Ngay cả tráng hán giết người không chớp mắt như Hùng Thanh Thanh cũng không khỏi hoảng sợ, vỗ ngực một cái, nhìn thiếu nữ lạ lẫm ngây ngô cười với hắn ta trước mắt, lại nhìn sắc mặt Ma tôn đại nhân, gãi gãi đầu: "Tôn thượng, đây là... Nữ nhi của ngài?"
Bách Lý Hưu: "?"
Hùng Thanh Thanh thành công bị đánh một trận vô cùng ấm ức: Rõ ràng tâm trí nàng chính là một đứa bé! Ma giới có chuyện tu luyện trong cơ thể trưởng thành từ khi còn bé, hắn ta còn tưởng rằng Ma Tôn đại nhân cũng vì người thừa kế của mình mà tìm một cơ thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra đúng thật là đạo lữ.
Bách Lý Hưu đi nghiên cứu cách làm bánh ngọt, Hùng Thanh Thanh phụng mệnh ở đây đào ổ kiến với Ma Tôn phu nhân.
Bởi vì được Ma Tôn coi trọng, vẫn luôn là trợ thủ đắc lực mà Ma Tôn tin tưởng, Hùng Thanh Thanh không ngừng có được cơ hội tốt, mấy ngày trước đây vừa độ kiếp tu vi tăng lên Đại Thừa kỳ, tu vi cao thâm ngày càng tăng thêm, trông cực kỳ có cảm giác an toàn.
Hắn ta đương nhiên nhìn ra thể chất phàm nhân của Phó Yểu Yểu, thầm thấy khó hiểu trong lòng: Sao Ma Tôn đại nhân lại tìm một phàm nhân làm đạo lữ?
Phàm nhân có thể sống bao lâu? Sau khi nàng chết, chẳng phải chỉ còn một mình Ma Tôn đại nhân cô độc sống quãng đời còn lại, bị nỗi nhớ nhung giày vò sao?
Hùng Thanh Thanh nắm chặt tay. Không được! Thân là thủ hạ đắc lực nhất, hắn ta phải phân ưu giúp Tôn thượng! Hôm nay ở Ma giới, hắn ta xem như là dưới một người trên vạn người, đợi hắn ta trở về, lập tức phân phó cấp dưới tìm kiếm cách thay đổi thể chất phàm nhân của phu nhân! Nhất định phải giúp phu nhân trở thành tu sĩ! Cả đời làm bạn bên cạnh Tôn thượng!
Vỗ vỗ nắm đấm to lớn cứng rắn xong, Hùng Thanh Thanh quay đầu, nhìn thấy tiểu phu nhân cười với hắn ta: "Ngươi xòe tay ra đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tráng hán giết người không chớp mắt như Hùng Thanh Thanh lại bị nụ cười này thu phục, lập tức nghe lời mở lòng bàn tay ra. Phó Yểu Yểu thả thứ mình cầm trong tay vào tay hắn ta, vui vẻ nói: "Tặng cho ngươi!"
Hùng Thanh Thanh cúi đầu nhìn, là xác một con ong vò vẽ được móc từ trong ổ kiến ra.
Tráng hán Hùng Thanh Thanh: "... Đa, đa tạ phu nhân."
Phó Yểu Yểu: "Ngươi thích không?"
Hùng Thanh Thanh cắn răng: "Rất thích!"
Tiểu phu nhân nghiêng đầu: "Vậy lần sau ngươi vẫn đưa ta đến Vạn Yến lâu ăn món ngon được không?"
"Vạn Yến lâu..." Hùng Thanh Thanh cẩn thận từng li từng tí cất xác ong vò vẽ đi, gãi gãi đầu: "Phu nhân, Vạn Yến lâu không còn nữa, gia nghiệp của gia tộc Vĩ Thược đã sớm bị Tôn thượng tận diệt rồi. Thuộc hạ dẫn ngươi đến Quân Lâm lâu ăn được không? Chỗ đó mới mở, còn lớn hơn Vạn Yến lâu trước đây nữa!"
Phó Yểu Yểu "Ồ" một tiếng, dường như không có hứng thú, cầm nhánh cây dùng để đào ổ kiến lúc nãy quay người rời đi, vừa đi vừa gọi: "Hưu Hưu, làm bánh ngọt xong chưa?"
Hùng Thanh Thanh đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ta vốn muốn đi gặp Ma Tôn đại nhân xin cáo lui, lại nhìn thấy Ma Tôn đại nhân vô cùng bực bội nhìn chằm chằm cục bột trong tay, thế là lập tức rụt cổ lại, lén chuồn đi.
Ma Tôn giết người chỉ cần động một đầu ngón tay lại bị đống bột làm cho sứt đầu mẻ trán.
Cô nương ngốc không chỉ không giúp đỡ mà còn đứng bên cạnh chỉ trỏ.
Mãi đến chạng vạng tối, một cái bánh ngọt hình thù kỳ quái rốt cuộc đã ra lò. Lúc Bách Lý Hưu đem lên, quả nhiên Phó Yểu Yểu ghét bỏ ra mặt, mím chặt môi, nói thế nào cũng không chịu nếm thử.
Bách Lý Hưu nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay nàng dám không ăn một miếng nào thử xem."
Nàng ấm ức nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ ăn một miếng nhỏ, sau đó tức giận quay đầu đi chỗ khác. Bánh sinh nhật vừa xấu vừa khó ăn! Sau này nàng không bao giờ nói cho hắn biết chuyện sinh nhật nữa!
Càng gần vào hạ, Phó Yểu Yểu thấy mặt trời càng ngày càng sáng, không biết sao lại nghĩ tới mảnh mạ trước cửa, tìm Bách Lý Hưu, nghiêm túc nói: "Chúng ta nên về cắt lúa rồi!"
Đi lâu như vậy, cũng nên về thăm nhà nhỏ một chút.
Chẳng qua trước khi quay về, hắn tranh thủ thời gian đến Phách Thiên cốc một chuyến, lấy hết sách liên quan đến trận pháp ở chỗ ở của Trì Trúc đi. Bày trận thuật của phu nhân Giải Hải Lam đã gợi mở cho hắn rất nhiều, Bách Lý Hưu đã có chút manh mối.
Rời núi Ngọc Đỉnh xinh đẹp tĩnh mịch, trở lại nhân gian đông đúc náo nhiệt, nhiệt độ thoáng cái tăng lên không ít. Phó Yểu Yểu quả nhiên thích nhà của mình hơn, nhào vào tiểu viện được Tinh Viên quản lý tốt, vừa tự tại lại vui vẻ.
Tiểu Mã bên cạnh nghe thấy động tĩnh, leo thang lên đầu tường, nhiệt tình chào hỏi: "Mục công tử, Mục phu nhân, các ngươi đã về rồi! Đúng rồi, ta và Tinh Viên đã cắt lúa giúp nhà các ngươi luôn rồi, chất ở góc tường đấy. Có thấy không?"
Phó Yểu Yểu cũng leo lên thang, gặp Tiểu Mã ở đầu tường: "Tiểu Mã! Ta mang cho ngươi một món quà! Xòe tay ra đi!"
Tiểu Mã chà xát tay, ngại ngùng: "Thật sao? Đa tạ Mục phu nhân!"
Hắn ta vui thích vươn tay ra, nhận được xác một con ong vò vẽ.
Trước khi đi, Phó Yểu Yểu vẫn chưa nhớ ra Tinh Viên, hôm nay quay về đã có thể đứt quãng nhắc tới chuyện của các nàng ở Huyền Y tông. Tinh Viên nghe vậy rất vui mừng, thấy Bách Lý Hưu dọn một gian phòng, bày sách vở, giấy mực, ngày ngày nghiên cứu thì cũng tự giác giúp hắn dọn dẹp và mài mực hàng ngày.
