Editor: Đào Tử
__________________________
Căn cứ tư nhân nhỏ không có trăn dị thú tọa trấn, không bao lâu sẽ bị Zombie để mắt tới.
Biện pháp ổn thỏa nhất chính là chuyển toàn bộ bọn họ đến căn cứ XX.
Hướng Thụy Quân nghe ngóng một vòng trở về, hai đầu lông mày mang nét căm phẫn.
Tay phải cô cầm một bình nước khoáng lên ừng ực rót vào bụng, nước lạnh buốt xẹt qua yết hầu, miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng.
"Rác rưởi trong căn cứ tư nhân này đúng là rất nhiều!"
Trừ số ít người, những người khác trong mắt Hướng Thụy Quân đều đáng chết!
Bùi Diệp hiếu kì nhìn cô một chút.
Hướng Thụy Quân luôn luôn đội nhân thiết cao lãnh Tsundere, mặc kệ nội tâm sụp đổ phỉ nhổ cỡ nào, mặt ngoài vĩnh viễn là ngự tỷ cao quý lãnh diễm.
Sướng vui giận buồn sẽ không viết rõ trên mặt.
Đến tột cùng là chuyện gì làm cô lên cơn giận dữ, hận không thể đem mấy chữ "Ta muốn giết cặn bã" khắc lên mặt?
Hướng Thụy Quân cả giận nói, "Tòa căn cứ này tổng cộng có 1,342 người sống sót, đa số đều là người bình thường, dị năng giả cộng lại chỉ hơn trăm người. Hơn trăm dị năng giả này xem người bình thường như vật riêng tư và nô lệ, đoạn tuyệt con đường thông tin liên hệ giữa bọn họ với bên ngoài. Hầu như trên dưới không có một người bình thường biết Thái Hạo ban bố 'Sổ tay tu luyện dị năng', đàn ông căn bản làm khổ sai, phụ nữ thì..."
Bùi Diệp nghe rõ.
Hướng Thụy Quân lạnh lùng thì lạnh lùng, thực chất bên trong cũng là tính cách ghét ác như thù.
Một toà căn cứ tư nhân nhỏ mà ẩn náu nhiều chuyện rác rưởi dơ bẩn như vậy, toàn cầu không biết có bao nhiêu căn cứ kiểu này, càng không biết có bao nhiêu người bình thường gặp chịu tra tấn tương tự. Nhìn quá nhiều năng lượng tiêu cực, trái tim làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Hướng Thụy Quân lại chần chờ bồi thêm một câu.
"... Căn cứ có trên trăm phụ nữ mang thai, hầu hết đều là dưới tình huống ép buộc có..."
Ánh mắt Bùi Diệp ngờ vực rơi vào trên mặt Hướng Thụy Quân, không biết đối phương vì sao tỏ vẻ do dự và chần chờ.
"Kiếp trước mấy năm kia, trừ hai năm đầu còn có phụ nữ mang thai, về sau liền... Cực ít nghe được..." Hướng Thụy Quân thấy Bùi Diệp không hiểu, thấp giọng nói, "Sau khi nhà khoa học nghiên cứu, nói là hoàn cảnh ác liệt ảnh hưởng, năng lực sinh sản của nhân loại gần như bị phá hư không còn."
Hướng Thụy Quân cũng cân nhắc đến điểm ấy, cô mới không biết nên xử lý thế nào.
Bùi Diệp lại nói, "Loại chuyện này có lẽ nên hỏi thăm phụ nữ mang thai, thân thể là chính bọn họ, quyền lựa chọn dĩ nhiên cũng trên tay các cô ấy."
Cô không hiểu Hướng Thụy Quân là khó xử vì việc này có ý nghĩa gì.
Hướng Thụy Quân buồn rầu vò đầu một cái.
Quả thật là cô tự tìm phiền não.
Những người phụ nữ mang thai kia muốn giữ lại đứa bé thì giữ lại, không muốn giữ lại thì thừa dịp đứa bé chưa lớn phá đi, để tránh sau này thống khổ hơn.
Tôn trọng sinh mệnh mới điều kiện tiên quyết là tôn trọng mẫu thể cho đứa bé sinh mệnh.
"Tôi hiểu rồi."
Hướng Thụy Quân có quyết đoán, đem những người phụ nữ mang thai chuyển đến căn cứ XX sắp xếp phẫu thuật.
Có điều ——
"Ngược lại tôi cảm thấy càng nhìn càng không hiểu cậu."
Bùi Diệp nhíu mày.
"Xem không hiểu mình cái gì?"
"Tôi cho là kiểu người tỉnh táo đến vô tình như cậu, một khi biết tương lai năng lực sinh dục của nhân loại hầu như đánh mất, cậu sẽ vì nhân loại tiếp tục duy trì ép buộc những phụ nữ mang thai này sinh đứa bé ra. Trẻ sinh ra đời sau tận thế bộc phát, có khi gen bọn chúng có thể thích ứng tận thế."
Cô ném vỏ hạt dưa, buồn cười nói, "Không giấu gì cậu, nếu như là mình, mình sẽ không hỏi thăm ý nguyện của những cô gái này."
Hướng Thụy Quân tỏ vẻ "Quả là thế".
Nhưng câu tiếp theo của Bùi Diệp liền hù dọa cô.
"Mình sẽ trực tiếp liên hệ người xử lý đứa bé trong bụng bọn họ."
Hướng Thụy Quân: "???"
