Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -18】

Ngày 5 tháng 3 năm 2022, mưa

Khương Sênh Sênh giới thiệu cho tôi một trò chơi điện thoại rất thú vị.

Chỉ là số tôi quá đen, muốn SSR cũng không được.

Ăn cơm tối xong, Khương tiên sinh ngồi trên ghế salon xem tạp chí.

Tôi nhanh trí chạy tới nói: "Khương tiên sinh rút thẻ dùm em nhé?"

Khương tiên sinh cau mày khó hiểu: "Rút làm sao?"

Tôi đưa di động cho anh: "Đây, ấn một cái là được rồi."

Khương tiên sinh ấn đại một cái.

A a a a a a a a a a a a!!!

Mười lần 2 SSR, 4 SR, đây là thánh game gì aaa!!!

Tôi hận!!!

Nhưng sau đó tôi nhờ Khương tiên sinh rút thẻ cho tôi lần nữa thì Khương tiên sinh lại từ chối.

Anh nói: "Thời gian miễn phí đã hết, giờ tới lúc thu phí rồi."

Tôi khờ khạo hỏi: "Thu phí gì ạ?"

Khương tiên sinh nói: "Em chủ động hôn anh một cái thì anh rút một lần."

Tôi: "......"

Khương tiên sinh gian quá đi!

Khương tiên sinh bình chân như vại: "Dù sao anh cũng là dân kinh doanh mà."

Cuối cùng tôi vẫn khuất phục trước cám dỗ của SSR.

Hihi.

Giờ nhìn một loạt SSR trong game tôi nghĩ mình yêu thánh game Khương tiên sinh chết mất!

—————

1477

Dĩ nhiên đây không phải lần đầu Lâm Thư Kỳ tới tìm tôi.

Sau lần trước đưa vé hòa nhạc, cậu ta lại tới công ty tìm tôi mấy lần nhưng đều bị tiếp tân ngăn cản.

Tôi không muốn gặp cậu ta, cậu ta muốn đợi ở phòng tiếp khách thì cứ để cậu ta đợi đi.

Có lẽ sau này biết thái độ của tôi nên cậu ta không đến nữa.

Nhưng hôm nay cậu ta không tới công ty mà tới thẳng nhà tôi.

1478

Tôi và Hứa Tri Niên đều ở nhà, người mở cửa cho cậu ta là Hứa Tri Niên.

Hứa Tri Niên thấy cậu ta thì không khỏi sửng sốt: "Anh......"

Lâm Thư Kỳ nói: "Chào cậu, tôi tới tìm Khương Minh Ý."

Hứa Tri Niên nghiêng người nhường đường, tôi ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Thư Kỳ đứng ở cửa cười với tôi.

1479

Hứa Tri Niên chớp mắt hỏi: "Anh quen Khương tiên sinh à?"

Lâm Thư Kỳ đáp: "Tôi và cậu ấy là bạn học từ cấp ba lên đại học, quen biết rất nhiều năm, sau khi tôi ra nước ngoài mới hết liên lạc."

Hứa Tri Niên gật đầu: "Ra là vậy."

Cậu ấy lui ra sau mấy bước để Lâm Thư Kỳ vào nhà.

1480

Mặt tôi đanh lại hết sức khó chịu.

Mặc dù cậu ta chỉ nói sự thật nhưng lại mập mờ tỏ ý tôi và cậu ta là bạn học cũ có quan hệ rất tốt, để Hứa Tri Niên buộc lòng phải cho cậu ta vào.

Từ thời cấp ba cậu ta đã biết cách vận dụng trò chơi ngôn ngữ này.

Thực tế thì giao tình của tôi và cậu ta chẳng tốt đến mức đó.

1481

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, thanh âm cũng rất lạnh: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Nụ cười trên mặt cậu ta lập tức cứng đờ nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, thản nhiên nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Tôi hỏi: "Chuyện gì?"

Cậu ta ngập ngừng liếc nhìn Hứa Tri Niên: "Có người lạ ở đây, tôi......"

Tôi ngắt lời cậu ta: "Niên Niên không phải người ngoài."

Lâm Thư Kỳ khựng lại rồi nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy cậu ta không thích hợp nghe, vả lại tôi nghĩ...... cậu cũng không muốn cậu ta nghe đâu."

1482

Tôi im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu cậu không muốn nói thì về ngay đi."

Lâm Thư Kỳ ngẩng phắt lên nhìn tôi, nghiêm nghị quát: "Khương Minh Ý!"

Tôi dửng dưng nhìn cậu ta.

Dường như Hứa Tri Niên bị bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa chúng tôi hù dọa nên vội nói: "Canh em nấu trong bếp hình như sắp chín rồi, để em đi xem thử, các anh cứ nói chuyện đi."

Nói xong liền bỏ chạy.

1483

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Lâm Thư Kỳ.

Tôi có thể đoán được ý đồ Lâm Thư Kỳ đến đây, quá nửa là cậu ta đã biết chuyện của tôi và Hứa Tri Niên qua miệng Nghiêm Chi Triết.

Quả nhiên Lâm Thư Kỳ đi thẳng vào vấn đề: "Cậu ta tên gì?"

Tôi đáp: "Cậu ấy là Hứa Tri Niên."

1484

"Hứa Tri Niên." Lâm Thư Kỳ lại hỏi, "Cậu ta cũng ở đây, hai người hẹn hò thật à?"

Tôi nói: "Ừ."

Sắc mặt Lâm Thư Kỳ tái đi.

Cậu ta nói: "Tại sao?"

Tôi không hiểu: "Sao là sao?"

Lâm Thư Kỳ cắn môi nhìn tôi hỏi: "Tại sao lại là cậu ta mà không phải tôi?"

Tôi cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc.

Tôi nói: "Vì cậu không phải là cậu ấy."

1485

"Khương Minh Ý." Lâm Thư Kỳ nói, "Cậu biết không, từ thời cấp ba tôi đã thích cậu rồi."

Tôi nói: "Tôi biết, rõ ràng tôi đã từ chối cậu còn gì."

Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi, nhưng cậu đối với ai cũng lạnh lùng xa cách như vậy nên tôi nghĩ mình vẫn còn hy vọng."

Tôi im lặng.

Lâm Thư Kỳ lại nói: "Nếu cậu hẹn hò với người khác thì chắc hôm nay tôi cũng chẳng đến đây đâu, nhưng sao cứ phải là cậu ta chứ."

Tôi hỏi: "Cậu ấy làm sao?"

1486

"Tại sao cứ phải là người có ngoại hình giống tôi chứ!" Lâm Thư Kỳ nhấn mạnh, "Cậu làm như vậy khiến tôi rất không cam tâm! Rõ ràng tôi quen cậu trước, rõ ràng tôi thích cậu mười năm, chỉ cần cậu chìa tay ra thì tôi sẽ lập tức đến với cậu, nhưng tại sao cậu ta có thể làm được điều mà tôi không làm được?"

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu ấy không hề giống cậu."

Lâm Thư Kỳ cười mỉa mai: "Vậy sao? Nhưng Nghiêm Chi Triết đã tìm cậu ta làm thế thân cho tôi suốt ba năm đấy."

Tôi nói: "Đó là vì Nghiêm Chi Triết bị mù còn tôi thì không."

1487

Lâm Thư Kỳ hít sâu mấy lần rồi nói: "Khương Minh Ý, thái độ cậu dành cho tôi vẫn luôn tệ hại như vậy, nhiều lúc tôi tự hỏi có phải cậu ghét tôi lắm không?"

Tôi đáp: "Chưa tới mức ghét nhưng cũng không thích."

Lâm Thư Kỳ khó hiểu: "Tại sao? Tôi đã làm gì khiến cậu ghét à?"

Tôi hỏi cậu ta: "Cậu còn nhớ bạn ngồi cùng bàn với tôi thời cấp ba không?"

Lâm Thư Kỳ nghe xong có chút mờ mịt: "Ai?"

1488

Tất nhiên cậu ta không nhớ rồi.

Thật ra tôi cũng quên mất tên người này, chỉ nhớ là một nữ sinh, tính tình rất trầm lặng, bình thường chỉ đọc sách hoặc làm bài tập, tôi ngồi cùng bàn với cô ấy khá lâu nhưng chẳng nói được mấy câu.

Chỗ ngồi được xếp theo thành tích, lúc ấy tôi học giỏi nên ngồi hàng đầu tiên.

Đương nhiên cách xếp chỗ này có vấn đề, mấy người quá cao sẽ cản trở tầm nhìn người phía sau nên giáo viên nói chỉ cần đôi bên đồng ý thì có thể đổi chỗ với nhau.

Lúc ấy tôi cũng rất cao nhưng chẳng biết có phải vì bề ngoài quá lạnh lùng hay không mà chẳng ai dám đổi chỗ với tôi.

1489

Tôi nói: "Lúc đó cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi nên đòi đổi chỗ với bạn ấy nhưng bị từ chối."

Lâm Thư Kỳ khựng lại.

Tôi nói tiếp: "Sau đó không lâu trong lớp rộ lên tin đồn cô ấy thầm mến tôi, truyền sang cả lớp bên cạnh, cuối cùng tới tai giáo viên, cô ấy bị gọi lên văn phòng giáo huấn, nói cô ấy còn là học sinh nên phải lấy việc học làm trọng. Sau đó cô ấy không chịu nổi thị phi nên chuyển sang trường khác."

Lâm Thư Kỳ nói: "Tôi không biết chuyện này."

Tôi lạnh nhạt hỏi: "Vậy sao?"

Lâm Thư Kỳ bị tôi nhìn nửa ngày, cuối cùng nhụt chí nói: "Cứ cho là tôi nói cô ta thầm mến cậu đi, nhưng đây không phải sự thật à?"

Tôi nói: "Cô ấy không hề thích tôi. Cô ấy không muốn đổi chỗ với cậu là vì cô ấy bị cận, cậu lại ngồi phía sau, nếu đổi chỗ thì sẽ không thấy bài học trên bảng. Cô ấy chuyển trường vì muốn chuyên tâm học hành, những người khác luôn chỉ trỏ bàn tán làm cô ấy không thể tập trung được."

Lâm Thư Kỳ nói: "Tôi, tôi không biết, chỉ vì cô ta từ chối tôi nên mới......"

"Nên mới dùng cách độc ác này để trả thù cô ấy sao?" Tôi căn vặn.

1490

Lâm Thư Kỳ lặng thinh.

Hồi lâu sau cậu ta hỏi: "Chính vì chuyện này nên cậu mới không thích tôi à?"

Tôi nói: "Đúng vậy."

Lâm Thư Kỳ cười khổ: "Nhưng...... tôi chỉ hiểu lầm cô ta chứ có gây tổn thương thật sự đâu."

Tôi nói: "So với Nghiêm Chi Triết thì cậu có lương tri hơn chút ít."

1491

"Cũng vì chuyện này...... mà cậu vẫn luôn không thích tôi." Lâm Thư Kỳ như bị đả kích, "Nhưng trong kinh doanh cậu sát phạt quyết đoán, thủ đoạn so với tôi chỉ hơn chứ không kém, chẳng lẽ cậu là người tốt chưa bao giờ phạm sai lầm sao?!"

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Tôi không phải người tốt nhưng cũng không thích người giống mình."

