Editor: Đào Tử
_____________________________
"Các cậu nhìn những vật này xem, có muốn mua cái gì không?"
Lời này của Bùi Diệp cực kì có mị lực bạn trai, rất có điệu bộ hai người Liễu Diệp Tiên nói "Có", cô sẽ vung tay mua toàn bộ.
"Không có, không có gì muốn mua."
Hướng Thụy Quân nhẹ nâng môi mỏng, mang biểu lộ đối với cái gì cũng không hứng thú.
Liễu Diệp Tiên cũng cười nhẹ dịu dàng lắc đầu.
Cô không có ham muốn mua sắm, hôm nay ra ngoài cũng không phải vì mua sắm, càng muốn nhìn hiện trạng người sống sót dưới tần chót tận thế sinh tồn hơn.
Có lẽ do đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất, hiện thực ngược lại hơi tốt một chút so với dự đoán.
Câu trả lời của hai người làm Bùi Diệp vô cùng thất vọng.
Phần lớn quầy hàng ở thị trường giao dịch đều đầy, người sống sót tới đây mua đồ đạc cũng khá nhiều.
"Náo nhiệt thật."
Liễu Diệp Tiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hướng Thụy Quân nói: "Hiện tại còn sớm đấy, buổi chiều tầm bốn năm giờ sẽ còn náo nhiệt hơn nữa."
Liễu Diệp Tiên nghiêng đầu nhìn em gái hờ nhà mình.
"Thụy Quân hiểu rất rõ thị trường giao dịch nha, em đã xem xét trước rồi đúng không?"
Ngoài miệng nói không đến không đến, hành động lại thuyết minh cái gì gọi là "Vả mặt thật đã".
Thụy Quân vẫn là trước sau như một khó ở đến đáng yêu mà.
"Ba người chúng ta đều là con gái, đi địa phương xa lạ không tìm hiểu trước, chị không sợ lạc đường hoặc ăn thiệt thòi à."
Hướng Thụy Quân hàm hồ ứng phó.
"Có em và Tiểu Tú ở đây, ai có thể động đến chúng ta?"
Liễu Diệp Tiên ngược lại rất lạc quan.
Hướng Thụy Quân lười nhác tranh cãi với cô.
Đừng nhìn thiên đoàn "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" là nữ tính chủ đạo, cảm giác tồn tại hai vị nam tính nhân loại Tề Thiên Thạc và Tuân Minh Viễn thấp đến đáng thương, nhưng đây chỉ là lệ riêng. Dù sao không phải ai cũng bạo lực hung tàn giống Bùi Diệp, cũng không phải ai cũng có ngoan độc đập nồi dìm thuyền như Hướng Thụy Quân.
Phần lớn nữ tính bởi vì điều kiện thể chất, địa vị tại tận thế sơ kỳ thậm chí còn muốn yếu thế hơn so với người già trẻ nhỏ.
Người già cao tuổi có nhiều người ngay cả virus sàng lọc lần đầu cũng không qua nổi, mà người già còn sống sót, trong bọn họ rất nhiều người tố chất thân thể thậm chí còn tốt hơn người trẻ tuổi bị cuộc sống hiện đại an nhàn nuôi ra á khỏe mạnh*. Không thấy bao nhiêu ông chú bác gái sáu bảy mươi tuổi so với quảng trường với người khác?
_Á khỏe mạnh: Thường dùng trong đông y, trạng thái chức năng sinh lý thấp giữa sức khỏe và bệnh tật (Ở lưng chừng). Những người dưới mức khỏe mạnh có triệu chứng khó chịu nhưng không có bất kỳ bệnh tật rõ ràng có thể chẩn đoán được.
Nếu nói người già là mặt trời lặn không nhìn thấy hi vọng, trẻ con chính là mặt trời mọc tràn ngập hi vọng.
Lương tri người lớn còn chưa triệt để chôn vùi, lại có quan phương dẫn dắt chiếu cố, tình cảnh những đứa trẻ không tệ như tưởng tượng.
Ngược lại là phụ nữ...
Tình cảnh khó xử nhất, địa vị cũng càng xấu hổ.
Trong giai đoạn trước hai năm tận thế, rất nhiều người sống sót nam tính dưới ấn tượng cố hữu về giới tính, vô thức cho rằng phụ nữ ăn nhiều hơn người già trẻ nhỏ, giá trị tạo ra không đáng nhắc tới, nếu không phải phụ nữ còn có sinh dục, đi ngủ, giải tỏa nhu cầu sinh lý, nữ tính là tài nguyên còn vô dụng hơn người già trẻ con. Hướng Thụy Quân thống hận ý nghĩ này, đồng thời lại không nhịn được thầm dâng lên chút thoải mái.
Đợi hai năm nữa, những mặt hàng ngu xuẩn này sẽ vì ý nghĩ này của bọn họ mà trả giá đắt.
Dựa theo phương hướng tận thế phát triển, người sống sót sẽ càng ỷ lại lực lượng tinh thần, mà đây chính là lĩnh vực nữ tính am hiểu.
Ba người vừa đi vừa nhìn, Liễu Diệp Tiên để mắt khá nhiều vào đao cụ vũ khí.
"Mau đến xem đi, đây là vũ khí vật liệu kiểu mới nhất, dùng lâu bền..."
"Giả một bồi mười, giả một bồi mười, vũ khí mới nhất, vật dụng thiết yếu giết Zombie, làm thịt dị thú, phòng thân,..."
Mấy người chủ quán gào to hấp dẫn lực chú ý của Liễu Diệp Tiên.
Cô tiến đến xem xét, phát hiện chất liệu vũ khí chủ quán mua bán trông vô cùng quen mắt.
Nhìn giống như là vũ khí "Dịch thạch cao" của "Mẫu trùng" bài tiết chế thành.
"Người đẹp xem thử đi, vũ khí tốt nhất đấy, giá tiền cũng phải chăng lợi ích thực tế."
Chủ quán là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo phổ thông, hàm răng ngả vàng, khẩu âm rất nặng không lưu loát lắm.
"Tôi nhớ loại vật liệu này vẫn chưa hoàn toàn phát triển ra mà? Thị trường giao dịch cũng có bán sao?"
Liễu Diệp Tiên ngồi xuống nhìn kỹ, phát hiện những đao cụ này quả thật là dùng "Dịch thạch cao" của mẫu trùng bài tiết làm, hàng thật giá thật.
Trường đao bây giờ của Hướng Thụy Quân chính là dùng loại chất liệu ấy làm.
Một nhát đao, vết đao dứt khoát.
Chặt Zombie hệt thái thịt cắt dưa hấu.
Liễu Diệp Tiên thường xuyên tiếp xúc, tất nhiên phân rõ hàng thật hàng giả.
Chủ quán hình như không muốn nói lắm, ánh mắt lần lượt đảo qua ba người Bùi Diệp, khuôn mặt rám nắng mang vài phần thiếu kiên nhẫn.
"Hàng bày ở đây, muốn mua thì lấy tiền mua, mua không nổi thì đến những gian hàng khác xem, đừng cản trở tôi làm ăn."
Thị trường giao dịch thuê mặt bằng theo giờ, chủ quán ghét nhất loại chỉ xem không mua còn thích cò kè mặc cả. Nếu không phải ba người Liễu Diệp Tiên ăn mặc sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, nhìn là biết điều kiện ăn ngon uống sướng nuôi dưỡng ra, vị chủ quán này đã muốn mở miệng đuổi người.
"Nào có ai buôn bán kiểu đó?"
Liễu Diệp Tiên còn chưa mở miệng, một vị khách hàng xem hàng khác cáu kỉnh.
Tận thế tính tình người sống sót không tốt lắm, một lời không hợp cãi nhau là thường thấy nhất, còn có một lời không hợp là giết người cho ngươi xem.
Chủ quán cười nhạo nói: "Có thích mua hay không, còn tưởng khách hàng là Thượng Đế à?"
Việc người mua ta bán, còn trông cậy hắn hầu hạ khách hàng không móc nổi tiền?
Nằm mơ đi!
Vị khách hàng kia bị chẹn họng một câu, khuôn mặt thời gian dài bôn ba bên ngoài bị bỏng nắng hiện vài tia không cam lòng.
"Ông cho rằng tôi không mua nổi?"
Chủ quán cười lạnh nói: "Đúng, rõ ràng không mua nổi, cô nói xem, người sáng nay lượn quanh gian hàng tôi vài vòng không phải cô?"
Vị khách hàng này bị chọc tức đi mất.
Liễu Diệp Tiên cũng ngượng ngùng cười rời đi, chủ quán cũng không có ý giữ lại.
Thị trường giao dịch diện tích cực lớn, quầy hàng cũng nhiều, mua bán đồ vật càng đủ loại.
Từ tăm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, chén đĩa, rửa mặt sữa, chậu rửa mặt, lại đến củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, các loại trang phục nam nữ, trẻ em theo mùa, thậm chí còn có bột mì, bánh kẹo, đồ chơi trẻ con, vàng bạc ngọc thạch cũng không ít.
"Chất lượng khối ngọc này thật tốt, sao giá cả thấp như vậy?"
Liễu Diệp Tiên dừng lại trước một gian hàng. Điều kiện sinh hoạt của cô tốt, cũng thường xuyên tiếp xúc vàng bạc ngọc thạch, mấy năm trước cũng bởi vì trầm mê tiểu thuyết thể loại đổ thạch mà đi sưu tập tài liệu tương quan. Tuy so ra kém người trong nghề, nhưng hàng có được hay không, trong lòng có mấy phần ngọn nguồn.
Chủ quán là người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám may thủ công màu vàng.
Không biết chủ nhân cái sườn xám này có phải bà ta không, hay bà gầy đi rất nhiều so với trước kia, sườn xám mặc trên người trông thật rộng.
Gương mặt bà bởi vì quá gầy yếu mà có vẻ hơi chua ngoa, nhưng hai mắt lại bình thản trong suốt, trông hẳn là người rất dễ chung sống.
Trong khi chủ quán khác dắt cuống họng lớn tiếng ồn ào, vì một điểm cống hiến mà mặt đỏ tía tai, bà vẫn nhẹ giọng nói nhỏ.
Xem từ ăn nói, vị chủ quán này trước tận thế chắc sống rất tiện nghi.
Chủ quán nói: "Hiện tại những vật này đều không đáng giá..."
Những vòng ngọc trên quầy hàng từng là quà sinh nhật chồng bà đặc biệt nhờ người trong nghề đổ ngọc đi mua từ đổ thạch mà ra.
Vận khí tốt một nhát được hàng tốt.
Liễu Diệp Tiên nói: "Còn có hàng khác không? Tôi muốn mua thêm hai món..."
Ánh mắt chủ quán sáng lên.
Bùi Diệp...
Ánh mắt của cô cũng sáng lên.
(*°▽°*)