Editor: Đào Tử
________________________
"Quỷ tử tồn tại là tấm bi kịch, vừa ghê tởm cũng đáng thương."
Giáo sư An Chỉ rủ mắt xuống.
Khuôn mặt bê bết máu hòa với màn đêm u tối trong nhà kho, trông vô cùng ghê sợ khiến người ta sợ hãi.
"Lời này là sao?"
"Học sinh hẳn nên nghiêm túc chú tâm nghe giáo viên giảng, không thể tùy tiện thất thần. Lời cô vừa nói em không nhớ rõ làm cô rất thất vọng." Giáo sư An Chỉ không vui, cô nghiêm túc phê bình thái độ Bùi Diệp, "Quỷ tử sinh ra cần có hai điều kiện tất yếu. Một, mẫu thể phải có thai trước, trong bụng có phôi thai mới có thể cung cấp nhục thân cho quỷ tử; thứ hai, thời gian mẫu thể có thai không được kéo dài, thời gian tốt nhất là bảy ngày, chậm nhất không thể quá hai tháng. Qua thời gian này, phôi thai khả năng cao đã có chủ."
Bùi Diệp nghe đến đó, rõ giáo sư An Chỉ muốn biểu đạt ý gì, cô thử hỏi, "Ý cô là —— nếu phôi thai có chủ, nói đúng hơn là hồn phách đầu thai tới, như vậy kế hoạch âm hiểm lấy âm khí quỷ kết hợp với dương hỏa của mẫu thể đã chết yểu, không thể chiếm đoạt phôi thai?"
Giáo sư An Chỉ gật đầu, khẳng định suy đoán của Bùi Diệp.
"Hồn phách từ Lục đạo luân hồi tiến vào đầu thai bẩm sinh mang theo một lượng dương hỏa, đám dương hỏa này có thể bảo vệ thai nhi tránh vài âm vật quấy nhiễu. Dù sao quỷ tử cũng là dị loại Lục đạo không dung, đương nhiên không thể đối kháng nổi dương hỏa hài nhi mang trong người." Giáo sư An Chỉ cảm thán, "Em nghĩ đi ——Loại phụ nữ nào sau khi có thai nguyện ý kết hợp với âm vật sinh ra quỷ tử?"
Quỷ tử không phải thứ tốt lành gì, một khi mang thai nhất định phải diệt trừ!
Thời điểm quỷ tử ở trong mẫu thể sẽ cướp đoạt dương khí mẫu thể, đủ trưởng thành một khi thoát ly mẫu thể mất đi nguồn cung ứng liên tục, quỷ tử rất dễ chết yểu trong mấy ngày này. Vài người phụ nữ mềm lòng sẽ bị quỷ vật lừa gạt tiếp tục làm cục sạc dự phòng cho quỷ tử.
Sau đó kết cục không phải nói ——
Tuổi thọ hao hết chết đi, hồn phách cũng bị quỷ tử thôn phệ, ép cạn giá trị cuối cùng.
Từ lúc quỷ tử sinh ra đến trưởng thành, thứ này đã trở thành sự tồn tại đáng khinh đầy bi kịch.
Bùi Diệp lần đầu tiên nghe những thứ này.
Đống sách trên giá nhà Chu Thuần An không có ghi chép về quỷ tử.
"Sao giáo sư biết rõ thế?"
"Đương nhiên là gia học uyên thâm." Giáo sư An Chỉ lại đẩy kính, bình tĩnh nói, "Tổ tiên từng xuất hiện thiên sư, nghe nói còn là thiên sư tài năng xuất chúng. Nhưng cô cảm thấy thứ này đi ngược lại với cốt lõi chủ nghĩa xã hội, mê tín dị đoan nên chỉ coi là chuyện gối đầu giường nghe chơi."
Bùi Diệp cảm khái, "Thật là đáng tiếc."
Nếu giáo sư An Chỉ trở thành thiên sư, có khi thảm kịch năm đó đã chẳng xảy đến.
Giáo sư đạm mạc nói, "Không hối tiếc, cô không hối hận về lựa chọn năm đó của mình. "
Cô không hứng thú với cái nghề thiên sư.
Ngược lại cô càng thích đứng trên bục giảng, đem kiến thức bản thân truyền thụ cho học sinh.
Cô thích loại cảm giác này.
"Nếu lệ quỷ quấy phá thật sự là quỷ tử, em nên cẩn thận." Giáo sư An Chỉ tri kỷ nhắc nhở Bùi Diệp, "Cô không lo em đánh không lại đối phương, chỉ sợ em chọc phải tổ ong vò vẽ. Đánh trẻ tới già, kéo ra cả gia phả quỷ."
Bùi Diệp nói, "Em biết Phong Đô Đại Đế, tùy thời có thể gọi ngài ấy hoặc Hắc Bạch vô thường."
Giáo sư An Chỉ: "..."
Cô muốn giơ ngón cái cho Bùi Diệp.
Trừ giơ ngón tay cái, cô còn muốn hô 666.
Nuôi dưỡng quỷ tử không dễ, mỗi một con quỷ tử đều cần trút tâm huyết cực lớn mới có thể trưởng thành.
Phàm đến tay Bùi Diệp, những quỷ tử đám lão quỷ kia bồi dưỡng đều phải đổ sông đổ biển.
Giáo sư An Chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, còn chừng mười phút nữa là lên lớp.
Lúc này ngoài cửa nhiều bóng quỷ đã lục tục đi vào.
"Các cậu tới lớp sớm thật."
Bùi Diệp chào hỏi Mẫn Diệc Chu và Chu Dương đang ôm chồng sách.
"Chào."
Mẫn Diệc Chu dường như đã vực dậy từ đả kích tử vong trở lại bình thường, bắt đầu chấn chỉnh tinh thần làm một con quỷ.
"Đây là sách gì?"
Bùi Diệp phát hiện trong ngực hai quỷ ôm chồng sách thật dày.
Bìa sách dùng bút trắng nền đen kiểu gì cũng âm lãnh quái dị.
"Sách tài liệu về âm sai, giáo sư An giúp đỡ làm ra." Nét mặt Mẫn Diệc Chu nghiêm túc nói, "Tôi định đăng kí thi âm sai, trở thành âm sai. Nghe nói đãi ngộ của âm sai rất tốt, có thể đem tiền lương kiếm được chuyển thành tiền dương gian, như vậy tôi có thể phụ giúp gia đình một hai."
Chu Dương ôm sách vở nhún vai, một mặt bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng không biết cha mẹ từ đâu nghe được có thể thi âm sai, buộc tôi đi thi cho bằng được, bảo không được làm quỷ ăn bám nữa. Thi âm sai khó gần chết, đối thủ cạnh tranh đều là đại lão trong bầy đại lão, tôi chỉ là cá muối."
Bùi Diệp: "???"
Còn có chuyện này?
Giáo sư An Chỉ nói, "Độ khó tuy lớn nhưng cô nghĩ thành tích sát hạch của các em vẫn ổn, chuẩn bị hai năm rồi thi là mười phần chắc chín."
Bùi Diệp: "..."
Cô biết nói gì đây?
Chúc bọn họ cố lên chứ sao nữa.
Trước khi trở về phòng ngủ, Bùi Diệp mua một phần bữa khuya lớn và nước ngọt.
Đám người Bạch Hiểu Hiểu thấy cô về, thở phào một hơi.
Có bắp đùi trừ tà trong phòng ngủ, lệ quỷ nào dám tổn thương bọn họ?
Bọn Bạch Hiểu Hiểu có thể ôm đùi, thành viên đoàn phim « Mật ngọt đôi ta » không may mắn như vậy.
Đám người đạo diễn phó đạo diễn và biên kịch đang đàm luận sôi nổi nội dung quay ngày mai, sắp xếp công việc tiến độ quay đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa kịch liệt, còn có tiếng cầu cứu của trợ lí nữ chính. Bọn người đạo diễn biến sắc, vội vã xỏ dép lê mở cửa.
"Sao vậy?"
Đạo diễn biết trợ lý bên người nữ chính.
Trợ lí toàn thân chật vật, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn bối rối.
"Đạo diễn, đạo diễn...Bộ phim này không thể quay nữa, đoàn phim có...có quỷ!!!"
Đạo diễn sầm mặt quát lớn, "Có quỷ cái gì mà quỷ, đứng nói vớ vẩn gì đấy?"
Trên đời này làm gì có quỷ?
"Xém xíu nữa chết người rồi!"
Trợ lí kéo đám người đạo diễn đến phòng nữ chính, phát hiện phòng nữ chính tụ tập đám bạn diễn xem náo nhiệt.
"Có chuyện gì?"
Đạo diễn bước đến hỏi thăm.
Sắc mặt nữ chính tái nhợt che lấy cổ, chưa hoàn hồn, hốc mắt ẩm ướt, gian phòng hỗn loạn như có đạo tặc đột nhập.
Có nam diễn viên phụ già dặn nói, "Vừa nghe tiếng kêu cứu chạy lại ngay, phát hiện em ấy bị thứ gì treo giữa không trung..."
Đạo diễn nghe toàn thân lạnh toát.
Tình cảnh này không chỉ vị diễn viên già dặn này thấy được, diễn viên đóng vai cha mẹ nữ chính cũng nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều thấy nữ chính tự dưng bị treo lơ lửng giữa không trung suýt nữa ngạt thở chết.
Nếu đám diễn viên già dặn này xông vào chậm một tí hay nữ trợ lí cầu cứu chậm một giây đã mất mạng từ lâu.
Người bình thường nhìn thấy cảnh người sống sờ sờ bị thứ vô hình treo giữa không trung, chưa bị dọa ngất là may.
Diễn viên già dặn tung cửa khi còn trẻ từng là diễn viên võ thuật.
Lá gan của anh ta lớn hơn người khác, lúc nãy mới có can đảm không màng nguy hiểm xông tới cứu người.
"Báo, báo cảnh sát chưa?"
Đạo diễn nhìn vết hằn sâu dài trên cổ nữ chính, càng cảm thấy lạnh buốt.
"Đã báo cảnh sát, cảnh sát nói mười mấy phút nữa tới ngay."
"Xe cứu thương thì sao?"
Diễn viên già dặn nói, "Cũng gọi rồi, tuy người đã cứu được nhưng không biết có bất trắc gì khác không, đi bệnh viện kiểm tra cho an toàn."