Lâm Thư Kỳ nhắm mắt rồi lại mở ra nói: "Khương Minh Ý, nhiều năm qua tôi vẫn luôn nghĩ tại sao cậu từ chối tôi. Về sau tôi mới hiểu tính cậu quá mạnh mẽ, cậu muốn kiểm soát mọi thứ trong tay mình nên không thích một người mạnh mẽ như cậu, người không có gì như Hứa Tri Niên chỉ có thể dựa vào cậu mới làm cậu an tâm đúng không?"

Tôi nói: "Cậu nghĩ sao thì tùy."

1492

Dĩ nhiên là không phải.

Lâm Thư Kỳ chưa bao giờ hiểu rõ tôi.

Cậu ta cứ đinh ninh như vậy, nhưng đó chỉ là Khương Minh Ý trong tưởng tượng của cậu ta mà thôi.

Cậu ta thích tôi thật sao?

Hoặc là năm đó tôi đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của cậu ta, hơn nữa nhiều năm qua vẫn không có được tôi nên mới khiến cậu ta nhớ mãi không quên.

1493

Sắc mặt Lâm Thư Kỳ hết sức tồi tệ.

Cậu ta đột ngột nói: "Nghiêm Chi Triết đã làm gì Hứa Tri Niên chắc cậu cũng biết chứ?"

Ánh mắt tôi lập tức tối sầm.

Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu thật sự không để ý chút nào à?"

Tôi lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Cậu ta hung tợn nhìn tôi, bộ dạng rất điên cuồng: "Tôi chỉ muốn biết Hứa Tri Niên...... Cậu ta là vật thay thế của tôi! Chỉ là hàng nhái! Tôi...... rốt cuộc có chỗ nào không bằng cậu ta?!"

1494

Tôi đứng bật dậy từ trên cao nhìn xuống cậu ta gằn từng chữ: "Trong mắt tôi cậu ấy chưa bao giờ là vật thay thế của ai cả, cậu ấy là độc nhất vô nhị."

Lâm Thư Kỳ mấp máy môi như muốn nói gì đó.

Tôi không cho cậu ta cơ hội nói tiếp: "Tôi khác Nghiêm Chi Triết, tôi không chấp nhận và cũng sẽ không tìm thế thân nào cả. Vì vậy ngay cả tư cách làm vật thay thế cậu ấy cậu cũng chẳng có đâu."

Lâm Thư Kỳ tức giận đến nghẹn lời.

1495

Cậu ta hỏi tôi: "Sao cậu phải sỉ nhục tôi đến mức này chứ?!"

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Là do cậu sỉ nhục Hứa Tri Niên trước. Nếu cậu đã muốn biết thì tôi sẽ nói rõ với cậu, chỗ nào cậu cũng không bằng cậu ấy cả, cậu làm bộ làm tịch, cậu ấy nhiệt tình thẳng thắn. Cậu tự cao tự đại, cậu ấy giản dị khiêm tốn. Cậu ỷ vào thân phận mình xem thường người khác, cậu ấy lại thực tình đối đãi mọi người. Lâm Thư Kỳ, cậu biết mình là người thế nào mà, người khác có thể bị vẻ đạo đức giả của cậu lừa gạt nhưng tôi thì không, tôi khuyên cậu đừng đến tìm tôi để tự rước nhục nữa."

Lâm Thư Kỳ trừng tôi, vành mắt lập tức đỏ lên.

Cậu ta thẹn quá hoá giận: "Khương Minh Ý!"

Tôi nói: "Chắc cậu cũng thấy rõ tôi là người thế nào rồi, sau này đừng đến phiền tôi nữa."

Lâm Thư Kỳ thở hổn hển, hoàn toàn không còn lời nào để nói.

1496

Cậu ta cầm ly nước trên bàn uống cạn.

Nước này do Hứa Tri Niên rót cho cậu ta trước khi vào bếp, giờ đã nguội lạnh nên rất thích hợp để cậu ta hạ hỏa.

Hồi lâu sau Lâm Thư Kỳ mới tỉnh táo lại.

1497

Lâm Thư Kỳ nói: "Cậu chẳng bao giờ nể mặt ai cả."