Bách Lý Hưu phái ma tướng đi nghe ngóng, sư phụ của Giải phu nhân - Vân Dương, đến nay vẫn còn sống. Chẳng qua là với tính cách điên điên khùng khùng của ông ta, có lẽ uy hiếp dụ dỗ đều không có hiệu quả. Đối với tông sư người nghiên cứu trận pháp, luyện trận đến mức tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có trận pháp mới có thể đả động ông ta. Chỉ có bộ trận pháp mượn tay Thiên Đạo xóa đi dấu vết của thế gian này của Trì Trúc mới có thể khiến Vân Dương thấy hứng thú.
Hắn không chỉ muốn dùng bộ trận pháp này chữa trị thần hồn của nàng mà còn muốn làm Thiên Đạo trả lại dấu vết của nàng. Chuyện quan trọng như thế không được xảy ra chút sai sót nào. Bách Lý Hưu gần như dồn hết tinh lực vào việc này, ngày đêm ngồi trước bàn nghiên cứu, ngay cả thời gian ở cùng Phó Yểu Yểu cũng ít đi.
May mà quay lại nhân gian cũng chính là quay lại địa bàn của nàng, tuy ngốc nhưng sở thích hóng chuyện vẫn không thay đổi. Mỗi ngày nàng đều ôm Quán Quán đến dưới gốc cây đa đầu thôn nghe mọi người tám chuyện. Nàng tự tìm thú vui cho mình, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ vui vẻ.
Hôm đó vừa nghe xong chuyện của một quả phụ sống ở thôn bên cạnh, nàng nhìn thấy một vị tiên trưởng áo trắng cầm bội kiếm đi đến cửa thôn. Phó Yểu Yểu vừa nhìn thấy y, hai mắt lập tức sáng lên, nhảy đến tảng đá, vẫy tay với y: "Yến Trường Chu!"
Yến Trường Chu dừng chân, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nàng thì tỏ vẻ vui mừng: "Yểu Yểu, ngươi có nhớ ta không?"
Phó Yểu Yểu ôm Quán Quán chạy tới, nghiêng đầu nhìn y: "Yến Trường Chu, ngươi tìm đến ta sao?"
Nhiều tháng không gặp, so với lúc bọn họ từ biệt, thần trí nàng thanh minh hơn rất nhiều, cũng cao hơn một ít, Bách Lý Hưu chăm sóc nàng rất tốt.
Yến Trường Chu rũ mắt cười cười, lấy một hũ mứt quả trong không gian tùy thân ra đưa cho nàng: "Đúng, ta tới tìm ngươi."
Quán Quán từ trong ngực nàng leo lên vai nàng ngồi xuống, Phó Yểu Yểu vui vẻ nhận lấy mứt quả, kéo tay y: "Yến Trường Chu, mời ngươi đến nhà ta làm khách."
Y hơi mím môi, cụp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, hơi nghiêng người tránh được tay của nàng. Phó Yểu Yểu quả nhiên cũng không để ý, y biết rõ đây chẳng qua là thói quen theo bản năng của trẻ con. Nàng xoay người, mở hũ mứt ra vừa đi vừa ăn, tung tăng cả quãng đường.
Thần thức của Bách Lý Hưu trải rộng khắp nơi, đương nhiên đã sớm biết y tới đây.
Phó Yểu Yểu đi trước dẫn đường, đẩy cánh cửa dưới tường hoa ra, gọi với vào trong: "Hưu Hưu, có khách đến!"
Bách Lý Hưu từ trong phòng đi ra, lạnh nhạt nhìn nam tử áo trắng sau lưng nàng: "Tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều."
Lần trước gặp mặt còn là Nguyên Anh kỳ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, y đã tiến lên Hóa Thần hậu kỳ, tốc độ tu luyện như thế gần như theo kịp oán khí trong người Bách Lý Hưu.