Excuse me?
"Dựa theo luật pháp bên kia của mình quy định, nhân thể mang thai con cái là phạm pháp, mặc kệ là trên đàn ông làm phụ nữ mang thai, hay phụ nữ hoài thai, vấn đề này nói cũng phức tạp lắm, nói chung là cân nhắc diễn biến toàn xã hội, áp đặt tước đoạt toàn bộ."
Hướng Thụy Quân: "..."
Hồi lâu, cô run rẩy hỏi một vấn đề.
"Các cậu là sinh sản vô tính? Tân sinh mệnh tách ra khỏi mẫu thể?"
Bùi Diệp gặm hạt dưa trừng mắt.
"Làm sao có thể chứ, mình đã nói có nam nữ, tất nhiên có tính sinh sản."
"Vậy các cậu???"
Làm sao sinh con?
Bùi Diệp đạo, "Dưới tình huống bình thường đều là nam nữ đến tuổi nhất định đi bộ môn chính phủ đăng ký lập hồ sơ, có kho số liệu chuyên môn ghi chép tổ hợp gen bọn họ, hai tổ ăn khớp nhất tiến hành phối đôi. Nam nữ chỉ hiến đồ vật, phôi thai sinh ra, việc phát triển đến ra đời không cần quản."
Đứa bé sau khi đi ra, còn có một bộ khác an bài hoàn thiện.
"Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, có ít thân phận địa vị đặc thù có thể tự chủ lựa chọn... Tóm lại rất thuận tiện."
An bài như thế dẫn đến toàn Liên Bang đều là một đám nhân sĩ ham muốn thấp.
Dùng cách nói của Bùi Diệp, nói chuyện yêu đương không bằng đánh trận liều mạng.
Nói thật, 99% dân mạng đều phản hồi người yêu ảo còn tốt hơn người sống.
Người sống còn phải tự thân động, cả buổi tìm không thấy cảm giác còn mệt thở hồng hộc, người yêu ảo chỉ cần nhắm mắt hưởng thụ là được rồi.
Hướng Thụy Quân không khỏi lộ ra vẻ khao khát.
Từ từ ——
Hướng Thụy Quân đột nhiên ý thức được là lạ ở chỗ nào, "Dựa theo lí do của cậu, khoa học kỹ thuật thế giới bên kia cực kì phát triển, phát đạt đến sinh con dưỡng cái quốc gia đảm nhiệm, từ phôi thai thụ tinh đến đứa bé trưởng thành giáo dục... Bảo sao, cậu sẽ biết vắc xin 'Đế Oa'..."
Bùi Diệp cười nhạo.
"Mình từ đầu tới đuôi không có giấu diếm nha, nếu cậu thuận miệng hỏi nhiều một câu, tâm tình mình tốt sẽ nói cho cậu biết."
Đoạn nhạc dạo ngắn này cứ vậy qua đi.
Căn cứ tư nhân nhỏ tới cái ra dáng nhà vệ sinh cũng không có, chớ nói chi làm giải phẫu cho phụ nữ bị thương tổn.
Chỉ có thể thông qua Thái Hạo liên hệ căn cứ XX.
"Chúng ta coi như là bưng một cái căn cứ tư nhân nhà người ta rồi?"
Bùi Diệp nói, "Bưng thì bưng thôi, bọn họ tấn công cảnh sát còn lý luận? Tấn công cảnh sát không nói, còn giết cảnh, chết cũng đáng đời."
Liễu Diệp Tiên kinh ngạc không hiểu.
"Tấn công cảnh sát?"
Bùi Diệp cầm điện thoại chơi đùa, dành thời gian trả lời một câu.
"Cảnh khuyển đội cảnh khuyển đều là những chú chó có biên chế, bọn nó đều là anh hùng vì quốc gia lập công, đừng xem chúng nó như chú chó phổ thông. Đội cảnh khuyển trước kia có hơn hai mươi con, bây giờ hủy diệt hơn phân nửa, nghiêm túc so đo, cậu cảm thấy mấy dị năng giả kia có đáng chết không?"
Còn nữa, quy tắc tận thế khác lúc trước, mấy chú chó Thanh Long sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.
Màn đêm buông xuống, đội xe hùng hậu chở hơn ngàn người sống sót trên đường trở về.
Tình huống mấy con cảnh khuyển đều không lạc quan, từng con mang trọng thương, Liễu Diệp Tiên là hệ trị liệu duy nhất căn bản không ngơi.
Đợi cô kéo một chú cẩu cẩu từ trên đường tử vong về, sắc mặt trắng bệch đến không còn chút máu.
Bùi Diệp ngồi ở vị trí gần phía trước nghỉ ngơi.
Khoảng cách đến căn cứ XX chỉ có mười phút đường xe, tai nghe vô tuyến truyền đến giọng Thái Hạo.
"Người sống sót."
Lông mày Bùi Diệp khẽ động.
Đây là lần thứ nhất Thái Hạo chủ động liên hệ cô.
"Có việc gì?"
Thái Hạo nói, "Hai nước đàm phán kết quả khả quan, người ngoài hành tinh có quan hệ và thành quả nghiên cứu sẽ bí mật đưa tới Hoa Quốc."
Bùi Diệp ngạc nhiên một giây, chợt bật cười.
Cô trêu chọc nói, "Bây giờ có thể sửa chữa quyền hạn rồi?"
Thái Hạo lặng im không nói.