yểu đã mua được ba tô mì hoành thánh, đôi mắt nàng tỏa sáng như chứa đựng đầy ánh mặt trời: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
 
Trải qua một đêm tĩnh dưỡng, thần thức của Bách Lý Hưu đã ổn định hơn rất nhiều. Phó Yểu Yểu vừa cắn một miếng hoành thánh thì ngay lập tức phát hiện ra tâm thức của mình có thêm một người nữa. Nàng nhìn đại ma đầu với biểu cảm lạnh nhạt đang đứng bên cạnh mình rồi lại nhìn người nằm trong biển hoa, nàng thật sự cảm thấy cạn lời: “Làm vậy có gì thú vị sao?”
 
Bách Lý Hưu: “Thú vị lắm.” Hắn ăn xong tô hoành thánh trong tay mình rồi xoay đầu nàng về phía trước và nói: “Ăn tiếp đi.”
 
Phó Yểu Yểu lại bắt đầu bộ dạng ăn hộ.
 
Hành trình một ngày du ngoạn ẩm thực ở trần gian cứ vậy mà chính thức bắt đầu.
 

Ngoại trừ khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng của Bách Lý Hưu, Phó Yểu Yểu, Tinh Viên, và cả Quán Quán đều cực kỳ hưng phấn. Tu sĩ đều không cảm thấy đói, vậy nên cũng sẽ không cảm thấy no, họ đi một đường từ đầu đến cuối con phố, ăn uống một cách cực lực cho thỏa cơn thèm. Trên đường đi đều ghé qua xem múa rối bóng, xiếc, kể chuyện và cả ảo thuật, nghe nói buổi tối ở miếu Thành Hoàng còn có múa lân, Phó Yểu Yểu có vẻ rất mong chờ.
 
Gần đến lúc chạng vạng, Tinh Viên có lẽ đã rất mệt rồi, vẻ mặt đầy uể oải mà nói: “Ta không muốn đi xem múa lân nữa, ta muốn trở về nghỉ ngơi.”
 
Thân vương phủ đã được Bách Lý Hưu hạ cấm chế, đương nhiên rất an toàn, Phó Yểu Yểu đưa nàng ấy trở về trước, sau đó lại đi dạo đến miếu Thành Hoàng. Khi sao trời mới lên, trăng qua ngọn liễu, tiếng kèn trống vang lên trước miếu. Có vài ba người đang vây quanh cây cổ thụ trước miếu, trên cành cây treo đầy dải lụa màu đỏ.
 
Rất nhiều nam thanh nữ tú đều vừa cười nói vui vẻ vừa treo dải lụa đỏ lên cây, Bách Lý Hưu hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
 
Phó Yểu Yểu giải thích: “Bọn họ viết nguyện vọng của mình lên đó rồi treo lên trên cây, nếu tiên nhân thấy thì sẽ giúp họ thực hiện nguyện vọng.”
 
Bách Lý Hưu tỏ vẻ khó chịu, bật ra một tiếng cười trào phúng đầy châm chọc. Đột nhiên có một trận gió thổi tới, ngọn cây xôn xao rít lên, những dải lụa đỏ trên cây bị gió thổi rơi tung tóe xuống đất, xung quanh vang lên vài tiếng hét thất thanh.
 
Phó Yểu Yểu: “… Ngươi có trẻ con quá không vậy?”
 
Buổi diễn múa lân đã kết thúc, hành trình một ngày du ngoạn nhân gian cũng chính thức khép lại, Phó Yểu Yểu vẫn còn có chút chưa đã thèm, trên đường trở về nàng đã lên kế hoạch xem ngày mai nên đi chơi những gì rồi. Thân vương phủ vẫn giống như ban ngày, chẳng có gì bất thường hết, được thần thức cường đại của Bách Lý Hưu kiểm soát chặt chẽ thì không thể có bất kỳ sự việc bất thường nào xảy ra được.
 
Chỉ là lúc trở lại Tây viện, Phó Yểu Yểu mới phát hiện trong viện không có một bóng người nào cả, Tinh Viên cũng không ở trong phòng. Ban đầu nàng cho rằng nàng ấy đã đi dạo ở nơi khác trong phủ, nhưng sau đó nàng lại nghĩ đến tính cách của Tinh Viên, khả năng cao là nàng ấy sẽ không đi lang thang một mình đâu.
 
Phó Yểu Yểu trong lòng cảm thấy có chút bất an, lập tức dùng thần thức tra xét cả tòa phủ đệ.
 
Tinh Viên không có ở trong phủ.
 
Nhớ lại sự bất thường của nàng ấy lúc chạng vạng, Phó Yểu Yểu lập tức cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, chạy ngay đến bên cạnh Bách Lý Hưu đang ngắm hoa trong nội viện: “Không thấy Tinh Viên đâu nữa rồi! Rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu? Ngươi có thể tìm nàng ấy được không?”
 
Bách Lý Hưu xoay người lại, biểu cảm có vẻ hơi ngạc nhiên.
 
Phó Yểu Yểu nhìn vào mắt hắn, trong lòng lướt qua một loại cảm giác lạ thường: “Ngươi biết nàng ấy đã đi đâu đúng không?”
 
Bách Lý Hưu đột nhiên cười một tiếng: “Thật là một kẻ không biết tự lượng sức mình.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui