Editor: Đào Tử
__________________________
Lê Thù cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng hoang đường.
Nửa đoạn trước là kinh khủng thống khổ và khẩn trương kích thích giành giật sự sống, đau khổ ngạt thở từng tấm giấy che kín trên mặt rõ mồn một trước mắt.
Tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là chậm rãi hướng đến tử vong trong sự tra tấn dài dằng dặc sống không bằng chết...
Có mấy lần hắn đã ngỡ mình sắp không thể kiên trì tiếp nữa, hận không thể khai hết bí mật ra, chỉ cầu một đao thống khoái.
Phong cách nửa đoạn sau bỗng nhiên thay đổi, thêm yếu tố huyền huyễn đồng thời còn có chút yếu tố ngu ngốc.
Mặt hắn không đổi sắc nhìn người hành hình vừa âm trầm đe dọa, vừa không thể tin đắp một đống giấy lên bụng hắn...
Thời tiết bây giờ có lạnh hay không, có nóng hay không hắn không biết. Truyện Đông Phương
Nhưng Lê Thù biết ban đêm đi ngủ không đắp chăn cho bụng, sáng ngày hôm sau sẽ đau bụng khó tiêu.
Cỗ thân thể này yếu ớt như thế đấy.
Biểu lộ hắn lạnh lùng cảm thụ cái bụng lạnh buốt, cố gắng xem nhẹ lá trúc xanh mướt trong tầm mắt, trong lòng suy nghĩ giấc mộng này khi nào kết thúc.
Trong lúc thất thần, bên miệng đụng phải một chút ấm áp.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện mảnh lá trúc tốn sức quấn một cái chén sành, hơi nóng màu trắng bốc lên từ chén sành.
Lê Thù lộ vẻ không hiểu, lá trúc khẽ nghiêng chén sành ghé vào bên miệng hắn.
Một người một trúc lá giằng co không xong.
Lê Thù là người thông minh, trong đầu hiển hiện một cái suy đoán hoang đường.
Mảnh lá trúc này muốn cho hắn uống nước ấm bụng?
"Cảm ơn."
Mấy ngụm nước nóng vào bụng, ấm áp lan tràn toàn thân.
Nước đã đến chân, Lê Thù lười đi nghĩ lá trúc là sơn tinh dã quái gì, lặng lẽ tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Khi nước mang theo ấm áp lướt qua yết hầu, như đồng ruộng hạn hán đã lâu gặp mưa, những vết nứt nẻ dần được vuốt bằng.
"... May mắn bữa tối còn chưa ăn..."
Lê Thù đè thấp cuống họng lầm bầm, sợ đánh thức người hành hình.
Dạ dày hắn yếu nhược, tiêu hóa không tốt lắm, nếu như ăn cơm nguội lạnh, tuyệt đối sẽ bị đau bụng.
Bị trói trên giường thi hình không thể động đậy, loại thời điểm này muốn đi ngoài, đây tuyệt đối là hình phạt còn kinh khủng hơn "Đắp giấy".
Đắp giấy cùng lắm là tra tấn thân thể và tinh thần, cái kia là xấu hổ phá hủy tôn nghiêm.
"Mới vừa rồi là ngươi cứu ta?"
Hắn thử nói chuyện phiếm với lá trúc.
Lá trúc lại đặt chén sành xuống chăm chú nhìn người hành hình.
Lê Thù bị phớt lờ bĩu môi.
"Kẻ ngu ngốc mà thôi, không đáng hao tâm tổn trí."
Hắn dùng đầu ngón chân phân tích cũng biết người hành hình nhìn thấy cái gì --
Đơn giản là "Lê Thù" dán hơn ba mươi tấm giấy còn chưa chết, người hành hình ý thức được chính hắn trúng tà.
Người hành hình là cái gì?
Thông thạo trăm tám mươi loại công cụ ngược người khiến người ta nghe xong liền sởn gai ốc.
Người bị hai tay hắn hành hạ chết không biết bao nhiêu.
Nhìn hung tàn âm độc, kỳ thực là ngoài mạnh trong yếu.
Người hành hình càng sợ "Tà vật" không thể thấy bằng mắt thường hơn ai hết, sợ những cô hồn bị hắn hành hạ chết kia tìm hắn đòi mạng.
Thế là Lê Thù liền tận mắt nhìn người hành hình từ ban đầu bình tĩnh, không tin tà phát triển đến bối rối, hoảng sợ, e ngại.
"Lê Thù" làm sao cũng bất tử chính là bằng chứng gặp tà!
Trên mặt dữ tợn bởi vì sợ hãi khẽ run rẩy, mí mắt nhảy gấp.
Người hành hình đột nhiên sắc mặt dữ tợn, duỗi hai tay che lấy giấy trên bụng Lê Thù.
Trong miệng hung tợn nói: "Lão tử giết chết ngươi, xem ngươi có chết hay không!"
Lê Thù xem trò vui: "..."
Lần nữa may mắn chưa ăn bữa tối, không thì đồ ăn trong bụng phải ra hết.
Cái bụng sắp bị bóp đến cực hạn, "Lê Thù" vẫn không chết, ngược lại mở to đôi mắt toàn bộ màu đen quỷ dị, băng lãnh nhìn chằm chằm hắn.
Người hành hình sụp đổ buông tay ra, tròng mắt đục ngầu tràn ngập không thể tin.
"Sao vẫn chưa chết?"
Hai đùi tráng kiện không bị khống chế run rẩy, nhất thời run chân lui mấy bước về sau.
Ầm một tiếng, lưng đụng vào kệ treo đao công cụ thi hình khác.
Người hành hình quay đầu nhìn lại, con ngươi bò đầy tơ máu hiện lên vẻ tàn khốc.
Lê Thù cảm thấy không ổn.
"Yêu nghiệt, đi chết đi!"
Người hành hình ngày càng bạo, bàn tay với địa lấy hai thứ vung về phía bụng Lê Thù.
Lê Thù ngơ ngác đồng thời cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn không nghĩ tới mình không phải chết bởi "Đắp giấy" mà là "Chém ngang lưng"!
Cánh mũi bởi vì khẩn trương mà bốc lên mồ hôi mỏng, toàn thân bị trói hắn chỉ có thể chờ đợi đau đớn kịch liệt từ bên hông truyền khắp toàn thân...
Một hơi...
Hai hơi...
Ba hơi...
Lê Thù khẩn trương nín thở, thân thể như muốn cương cứng thành một khúc gỗ.
Hắn quá khẩn trương, thậm chí không để ý đến tiếng "Phụt" nhỏ bé bên tai, và tiếng vật nặng ngã xuống đất.
"Không sao, bây giờ ngài có thể mở mắt."
Tiếng nói non nớt xa lạ truyền vào màng nhĩ, Lê Thù vô thức nghe theo chỉ lệnh mở mắt ra.
Vẫn là trần lều vải quen thuộc, ánh nến mờ tối quanh mình khiến không khí có chút quỷ mị.
"Cô..."
Lê Thù mở to mắt, nhìn thấy mảnh lá trúc mừng rỡ nhào về phía người tới.
Đó là một thiếu nữ có thể nói là gầy gò, đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, nhưng hai má không thịt, trông thiếu sức sống, chỉnh thể bề ngoài không tính xuất sắc. Duy chỉ có cặp mắt đen nhánh đến thâm thúy trước tiên chiếm lấy lực chú ý của Lê Thù, không tự chủ kéo căng thần kinh lên.
Thiếu nữ lạnh lùng mở miệng nói: "Đúng là may mắn, cái mạng này của ngài đã bảo vệ được."
Trong tay cô cầm trường côn trắng, ánh mắt quét từ đầu đến chân hắn một lần, đáy mắt hiện vẻ hài lòng.
Bùi Diệp đích thật hài lòng.
Đầu vị "Khách hàng giàu tiềm năng" này trị giá một vạn công đức.
Không nhìn mặt sư, mặt phật, cũng phải nhìn mặt card mạng trước, thái độ Bùi Diệp nhu hòa không ít.
Lê Thù nhìn thoáng qua lá trúc ghé vào bờ vai Bùi Diệp.
"Cô là... Tới cứu ta? Ai bảo cô tới?"
Bùi Diệp nói: "Duyên phận."
Đích thật là duyên phận.
Nếu không phải nhờ con cọp đen đủi ấy, Bùi Diệp cũng sẽ không phát động nhiệm vụ chi nhánh, chớ nói chi là theo thiếu niên quỷ Lê Lộ tìm tới Lê Thù.
"Duyên phận?"
Nhìn Bùi Diệp sai sử lá trúc mở trói cho mình, Lê Thù càng cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Cô là người hay là yêu hay là quỷ?"
Lê Thù không có e ngại, ngược lại càng hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
Hắn nhặt áo ngoài bị ném một bên lên, mặc lại, sửa sang khuôn mặt vẻ ngoài xong, trông không còn chật vật như vừa rồi.
"Người."
Bùi Diệp lời ít ý nhiều trả lời.
Cô lãnh đạm cũng không đánh lui được Lê Thù, ngược lại kích phát lòng hiếu kỳ đối phương.
"Tấm vải vóc ấy là ngài viết?"
Trước khi rời lều vải, Bùi Diệp thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng..." Ban đầu Lê Thù giật mình, không biết nghĩ tới điều gì, biểu lộ ảm đạm thêm mấy phần sáng lên, giọng cũng nhảy cẫng ba phần, "Nếu cô biết tấm vải ấy, thế... Cô biết thiếu niên mang vải vóc ra ở đâu? Đứa bé kia tên Lê Lộ..."
Vị năng nhân dị sĩ này bởi vì vải vóc mới đến cứu hắn, mang ý này Lê Lộ đã đưa vải vóc đến chỗ mục tiêu.
Lời người hành hình nói, quả thật là vì lừa gạt hắn...
Lê Thù nghĩ như vậy, nhưng hắn nhạy cảm phát hiện cặp mắt Bùi Diệp chứa đầy phức tạp khiến người ta phát trầm.
Hắn cũng chịu ảnh hưởng, vui sướng trong giọng nói im bặt.
"Lê Lộ đâu? Cô có nhìn thấy đứa bé kia?"
Bùi Diệp bình thản nói: "Cậu ấy ở ngay bên cạnh ngài."
________________
Đào: Hì hì, vote chương sau cao hơn chương trước sẽ đăng nha, đăng mà ít người đọc hơn chương trước bùn lòng