Editor: Đào Tử
_________________________
Đường núi gập ghềnh, sinh cỏ dại.
Những người kia không có năng lực che giấu tung tích, Bùi Diệp không tốn nhiều thời gian đã tìm đến chỗ bọn hắn.
Cô vừa mới tới gần, lá trúc nằm trong tay áo thiếu niên giữ vững tinh thần.
Đại khả ái không hề từ bỏ nó!!!
Bùi Diệp trốn trong tán cây rậm rạp, lẳng lặng quan sát nhóm người bên dưới, suy đoán thân phận lai lịch của bọn họ.
Núi sâu cây cối thành rừng, đường đi gập ghềnh.
Đám kẻ xấu này vơ vét không ít thứ, trong đội ngũ còn có thôn dân bị cưỡng ép trưng binh, kéo thành hàng dài, tốc độ đi đường chậm rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, bọn họ còn chưa đi ra rừng núi.
Dã ngoại nhiều dã thú độc trùng, đi đường suốt đêm thật sự không phải lựa chọn khôn ngoan.
Thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn, tranh thủ thời gian bố trí qua đêm, chuẩn bị đồ ăn nóng hôi hổi.
Mấy việc vặt xử lý cỏ dại, nhóm lửa lính nhỏ đều bao trọn, mấy "Nhân vật lớn" khác chỉ ngồi chờ há miệng là được.
Chẳng qua bọn họ hiển nhiên chưa vừa lòng với đó.
"Rừng thiêng nước độc cũng có thể nuôi ra đứa xinh đẹp như thế, chuyến này đúng là không uổng công."
Gã đàn ông mặc áo giáp cũ nát dẫn đầu đứng dậy, chọn một cô gái xinh đẹp nổi bật nhất từ đống chiến lợi phẩm kia.
Bùi Diệp trốn trong tán cây nhìn xuống, phát hiện đứa bé này chính là con gái trưởng thôn.
Trước đó không lâu vừa cập kê, hứa hôn xong với một nhà.
Nhà trai là cậu trai con nhà trưởng thôn bên cạnh, hai nhà coi như môn đăng hộ đối.
Nửa năm nữa sẽ thành hôn, ai ngờ người tính không bằng trời tính, một đám người xông vào thôn cưỡng ép thanh niên trai tráng trưng binh đánh cướp phụ nữ.
Cô gái bị điểm tên sợ hãi run rẩy, gần như muốn bất tỉnh đi.
Gã đàn ông không có chút nào lòng thương hại, ngược lại e ngại trên mặt cô gái làm hứng thú.
Gã tâm tình tốt nói: "U, vẫn là một đứa bé!"
Những binh lính khác lập tức cười vang, mồm năm miệng mười chúc mừng hắn đêm nay sắp làm tân lang một lần.
Hắn cười lớn mắng: "Mấy tên khốn bọn bây, lão tử nếu tính ra đã có thể làm tân lang bảy tám lần, sao có thể một lần."
Nghe nói như thế, theo đó là tiếng binh sĩ cười vang.
Cô gái khác tướng mạo trông khá, còn chưa kết hôn sắc mặt cũng trắng bệch.
"Khóc cái gì?"
Gã đàn ông một tay đem cô gái chọn trúng vác trên vai, tay kia ngả vào bên hông hơi lỏng một chút eo dây thừng.
"Các huynh đệ từng người có sức lực có bản lĩnh, ngươi thật có phúc, hôm nay hầu hạ tốt ta, đến mai bọn hắn hầu hạ ngươi thật tốt, ha ha ha."
Giọng hắn rất thô, trong miệng nói cực kì đê tiện.
Hoàng hoa khuê nữ nào trải qua những việc này?
Ngoại trừ đạp loạn hai chân, dùng nắm đấm đánh, dùng răng cắn, hoảng sợ thét lên, không còn biện pháp phản kháng hữu hiệu khác.
Phản ứng của cô ấy không chỉ khiến ác ôn thương tiếc hoặc e ngại, ngược lại càng lấy lòng bọn hắn, bốn phía tất cả đều là tiếng cười vang.
Thậm chí còn có người nói bậy.
"... Con chim non này quá non lại không nghe lời nữa, có cần huynh đệ giúp một tay ổn định cho ngài không?"
Gã đàn ông cười to nói: "Khốn nạn, thời điểm lão tử ngủ với bà nương, phụ thân ngươi vẫn là một đứa con nít, cần ngươi lo à."
Nhóm người này càng nói càng quá phận, hành động cũng không chịu thua kém.
Hai thiếu niên bị nhìn chằm chằm lên cơn giận dữ.
Bọn họ vốn muốn thừa dịp đêm đến, đám người buông lỏng cảnh giác tìm cơ hội.
Ai ngờ những súc sinh này so với tưởng tượng của bọn họ còn súc sinh hơn.
"Tặc nhân này... Quả thực không nhịn nổi nữa!"
Bên tai là binh phỉ phách lối, không chút kiêng kỵ điên cuồng cười, ngẫu nhiên xen lẫn tiếng thét kinh hoảng sợ hãi của phụ nữ.
Hết lần này tới lần khác hai người bội kiếm bọn họ bị tịch thu, tay không tấc sắt, vẫn là hai thiếu niên sức có hạn, căn bản không địch lại những tặc nhân trưởng thành đó.
