Editor: Đào Tử
_____________________________
Lập công nhất thời thoải mái nhất thời, lập công cả đời một mực một đời.
Vui vẻ ngắn ngủi dồn dập không phải vui vẻ thật sự, vui vẻ kéo dài bền bỉ mới chính là vui vẻ.
Bùi Diệp lên chiến trường và sau chiến trận cứ như là hai người, cái sau vui cười giận mắng còn có thể nhây, cái trước à...
Đồng tình ba giây vì địch nhân mệnh tèo trong tay cô.
"... Hôm nay Diêm Hỏa La thảm bại, suýt nữa không góp đủ tiền quan tài. Gặp phải Bùi tiên sinh coi như bọn họ xui, đấu tướng lần đi lần về, tướng tài dưới tay đều sắp bị Bùi tiên sinh giết sạch..." Áo giáp trên người Lăng Triều theo động tác đi lại phát ra âm vang.
Hoàn cảnh quân doanh khác bên ngoài, Lăng Triều ở đây hơn nửa tháng, khí chất phát sinh biến hóa.
Nếu như nói Lăng Triều là một cây thương bất khuất, thiếu niên nho sam bên cạnh cậu ta chính là ngọn gió thoảng qua núi đồi, lũy trúc tĩnh mịch nơi núi thẳm.
Tần Thiệu cười nói: "Nghe nói, động tĩnh reo hò nổi trống trước trận ngay cả đại doanh cũng có thể nghe thấy."
Lăng Triều nói: "Sẽ có một ngày, ta cũng muốn đấu tướng một giết bảy!"
Tần Thiệu thình lình giội chậu nước lạnh cho cậu ta.
"Chỉ cần cậu và Bùi tiên sinh cùng xuất chiến, loại chuyện tốt ấy sẽ không tới phiên cậu. Cô ấy có thể trước trận liên trảm bảy viên địch tướng, cậu có thể?"
Lăng Triều không phục hừ một tiếng.
Tần Thiệu vừa cười vừa vuốt lông cho Lăng Triều: "Hiện tại không thể, sau này còn cơ hội. Cậu kể tình hình trước trận cho ta trước đi?"
Cậu ta tiếc nuối không có ra trận, chỉ nghe nói phe mình có người trâu bò liên trảm bảy viên tướng địch, giết đến Diêm Hỏa La còn chưa khai chiến đã sợ mất mật, giờ mới biết được hôm nay là Bùi Diệp biểu diễn solo. Tiếng nổi trống trước trận vang dội hơn bất kỳ trận chiến dĩ vãng nào, còn kèm theo tiếng reo hò cao giọng điên cuồng của các binh sĩ.
Tần Thiệu cũng còn tâm tính thiếu niên, lồng ngực cũng có nhiệt huyết.
Nghĩ tới cảnh tượng đó cũng kích động, sao lại không hiếu kỳ được?
Lăng Triều hơi đảo mắt, cố ý đưa tay kéo vai Tần Thiệu qua: "Tới đây, ta nói tỉ mỉ cho cậu nghe."
Tần Thiệu thích sạch sẽ, mà Lăng Triều mới từ chiến trường về, quần áo dưới áo giáp đều bị mồ hôi và máu thấm đẫm, hai cái trộn lẫn thành mùi vị một lời khó nói hết. Cậu ta cố ý xích lại gần, vì muốn xem dáng vẻ Tần Thiệu bị mùi lạ tra tấn khứu giác lại không dám đẩy mình ra.
Tần Thiệu cũng quả thật như hắn dự đoán nhăn đôi mày tuấn tú lại.
Hôm nay Diêm Hỏa La chủ động khiêu chiến, muốn dùng một trận đại thắng vãn hồi khí thế bị đả kích giảm sút lúc trước.
Té ngã ở đâu đứng lên ngay tại chỗ đấy!!!
Vì đảm bảo thắng lợi, đội hình xuất chiến có thể xưng xa hoa.
Bất luận là nhân số hay là khí thế đã áp đảo Triều Hạ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, đợi binh mã hai phe bày ra trận thế, Diêm Hỏa La chủ động đề nghị đấu tướng.
Ưu khuyết điểm của Triều Hạ hết sức rõ ràng, trí lực cao mà vũ lực thấp.
Năng lực của các tướng sĩ bình bình, không có đặc biệt sáng chói cũng không có đặc biệt phế vật.
Trước đó Diêm Hỏa La là dựa vào biện pháp đấu tướng, còn chưa khai chiến đã mạnh mẽ đè khí thế của Triều Hạ xuống.
Mí mắt Lê Thù không bị khống chế nhảy lên hai lần.
"Đây là lần đầu lão phu nghe có người không kịp chờ đợi muốn cầu chết."
Nguyên soái nói: "Quân sư nghĩ phái ai xuất chiến tốt nhất?"
Lê Thù không cần suy nghĩ, trực tiếp đề cử Bùi Diệp.
Bùi Diệp muốn dựa vào quân công to, lấy được vị trí cao và danh vọng, cấp bách muốn lộ ra ánh sáng.
Còn biện pháp nào có thể kiếm danh vọng nhiều hơn việc đấu tướng đại thắng ngay dưới mắt hai quân?
Hắn mở miệng, đúng lúc cắt ngang động tác muốn khiêu chiến của Lăng Triều.
"Lão phu nghĩ có lẽ Bùi thiên tướng có thể đảm nhiệm."
Thiên tướng có thể dẫn binh ba ngàn, nhưng phái một viên thiên tướng mới nhậm chức đi đấu tướng trước trận, nguyên soái cảm thấy không khả quan lắm.
Hắn cũng biết Lê Thù muốn ba người Bùi Diệp ba người lộ mặt trước trận.
Ba người còn tự mang buff từng đả kích Diêm Hỏa La.
"Nếu quả thật muốn chọn một trong ba người..."
Hắn cảm thấy Lăng Triều càng thích hợp hơn tí.
Ít nhất --
Lăng Triều cao lớn, vạm vỡ, lớn tuổi hơn Bùi Diệp...
Bùi Diệp là một cô gái ở bên trong cứ như hạc giữa bầy gà, nhưng đặt trong quân doanh trông đơn bạc nhỏ nhắn.
Không nói những cái khác, áo giáp của cô phải được chế tạo lại.
Lê Thù cười không nói, nguyên soái thấy vậy liền biết quân sư nhà mình rất quyết tâm, cũng không còn phản đối.
Nguyên soái hỏi Bùi Diệp: "Bùi thiên tướng có nguyện thử một lần?"
Bởi vì không có áo giáp thích hợp, hôm nay Bùi Diệp mặc trang phục màu đen già dặn, tóc dài buộc sau đầu, tay trái nắm chặt dây cương, tay phải cầm trường côn trắng kia, ở giữa một hàng tướng lĩnh mặc áo giáp không ăn nhập gì, giống như là tạp binh áo vải tầng chót của quân doanh. Đa phần tướng lĩnh đều không tiếp nhận ba người Bùi Diệp, bọn họ quá nhỏ tuổi, trong đó Bùi Diệp bị xem nhẹ nhất.
Một viên lão tướng nói: "Cái này không ổn."
Trận chiến này cực kỳ trọng yếu, nếu phe mình thất bại, khí thế về sau muốn kéo lên rất khó.
Bùi Diệp cũng không quay đầu lại cưỡi ngựa chạy khỏi quân trận phe mình.
Đánh trận đầu bên Diêm Hỏa La chính là lão tướng hơn bốn mươi giàu kinh nghiệm, trên người mặc áo giáp vảy cá bằng đồng, quần chiến màu vàng chói mắt. Eo, bắp chân, đùi, cổ, cánh tay... Đều được áo giáp bao phủ kín, cưỡi trên ngựa cao to uy vũ dị thường, ánh vàng rực rỡ. Khi ông ta nhìn thấy Bùi Diệp xuất chiến, toàn thân không có một chỗ phòng ngự, vũ khí trong tay còn là một cây côn màu trắng... Ban đầu lão tướng kinh ngạc, những tâm tình này lại bị lường gạt xem nhẹ phẫn nộ thay thế, hận không thể mở miệng mắng to Bùi Diệp.
Xem thường ai đấy?
Lão tướng nhíu mày ghét bỏ: "Ngươi là nữ."
Bùi Diệp cười nói: "Con người ngươi kén chọn thật, dù sao cũng phải rơi đầu xuống đất, còn bắt bẻ là nam hay nữ nữa."
Lão tướng có vẻ bị Bùi Diệp chọc giận, chủ động xuất kích muốn giết người.
Kết quả chưa được hai chiêu đã bị Bùi Diệp một gậy đánh trúng bên gáy, cả người bị hất khỏi ngựa, cổ hiện đường cong vặn vẹo quỷ dị, máu tươi từ khoang miệng tràn ra, chảy ngược vào lỗ mũi. Hai phe địch ta đều không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, lão tướng đã chết.
Đám người không nhìn thấy, nhưng Bùi Diệp lại nhìn thấy vẻ mặt hồn phách lão tướng mê mang bay khỏi thân xác, cổ đứt gãy ngoặt về phía bên trái.
Đợi đáy mắt ông ta tản hết mê mang, rồi nhìn Bùi Diệp, phảng phất thấy thứ gì đó đáng sợ, mặt quỷ nhăn nheo rụt lại, nhưng bởi vì tầm mắt khác với ngày thường, ông ta chạy sai phương hướng không nói, dưới chân còn thất tha thất thểu, trong miệng quỷ rống quỷ kêu...
Bùi Diệp: "..."
Cô thu ánh mắt lại, trường côn đặt trên đầu vai, mặt không đổi hỏi đại quân Diêm Hỏa La.
"Còn có ai dám lên trước đánh một trận?"
Tần Thiệu vội vàng dò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lăng Triều nói: "Sau đó Diêm Hỏa La không phục lại phái ra một người, đầu bị Bùi tiên sinh đập bể. Đập bể thật á nha, mũ giáp trên đầu hệt giấy vậy. Máu văng tung tóe khắp nơi, mấy người bên cạnh ta thấy mặt trợn nhìn."
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy não đau rồi.
Bùi Diệp dùng sự thật nói cho bọn họ biết, cây gậy giết người không chậm hơn đao mảy may.
"Chết một người lên một người, cuối cùng còn ba người cùng tiến lên. Bọn họ nghĩ Bùi tiên sinh chỉ giỏi đánh trên ngựa, xuống ngựa, trên thân không có áo giáp hộ thân sẽ dễ đối phó, thật tình không biết tiên sinh xuống ngựa càng hung tàn hơn. Một người trong đó là bị cô ấy nắm đầu nện trên mặt đất...". Chính chủ, rủ bạn đọc chung _ TrU𝐦𝐭ruy ện.vn _
Chi tiết sau đó cũng không cần nhiều lời.
Một chữ --
Quá máu me!!!