Editor: Đào Tử
___________________________
Thời điểm ngọc tỉ hợp với lỗ khảm, tế đàn trống rỗng trước kia xuất hiện một chớp mắt ồn ào.
Vô số "Quái thú" nói không ra tên xuất hiện quanh tế đàn chín tầng, từng con trong ngực đều ôm thứ gì, hướng về phía giữa tế đàn quỳ gối. Theo sự xuất hiện của bọn nó, còn có thanh âm huyên náo. Nhưng một màn này chỉ kéo dài không đủ một giây, liền tán thành vô số quang ảnh tụ về bệ tế chính giữa tế đàn, dung hợp thành hình cầu, lại biến đổi thành một màn hình ảo cực lớn lơ lửng giữa không trung!!!
Hướng Thụy Quân hô "Má nó" không phải vì những hình tượng cổ quái vụn vặt này, mà bởi vì màn hình cực lớn trước mặt!
"Đây là địa đồ trái đất à?"
Ánh mắt cô không nhìn lầm, quả thật là địa đồ trái đất!
Hướng Thụy Quân nhớ kỹ rất rõ, hồi cô đi học mới học địa lý, giáo viên còn từng yêu cầu học sinh mua quả địa cầu và bản đồ thế giới.
Hình ảnh trên màn hình khổng lồ và bản đồ thế giới có khác nhau sao?
Cái đồ chơi này xuất hiện ở đâu cô cũng không kinh ngạc.
Hết lần này tới lần khác lại ở không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên nghe nói là loại lỗ sâu trạm trung chuyển không gian cực lớn, cô liền ngơ.
Vì sao một thứ nghe xong đã thấy rất điêu lật trời sẽ xuất hiện bản đồ thế giới trái đất?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hướng Thụy Quân phút chốc không tin sách lịch sử.
Liễu Diệp Tiên nghiêm túc nhìn bức bản đồ thế giới này, hỏi một vấn đề.
"Điểm đỏ phía trên là cái gì?"
Điểm đỏ ở trên bản đồ thế giới vô cùng dễ thấy, phân bố cũng không có quy luật gì.
Cô đếm, phát hiện điểm đỏ cảnh nội dày đặc nhất, số lượng gần như nhiều hơn ngoại cảnh gấp ba.
Bùi Diệp nhìn màn hình sáng lên này, phảng phất nhận mê hoặc đưa tay ra, ngón tay chạm đến một tầng vật mềm lạnh buốt.
"Còn có thể thao tác."
Cô nhìn đồ vật tách ra từ màn hình ——
Một cây gậy trúc màu lục dài khoảng cánh tay trưởng thành, cỡ chừng ngón tay giữa.
Nói đúng ra hẳn là thứ tạo hình cây gậy trúc, trên thực tế là "Con chuột" điều khiển màn hình.
Cô dùng "Cây gậy trúc" ấn vào một điểm đỏ, màn hình lại nhảy ra một nhóm đồ án hình tròn, phong cách giống bên trên bệ tế.
"Đây là... Cái quái gì?"
Bùi Diệp bình tĩnh nói: "Chắc là một hàng văn tự, cậu nhìn góc dưới bên trái và bên phải dòng thứ hai đi... Giống như một khung lựa chọn nhảy ra phải không? Chỉ tiếc mình không biết những chữ này, cũng không biết làm thế nào lựa chọn, không dám tùy tiện ra tay..."
Liễu Diệp Tiên dùng di động chụp nó lại.
"Hi vọng có chuyên gia có thể phiên dịch những văn tự này..."
Bùi Diệp lấy ngọc tỉ ra, màn hình lớn lơ lửng kia tức khắc biến mất không thấy.
"Có lẽ phải tìm anh bạn Bạch Tuộc hỏi thăm rõ ràng..."
Thật tình không biết, lão huynh Bạch Tuộc người ta cũng đang tìm các cô.
Ba người Bùi Diệp mới từ không gian linh tuyền ra, Thái Hạo thông tri cô có mấy phong không có xử lý thông tin thỉnh cầu.
"Ai?"
Thái Hạo hồi đáp: "Quan phương căn cứ thành phố B."
Trước kia quan phương mời uống trà đều là một người Bùi Diệp qua, lần này quan phương còn ngoài định mức mời mấy người Liễu Diệp Tiên.
"Quan phương có nói sự tình gì sao?"
Bùi Diệp nhìn tên điện báo biểu hiện, khẽ cau mày.
Nếu không có nhớ lầm, mấy người này hình như là đại lão nắm thực quyền hàng đầu căn cứ thành phố B.
Đến tột cùng là chuyện gì, thế mà lo lắng như vậy?
Thái Hạo nói: "Rạng sáng đêm qua lại một lần nhận được một đoạn tín hiệu thần bí..."
Lần giải mã này không có độ khó, bởi vì tín hiệu thần bí là dùng ngôn ngữ hành tinh mẹ ông bạn Bạch Tuộc tổ hợp thành, có hư ảnh ông bạn Bạch Tuộc trợ giúp, giải mã không hề khó khăn. Nội dung là một đoạn tín hiệu cầu cứu vội vàng, nói giản lược chính là bản thể ông bạn Bạch Tuộc đang bị truy sát.
Ông bạn Bạch Tuộc biết tin tức này, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Bản thể còn có thể phát tín hiệu cầu cứu nói rõ không có bị xem như nguyên liệu nấu ăn bưng lên bàn ăn.
Bùi Diệp khẽ cau mày.
"Tín hiệu thần bí? Tôi nhớ trước đó đã từng nhận một đoạn tín hiệu..."
Căn cứ YY còn phái người đi điều tra, kết quả bị côn trùng phục kích, suýt toàn quân bị diệt.
Thái Hạo ngưng trọng nói: "Trước đó tại căn cứ YY nhận được tín hiệu cầu cứu trải qua chứng thực, cũng là nó phát tới."
Bản thể ông bạn Bạch Tuộc từng phát ra tín hiệu cầu cứu nhiều lần...
Gần như là vừa chạy trốn vừa phát, đáng tiếc không có gặp bộ đội cứu viện chạy đến.
"Trong tín hiệu cầu cứu có nói là ai đang đuổi giết nó?"
Thái Hạo nói: "Cái này tra rõ, nói là một chút côn trùng..."
Nói đúng ra là trứng trùng đặc thù ông bạn Bạch Tuộc mang theo trên phi thuyền.
Những trứng trùng này ấp trưởng thành tại trái đất, cuối cùng còn có ý thức truy sát bản thể ông bạn Bạch Tuộc.
Bùi Diệp nói: "Quan phương thành phố B định làm gì?"
"Chúng tôi trong đêm kiểm tra thiết bị đầu cuối cá nhân vị người ngoài hành tinh kia, cũng không phát hiện địa phương nguy hiểm..." Thái Hạo nói, "Cho nên có thể tín nhiệm 'Người ngoài hành tinh'. Quan phương căn cứ thành phố B dự định điều động tinh nhuệ đi tìm vị 'Người ngoài hành tinh' ấy, đây là cơ hội cuối cùng của trái đất."
Cái gọi là "Tinh nhuệ" dĩ nhiên là chỉ bọn người Bùi Diệp.
Trước kia là dự định tổ kiến đội đặc chiến, từ trong quân đội chọn lựa dị năng giả thực lực mạnh mẽ làm bộ đội mũi nhọn chấp hành nhiệm vụ cứu viện.
Kết quả...
Bọn Bùi Diệp trình độ vũ lực cao, từ khi tận thế bộc phát, bọn họ đã vì nhân loại cống hiến to lớn.
Cho nên hành động lần này coi bọn họ làm chủ, chọn lựa ra bộ đội đặc thù phối hợp tác chiến.
Vì khích lệ các cô, cũng vì cho thấy tầm quan trọng nhiệm vụ lần này, đại lão căn cứ thành phố B tự mình tới uống một ly trà với bọn họ. Bùi Diệp còn tốt, biểu lộ đạm mạc không có dao động, Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên khác biệt, lập tức có loại cảm giác kinh sợ.
Đây chính là trà đại lão tự mình phục vụ!
"Tương lai trái đất liền giao cho các cô."
"Rõ!"
Dù là Hướng Thụy Quân cũng không nhịn được ưỡn bờ vai đến mức thẳng tắp.
Vị đại lão kia còn giao thiết bị đầu cuối cá nhân của ông bạn Bạch Tuộc lại, Bùi Diệp thu về.
Thời gian chỉnh đốn nửa ngày, buổi chiều xuất phát.
Tín hiệu cầu cứu vô cùng gấp rút, thời gian giành giật từng giây, không lãng phí được.
Tất cả mọi người thần kinh căng thẳng, hư ảnh ông bạn Bạch Tuộc thật ra vô cùng bình tĩnh, còn có thời gian rỗi chào hỏi bọn Bùi Diệp.
Thậm chí nó còn nói: "Không cần phải gấp, bản thể của tôi cũng có thiên phú, không thể đánh nhưng có thể trốn..."
Có lẽ trái đất hủy diệt, bản thể của nó còn có thể sống nhăn răng nhảy loạn.
Bùi Diệp: "..."
Đám người: "..."
Bùi Diệp mặt không thay đổi nói: "Đã không gấp, vậy ông tới xem cái này một chút."
Cô đem ảnh Liễu Diệp Tiên chụp cho ông bạn Bạch Tuộc xem, thuận tiện nói chuyện không gian linh tuyền biến hóa và ngọc tỉ.
Lần này đến phiên ông bạn Bạch Tuộc yên lặng.
"Cô biết cô có được cái gì không?"
Tám cái xúc tu của nó đều muốn dựng lên, thanh âm mang kinh ngạc giống như gặp quỷ.
"Cái gì?"
Lão huynh Bạch Tuộc kích động nói: "Chìa khoá đó, chìa khóa khởi động toàn bộ trạm trung chuyển đó!"
Khối ngọc tỉ chính là chìa khóa không gian linh tuyền, mà tế đàn là hạch tâm khởi động.
Trong lòng Bùi Diệp mơ hồ có suy đoán, nhưng từ trong miệng ông bạn Bạch Tuộc đạt được chứng thực, vẫn có chút cảm giác ngoài ý muốn.