Đang lúc bọn họ lòng như có lửa đốt, gã đàn ông vừa mới cười vang đột nhiên khàn giọng, hai con ngươi trợn to, đầy vẻ không thể tin.
Hắn đưa tay che yết hầu, lại sờ được máu ấm sền sệt bắn tung toé.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.
Cho đến thân thể gã ngã xuống, trong bọn hắn mới xuất hiện yên lặng chớp mắt.
Gã đàn ông ngã xuống há hốc mồm, cuối cùng ngay cả một chữ cũng không phát ra được, không cam lòng trợn tròn mắt tắt thở.
Trong cổ phún ra máu tươi nhanh chóng nhiễm ướt gương mặt và thân trên của hắn.
Con gái thôn trưởng đắm chìm trong sợ hãi đối mặt với con mắt trợn trừng của gã đàn ông, tiếng thét chói tai lại cao vút mấy độ.
"Ai?"
"Địch tập kích!"
Bọn binh phỉ này thấy thủ lĩnh chẳng hiểu sao chết đi, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ mỗi lúc một tăng.
Chỉ nghe tán cây phát ra tiếng rì rào, một cái bóng từ trên in xuống.
Binh phỉ dưới cây vừa mới ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ trên cây có cái quỷ gì, cổ đã phát ra tiếng xương nứt không chịu nổi va đập.
Cơn đau đớn ập tới, thiên hôn địa ám.
Bùi Diệp mượn lực đạo một côn này xoay người giữa không trung, một đòn đá một người khác văng ra.
Gã đàn ông hơn năm mươi kí giống như quả bóng lăn trên mặt đất, cuối cùng nằm sõng soài trên mặt đất, không tiếng thở nữa.
"Ây da, lỡ dùng lực quá lớn rồi."
Dù sao không phải là thân thể của mình, lực đạo còn chưa khống chế tốt, đi lên một phát liền gặt năm đầu người...
Cô cũng đâu muốn???.
Binh phỉ cách Bùi Diệp khá gần kịp phản ứng, nộ khí tạm thời áp đảo sợ hãi, chộp lấy vũ khí trong tay xúm lại.
Bùi Diệp đạp một cái thân cây nhảy vọt lên, giữa không trung xoay người lại đem trường côn quét ngang, gọn gàng linh hoạt đưa bọn hắn đi xếp hàng đầu thai.
Thao tác nước chảy mây trôi, nhanh đến mức ngay cả địch nhân và người bị hại còn chưa rõ ra sao, địch nhân đã nằm xuống hơn phân nửa.
Lúc này, một thiếu niên trong đó chỉ vào binh phỉ muốn trốn nói: "Nữ hiệp, chớ thả chạy một người."
Rừng sâu núi thẳm thích hợp giết người diệt khẩu nhất.
Nếu chừa lại người sống, ngược lại hậu hoạn vô tận.
Bùi Diệp cũng không phải người hung tàn như vậy, cô đem toàn bộ người còn sống đánh gãy tay với chân.
Hai người thiếu niên thấy vậy thầm vã mồ hôi lạnh.
Đợi binh phỉ người chết, người thì tàn phế, bọn họ mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Thôn dân trực tiếp bị dọa sợ, một cử động cũng không dám, sợ trường côn trong tay Bùi Diệp rơi trên người bọn họ.
Bùi Diệp móc ra thanh đao nhỏ cắt dây thừng cột thôn dân, tận lực hạ giọng bảo bọn họ thu dọn đồ đạc dọn đi.
Lúc này Bùi Diệp dùng hai cái vải thô che mặt lại, cả khuôn mặt chỉ lộ ra hai mắt, trên thân cũng choàng một cái khăn quàng cổ lớn.
Cái khăn quàng cổ lớn này là phó bản trước lấy ra chống lạnh, không biết thu vào túi trò chơi bao giờ.
Khăn quàng cổ lớn choàng trên người giống như là áo khoác, rất có vài phần phong cách du hiệp.
Thôn dân không nhận ra thân phận Bùi Diệp, không biết cô chính là bé gái mồ côi "Tiểu Lục" khiến người ta căm ghét trong thôn, sau khi rối rít cảm ơn cũng không quay đầu lại co cẳng chạy. Chưa đầy một lát tất cả tản đi mất, Bùi Diệp giắt trường côn vào dây buộc quanh hông, xoay người muốn kéo thi thể trên mặt đất.
"Hai người các cậu sao còn ở đây?"
Bùi Diệp chú ý tới nhóm người này có hai thiếu niên phong cách khác lạ.
Mặc kệ là binh phỉ hay là thôn dân, từng người nước da ngâm đen, rõ ràng là lao động dưới ánh mặt trời lâu dài.
Hai thiếu niên này từng người đọ xem ai trắng hơn.
Người lớn tuổi hơn hơi rám hơn, người tuổi nhỏ thì trắng muốn phát sáng.
"Tại hạ Tần Thiệu, đa tạ ân cứu mạng của nghĩa sĩ."
Một người khác cũng nói: "Tại hạ Thân Tang, đa tạ ân cứu mạng của nghĩa sĩ."
Lúc này, điện thoại treo trước ngực Bùi Diệp phát ra tiếng ong ong.
Có thông báo hệ thống!