Yến Trường Chu cũng không thấy lạ khi hắn có thể nhận ra, gật đầu: "Ta đã vào Đăng Tiên Cảnh."
Bách Lý Hưu hơi bất ngờ, nhíu mày.
Đăng Tiên Cảnh chính là nơi Bàn Thần hy sinh, một không gian riêng không bị Thiên Đạo trói buộc, là nơi thiên nhiên khảo nghiệm, mặc dù bên trong có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng vô cùng hung hiểm. Đây chính là nơi "chỉ có vào mà không có ra". Tự khi Bàn Thần vẫn lạc đến nay, số tu sĩ tiến vào Đăng Tiên Cảnh mà còn sống sót đi ra chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau đó tất cả những người này đều phi thăng thành công.
Chẳng qua là khi linh khí suy giảm, Đăng Tiên Cảnh cũng càng thêm hung hiểm. Gần ngàn năm nay không có ai sống sót trở ra, đã trở thành cấm địa mà tu sĩ không thể nhắc đến. Không hổ là thiên tài kiếm tu, tuổi còn trẻ đã luyện đến Thất Tinh kiếm thuật, dùng tu vi Nguyên Anh vào được Đăng Tiên Cảnh.
Yến Trường Chu hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện y vào Đăng Tiên Cảnh, đưa tay lấy từ không gian tùy thân ra một loại quả màu vàng: "Đây là quả Phật Thánh ta tìm được trong Đăng Tiên Cảnh, có thể nuôi dưỡng thần hồn của nàng ấy."
Y lại thản nhiên đưa ra báu vật vô giá sớm đã tuyệt tích ở nhân gian như vậy.
Bách Lý Hưu nhìn: "Ngươi hẳn cũng biết nếu ngươi ăn Thánh quả này vào sẽ lập tức có thể tiến lên Đại Thừa kỳ."
Yến Trường Chu nói: "Ta không cần."
Bách Lý Hưu không biểu lộ gì, nhận lấy Phật Thánh quả rồi phất tay một cái, một đống thiên tài địa bảo, tiên khí pháp bảo thế gian hiếm thấy xuất hiện trước mặt Yến Trường Chu: "Bản tôn dùng những thứ này đổi với ngươi."
Yến Trường Chu nhíu mày: "Không cần."
Bách Lý Hưu nói: "Sao vậy? Yến tiên trưởng ngại chưa đủ?"
Giọng Yến Trường Chu cứng nhắc: "Đây là ta tặng cho nàng ấy, không liên quan đến ngươi."
Bách Lý Hưu cười một tiếng.
Tiếng cười kia ẩn ý sâu xa, rõ ràng là đã nhìn thấu tất thảy tâm tư của y. Yến Trường Chu đột nhiên thấy lúng túng, vội vàng xoay người sang chỗ khác: "Đồ đã đưa, ta phải đi rồi."
Bách Lý Hưu dù bận vẫn ung dung: "Yến tiên trưởng đi thong thả, không tiễn."
Phó Yểu Yểu vừa rót trà bưng ra: "Yến Trường Chu! Uống trà đi!"
Yến Trường Chu quay đầu lại nhìn nàng, trong đôi mắt chất chứa bao tình cảm, cuối cùng đều hóa thành hư không. Y nhận lấy chung trà, uống một hơi cạn sạch, có ý tứ ly biệt: "Yểu... Phó cô nương, cáo từ."
Cũng giống như lúc đến, bóng lưng thẳng tắp y như kiếm.
Phó Yểu Yểu vẫy tay với bóng lưng y rồi bổ nhào vào lòng Bách Lý Hưu: "Hưu Hưu, ta đói bụng rồi!"
Hắn mỉm cười hôn nhẹ trán nàng: "Được, ta đi nấu cơm.”