Tôi nói: "Tôi đã cho cậu thể diện rồi đấy chứ, tại cậu cứ khăng khăng tới đây thôi."

Lâm Thư Kỳ thở mạnh rồi nói: "Cậu đạt được mục đích rồi, sau này tôi sẽ không tới tìm cậu nữa đâu."

Tôi nói: "Tốt nhất là vậy."

Cậu ta nở nụ cười tự giễu.

1498

Đến đây tôi và cậu ta đều không còn gì để nói.

Lúc cậu ta gần đi, tôi hỏi: "Cậu và Nghiêm Chi Triết dạo này thân nhau lắm à?"

Lâm Thư Kỳ nói: "Do hắn cứ bám lấy tôi đấy chứ."

Tôi rũ mắt: "Cậu biết hắn là người thế nào không?"

Lâm Thư Kỳ nói: "Tôi biết, hắn......"

Tôi ngắt lời: "Con người hắn chuyện gì cũng làm được, cậu treo hắn lâu như vậy, hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ đâu, cẩn thận một chút."

Ánh mắt Lâm Thư Kỳ sáng lên: "Cậu đang lo cho tôi sao?"

Tôi cười lạnh: "Chỉ tốt bụng nhắc cậu một câu thôi."

1499

Cậu ta nhìn tôi như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt lại vào bụng.

Có lẽ vì sợ bị tôi sỉ nhục thêm lần nữa.

Tôi dửng dưng nghĩ thầm.

1500

Sau khi Lâm Thư Kỳ về, Hứa Tri Niên mới từ trong bếp ra.

Tôi hỏi cậu ấy: "Canh nấu xong chưa?"

Hứa Tri Niên cười ngượng ngùng: "Khương tiên sinh đâu phải không biết hôm nay em có nấu canh gì đâu."

"À." Tôi đổi cách hỏi, "Vậy em nghe lỏm bọn anh nói chuyện xong chưa?"

Hứa Tri Niên bị sặc: "Khụ khụ khụ."

1501

Cậu ấy nhìn lảng đi chỗ khác: "Khương tiên sinh biết em nghe lỏm à."

Tôi nói: "Nghe lỏm mà không nấp kỹ vào, vạt áo lộ ra bị anh thấy rõ ràng."

Hứa Tri Niên thè lưỡi: "Thì tại...... em không rành mà."

Tôi xoa đầu cậu ấy: "Nhưng anh đã nói rồi, những lời này anh cũng không sợ em nghe được."

Hứa Tri Niên ngơ ngác.

1502

"Niên Niên." Tôi ôm cậu ấy vào lòng hôn một cái, "Anh không muốn giấu diếm em điều gì, anh mong em thấy được con người thật của anh, cũng mong em thích con người thật của anh. Có thể em sẽ thấy lạ lẫm, cảm thấy sợ hãi, thậm chí không chấp nhận được, nhưng anh chính là người như vậy."

Hứa Tri Niên mở to mắt, vội vàng nói lớn: "Sao em lại không chấp nhận chứ! Dù Khương tiên sinh là người thế nào thì em cũng thích!"

Tôi rũ mắt: "Thật không?"

Cậu ấy gật đầu mạnh.

Tôi mỉm cười xoa đầu cậu ấy không nói gì.

1503

Hứa Tri Niên nép trong ngực tôi hồi lâu mới đỏ mặt đứng lên.

Cậu ấy nói: "Hình như Lâm Thư Kỳ khác xa tưởng tượng của em."

Tôi: "Vậy à?"

Cậu ấy buồn rầu nói: "Trên TV anh ta đâu phải như vậy."

Tôi: "Hình tượng trong show đều được định sẵn, ai biết các minh tinh ngoài đời là người thế nào chứ."

Hứa Tri Niên lầm bầm: "Nhưng Diệp Tử An ngoại lệ mà."

Tôi nhất thời không phản bác được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui