Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Editor: Đào Tử

___________________________

"Anh Đại Long, anh tha cho em đi, em không có ý này..."

Dù cho bị ném ra lăn đất hai vòng, người này vẫn như cũ dùng tốc độ nhanh nhất bò lên, giống như một con chó quỳ cầu xin tha thứ.

"Không có ý này?"

Một lát sau, một người đàn ông hai tay để trần, trước sau đầy hình xăm từ cửa nhà thiếc đơn sơ ra.

Ngày thường hắn cao lớn vạm vỡ không nói, còn có một bộ tướng mạo hung hãn, mới mở miệng là thanh âm thô kệch chuông lớn.

Bởi vì thân trên trước sau xăm ba mươi sáu con rồng lớn nhỏ, cho nên được anh em tôn xưng là "Anh Đại Long".

Lúc này "Anh Đại Long" nét mặt đầy vẻ giận dữ, trái phải theo bốn năm đàn em hai tay đầy hình xăm.

"Anh Đại Long" ôm người đẹp quần áo hở hang, mà mấy đàn em thì vác côn sắt nhiều loại.

"Không có ý này, mày tìm bạn gái tao làm gì?"

"Anh Đại Long" đi lên trước giẫm đầu thiếu niên áp xuống mặt đất.

Lòng bàn chân của hắn phát vàng, mu bàn chân đen nhánh, cũng không biết bao lâu chưa tắt, thiếu niên bị cặp chân kia giẫm hun thối đến không ngừng kêu khổ.

Thiếu niên cũng không dám đẩy chân "Anh Đại Long" ra, bởi vì hắn biết phản kháng kết cục chính là bị đánh càng ác hơn.

Nơi này chính là địa bàn của "Anh Đại Long", đánh là đánh không lại.

Mà con người "Anh Đại Long" nói một không nói hai, thiếu niên vừa rồi đã lĩnh giáo qua.

Phản kháng một câu liền bị bàn tay lớn tát bên miệng, nói sai một câu đánh mười lần, vừa rồi suýt nữa hắn bị đánh đến gương mặt mất đi cảm giác.

Thiếu niên khóc nói: "Em... Anh Đại Long, em tới để tìm di vật mẹ mình..."

"Anh Đại Long" một cước giẫm lên đầu thiếu niên, hai mắt gian giảo nhìn chằm chằm bốn cô gái lạ lẫm đứng trong đám người xem trò vui.

Hắn cũng là người sống trong nghề, biết quy củ.

Căn cứ thành phố B nhìn như có một mảnh thiên địa của hắn, nhưng chọc những dị năng giả thực lực cường đại kia, cơ nghiệp nháy mắt sụp đổ.

Bốn cô gái này bề ngoài sạch sẽ, tướng mạo cũng cực kì xuất chúng, ít nhất là khác phái đẹp nhất từ tận thế đến nay "Anh Đại Long" từng gặp.

Các cô có gan tới nơi này, còn rảnh rỗi vây xem kịch, có lẽ là dị năng giả hoặc đoàn đội người sống sót nào đó cung cấp nuôi dưỡng ra.

Loại người này, hắn không thể trêu vào.

Tâm tư "Anh Đại Long" chuyển vài vòng liền cúi đầu xuống tiếp tục gây phiền phức cho thiếu niên, giết gà dọa khỉ.

Thỉnh thoảng tìm người dựng nên làm mẫu, dùng bạo lực khiến người sợ hãi khuất phục là một trong pháp bảo để hắn thống ngự thế lực một mảnh khu vực này.

"Anh Đại Long" hơi nhún chân nghiền một cái, bên mặt, cái mũi, miệng thiếu niên ma sát với đất cát trên mặt đất, lưu lại từng hạt máu: "Di vật mẹ mày có liên quan gì đến ông? Có quan hệ gì với bạn gái tao? Mày tìm cô ấy muốn cắm sừng tao à?"

Thiếu niên khóc cầu xin tha thứ: "Anh Đại Long, em nào dám động người phụ nữ của ngài. Trước đó chẳng phải em hiếu kính cho ngài vài thứ sao? Thời điểm thu thập sơ ý, không chú ý bên trong có lẫn di vật của mẹ em, nên em muốn mua lại..."

"Anh Đại Long" đối với bạn gái hiện tại còn mới mẻ, vàng bạc ngọc thạch thiếu niên hiếu kính lên đều thưởng cho cô ta, bao quát nửa khuyên tai ngọc kia.

Thiếu niên tới thăm dò được chuyện này muốn tìm người phụ nữ kia mua về.

Loại khuyên tai ngọc không trọn vẹn này có cao hơn cũng chỉ thêm mấy cái điểm cống hiến, nếu gặp đứa coi tiền như rác, cũng có thể mười mấy điểm là bán ra.

Thiếu niên định dùng năm mươi điểm cống hiến đi mua, thuận tiện cũng tròn lời nói láo của mình.

Dù sao cũng là di vật "Người mẹ đã khuất", giá tiền nên cao một chút lấy đó làm "Thành ý".

Ai ngờ bị "Anh Đại Long" hiểu lầm hắn bỏ tiền chơi bạn gái "Anh Đại Long", không đợi hắn giải thích người ta đã cho hắn ăn đòn.

Thiếu niên lần thứ nhất bị đánh sững sờ.

Hắn tự nhận mình và "Anh Đại Long" kết quan hệ rất tốt, xem như là anh em đối phương coi trọng, ai ngờ ra tay không lưu tình như thế.

"Anh Đại Long" cười nhạo.

Hắn không biết thiếu niên tính toán cái gì, nhưng hắn cũng là người tinh mắt.

Tính nết thiếu niên thế nào, hắn và đối phương nói hai câu là mò ra rõ.

Cái gì di vật "Người mẹ đã khuất", người này không phải kẻ sẽ cảm ân niệm tình, chớ nói chi là người mẹ đã mất từ khi hắn còn nhỏ xíu.

Một đứa trẻ vài ba tuổi có thể khắc sâu ấn tượng gì với người mẹ đã mất?

Hắn cũng từng nghe thiếu niên nói, người mẹ hiện tại của thiếu niên là mẹ kế, còn có em kế. Hai người này từ tận thế đến giờ đều nuôi tên phế vật này ăn uống, để hắn không chết đói cũng không bị Zombie ăn. Không nói ân sinh, nhưng cũng có ân tình mà? Người xa lạ làm như vậy cũng nên cảm niệm, chớ nói chi là mẹ kế em kế. Con hàng này làm cái gì? Trước đó còn dự định để mẹ kế và em kế hạ biển làm gái bán hoa kiếm tiền cho hắn ấy.

Tâm tính như thế, nói hắn vì "Di vật mẹ mất" giá cao chuộc đồ vật về, "Anh Đại Long" là một chữ, dấu chấm câu đều không tin!

Khả năng duy nhất chính là món đồ kia có cái giá trị khác.

"Anh Đại Long" không biết giá trị thứ kia, nhưng hắn không thể chịu đựng mình bị lường gạt.

Một thằng nhãi chưa được hai mươi tuổi chơi tâm cơ với hắn, còn thiếu mấy chục năm!

Nghĩ tới đây, Anh Đại Long càng dùng sức giẫm đầu thiếu niên.

Thiếu niên chỉ cảm thấy đất cát góc cạnh trên đất sắp đâm rách mặt hắn, đau muốn nhe răng trợn mắt.

"Anh Đại Long, anh Đại Long, cầu anh tha cho em đi!"

Thiếu niên cầu xin tha thứ lớn tiếng hơn.

Hắn thậm chí hoài nghi "Anh Đại Long" muốn đem đầu của hắn giẫm nứt.

"Anh Đại Long" hút điếu thuốc rẻ nhất trước tận thế, loại mấy đồng tiền một gói, ha hả cười.

"Tha mày, được thôi, nói thật, tao sẽ tha cho mày." Hắn âm trắc cười, hai vết sẹo trên mặt càng dữ tợn đáng sợ, "Dù sao tao cũng không phải người xấu gì, cũng là người biết đạo lý. Nhưng nếu mày nói dối lời nói, có một chữ lừa gạt tao, chờ tao điều tra ra được, đến lúc đó chặt tay chặt chân hay chặt mất cậu em mày làm thái giám, mày phải chuẩn bị tâm lý."

Thiếu niên nghe sắc mặt trắng bệch, trong đầu không có một tơ một hào chủ kiến.

"Em, em nói... Anh Đại Long... Em nói hết..."

Thiếu niên nói như thế, "Anh Đại Long" liền từ bi nâng bàn chân thối ngút trời kia ra.

"Nói đi."

Hắn phất phất tay, có tên đàn em rất có ánh mắt đưa đến một cái ghế đẩu.

Thiếu niên đầu tiên là bị ẩu đả ném ra, lại bị "Anh Đại Long" giẫm lên đầu, hiện tại đầu đau thân thể cũng đau.

Đạt được rộng lượng, tâm hắn đau tổn thất đồng thời vừa thầm mắng mẹ kế nhà mình gây chuyện.

Nếu không phải chính bà ta sơ ý chủ quan không cất kỹ hàng hóa, hắn sẽ cầm hàng hóa hiếu kính "Anh Đại Long" chọc một thân đau?

Hắn không dám đứng lên, ngược lại quỳ gối trước mặt "Anh Đại Long".

Vừa định mở miệng, dư quang lại thấy một người quen.

"Vừa rồi mày ở đó? Má, con điếm này!"

Thiếu niên tức giận đỏ tròng mắt, chỉ vào cô em kế mắng to.

Hắn nghĩ tới tràng cảnh cầu xin tha thứ bị giẫm đầu vừa nãy, nội tâm xấu hổ giận dữ đồng thời lại dâng lên nộ khí muốn giết người.

Cô gái lạnh lùng quay mặt đi.

"Anh Đại Long" thấy thế nhíu lông mày, cảm thấy sự tình vượt tầm kiểm soát.

Hắn đứng dậy hỏi cô gái: "Mấy người các cô là?"

Cô gái chưa mở miệng, Bùi Diệp đứng ra một bước.

"Chúng tôi tới lấy đồ."

"Lấy đồ vật?"

Bùi Diệp nhìn về phía thiếu niên bĩu môi.

"Chúng tôi mua đồ từ tay mẹ hắn, hàng hóa lại bị hắn trộm đi, cho nên mới tới lấy hàng."

"Nhưng bây giờ đồ vật là của tôi."

________________________________

Đào: Có vẻ mn sắp quên chuyên mục này mất rồi

Kỳ kế tiếp (Chắc kỳ 4 nhỉ) Mặc Thư Bạch part 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui