Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Editor: Đào Tử

_____________________________

"Được rồi, ta đã hiểu, hai người đều là khổ chủ."

Vị Nhu Ý đế cơ ấy cũng đủ thảm, Bùi Diệp không biết có nên đồng tình hay chăng.

"Vậy bây giờ các người định làm gì? Ta nhìn sắp xếp của Nhu Ý, rõ ràng là muốn kéo Hoàng đế xuống ngựa."

Phượng gia quân đã được bà sửa sang hoàn tất, còn ngay dưới mắt Hoàng đế tăng cường từ mười lăm vạn quân bị đến bốn mươi lăm vạn, binh cường mã tráng, lại thêm lão thần khá thân cận với bà trong triều tương trợ, chỉ cần thời cơ thích hợp là có thể phát động binh biến, điên đảo càn khôn.

Bùi Triêu nói: "Có ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa phải lúc. Nghịch tặc trên long ỷ dễ giải quyết, Diêm Hỏa La không dễ giải quyết."

Binh mã trong tay Hoàng đế cũng chỉ mười vạn Ngự Lâm quân, quân đội đóng giữ biên phòng phần lớn bị Nhu Ý âm thầm khống chế.

Nếu không phải đánh trận với Diêm Hỏa La mấy năm, Nhu Ý đế cơ đã có thể phát động binh biến từ lâu.

Vẻ mặt Bùi Triêu tự hào nói: "Tính cách Nhu Ý ta hiểu, chính quyền Hoàng gia nói trắng ra cũng là chuyện trong nhà, vì gia sự mà liên lụy dân chúng vô tội tuyệt không phải thứ nàng ấy muốn thấy. Có lẽ phải chờ Diêm Hỏa La ngưng chiến rồi lại động thủ, xem chừng cũng sắp rồi -- "

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Quả nhiên, hòa đàm với Diêm Hỏa La, kẻ đứng phía sau là Nhu Ý đế cơ!

Cô cau mày nói: "Để thêm một chút thời gian nữa là đã đánh bại Diêm Hỏa La, Người không kịp chờ đợi đến vậy?"

Bùi Triêu nói ra tình hình thực tế.

Y là âm hồn, có thể nhìn thấy thứ nhiều người sống không thấy được.

"Cái này cũng không phải do nàng nóng vội, hoàn toàn bởi vì bên Đế lăng Thế Tông sắp không chịu được nữa. Trước đó ta mới đi điều tra, phát hiện Đế Lăng long khí vốn tràn đầy đã ngập sương mù đen, linh khí đất trời quanh mình hoàn toàn biến mất, tới động vật cũng phát giác chạy trốn sạch sành sanh. Dưới tay Nhu Ý cũng có mấy năng nhân dị sĩ, chỉ cần qua đó, nhìn từ xa đã phát hiện điểm không hợp lý, cho nên..."

Không có cơ hội cũng phải cố gắng tạo ra cơ hội.

Vị trí xây dựng Đế lăng Thế Tông rất hiểm yếu, ở gần cổ họng long mạch.

Một khi sụp đổ, Long mạch với Đế Lăng trước đó vốn thịnh vượng sẽ hóa thành một máy chém đẫm máu trùng thiên.

Chỉ khi tạm ổn định bên Diêm Hỏa La, rồi phát động binh biến đối nội kéo Hoàng đế xuống ngựa, cuối cùng mới có thể xử lý chuyện Đế lăng Thế Tông.

"Chẳng lẽ không thể phái người trộm mẫu cổ ra sao?"

Bùi Triêu lắc đầu nói: "Trộm không ra, ta thấy bên Nhu Ý cũng từng phái người đi thử, người đi vào không ai không chết thảm, hồn phách cũng bị cấu xé đến tan thành mây khói. Biện pháp duy nhất chính là để người mang đại vận, mang đế khí đi vào, từ ác cổ dày đặc bao vây lấy ra."

Bùi Diệp nghe nói như thế bỗng hơi ngơ.

"Ý ngài là..."

Bùi Triêu cười khổ nói: "Nàng ấy muốn tự mình đi, cũng không ai thích hợp hơn nàng. Tuy rằng là nghịch tặc làm ra, nhưng nàng cũng có chỗ sai lầm. Đế lăng chính là chỗ Thế Tông yên giấc, nàng làm con cái há có thể trơ mắt nhìn Thế Tông chết rồi còn thay hậu bối gánh chịu những việc này?"

"Để vị hoàng đế hiện tại đó đi, ai gây ra mầm tai vạ người đó giải quyết."

Bùi Triêu hỏi lại: "Con cảm thấy hắn sẽ được sao?"

Đáp án đương nhiên không biết rồi.

Hắn vững tin làm vậy mượn nhờ khí vận Thế Tông làm dồi dào quốc vận của Triều Hạ, để Triều Hạ thống nhất rất nhiều nước nhỏ, để hắn trở thành minh quân nhất thống thiên hạ tên lưu sử sách. Sao hắn lại tin tưởng cách nói này? Dù hắn tin tưởng, hắn nguyện ý đi vào đối mặt với vô số ác cổ?

Nghịch tặc không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bùi Diệp nhíu mày nói: "Nếu làm như thế, Triều Hạ giao lại cho ai?"

Nhu Ý đế cơ phát động binh biến đoạt lại đế vị, nhưng bà muốn đi Đế lăng chịu chết, thế tương lai Triều Hạ giao cho ai?

Bùi Triêu bị hỏi hơi sửng sốt, mặt xám trắng hàm cưới ý cười.

"Cái đó à, lúc trước nàng ấy vẫn đang do dự, nhưng hồi trước ta lén qua thăm, phát hiện nàng đã có quyết định."

Bùi Diệp lặng lẽ chuyển ánh mắt, không nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của Bùi Triêu.

Dáng vẻ ngốc nghếch ấy thật giống Lăng Triều.

"Nàng vốn muốn giao Triều Hạ cho Nhu Tuệ."

"Nhu Tuệ trưởng đế cơ?"

Bùi Triêu gật đầu: "Quan hệ giữa bọn họ rất tốt, cũng coi là thân nhân hiếm thấy trong Hoàng gia có thể thổ lộ tâm tình."

"Bởi vì quan hệ tốt nên giao cho?"

Nghe không đáng tin cậy.

Bùi Triêu cười giải thích: "Cũng không hẳn, năng lực Nhu Tuệ vẫn rất ổn, chỉ là những năm nay vì tự vệ mới giả ý giấu tài, Nhu Ý cũng sẽ thay bình định chướng ngại sau cùng rồi mới đi. Nếu không như thế, năm đó làm sao có thể giấu diếm tai mắt Hoàng đế, giúp đỡ ta đưa Nhu Ý từ trong cung ra. Chỉ cần đáng tin cậy hơn nghịch tặc một chút... Đáng tin cậy là tốt."

Chí ít Nhu Tuệ trưởng đế cơ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn nhét đồ không rõ lai lịch vào Đế lăng của tổ tông.

"Vậy tại sao lại không suy xét Nhu Tuệ trưởng đế cơ nữa rồi?"

Bùi Triêu chống má, mượn động tác nhỏ che lấp cơ tự hào và ngượng ngùng sắp nhào ra.

"Bởi vì Nhu Tuệ đề cử Lăng Triều, hì -- Nói rằng Lăng Triều trẻ tuổi thông minh lại siêu cấp giống ta!"

Bùi Diệp: "..."

Dừng khoảng chừng là 2 giây --

Cô có loại dự cảm không ổn.

"Ngài và Lăng Triều quan hệ thế nào?"

Bùi Triêu nói: "Con trai ta đó!"

Bùi Diệp: "..."

Bùi Triêu cho rằng cô hoài nghi mình và Nhu Tuệ có một chân, vội vàng giải thích sự trong sạch của mình.

"Lăng Triều là con trai của ta và Nhu Ý, Nhu Tuệ là dưỡng mẫu của nó, đối ngoại nói là con trai mình và phò mã." Bùi Triêu tiết lộ chân tướng năm đó ra, "Năm đó thân phận của Nhu Ý và ta không thể gặp người, làm đứa bé của hai ta tất nhiên sẽ chật vật hơn người thường một chút, mà khi đó Nhu Tuệ lại tới cửa khẩn cầu, hi vọng đứa trẻ có thể treo trên danh nghĩa của mình, tròn nguyện vọng làm mẫu thân..."

Ngoại trừ Thế Tông đã chết, Nhu Ý, sinh mẫu của Nhu Tuệ và bản thân Nhu Tuệ, không ai biết trời sinh Nhu Tuệ đã không có tử cung thai nghén.

Chú định bà không cách nào trở thành mẫu thân.

Cũng không biết mẫu thân Nhu Tuệ làm sao cầu xin Thế Tông, Thế Tông mới ra mặt mang Nhu Tuệ theo bên người dạy dỗ, cho đến khi bà có thể độc lập.

Bằng không làm gì có chuyện Thế Tông tự dưng chăm sóc thứ nữ nhà đệ đệ?

Theo Nhu Tuệ trưởng đế cơ, Lăng Triều là con trai bà và Nhu Ý cùng dưỡng dục.

Mấy năm nay Lăng dưới sự dạy bảo của Vinh vương và "Bùi tiên sinh" trong truyền thuyết rất có tiến bộ, cũng tích lũy các mối quan hệ của mình trong quân đội, nếu có mình và các triều thần khác cùng phụ tá, chưa hẳn không thể làm một vị hoàng đế tốt -- Chí ít, tốt hơn tên nghịch tặc kia nhiều.

Nếu để Nhu Tuệ đăng cơ, với tuổi tác bây giờ của bà, làm mấy năm cũng phải nhường ngôi cho Lăng Triều, còn không bằng đi một nước đúng đắn.

Tích lũy mấy năm nay của Vinh vương cũng dần dần giao cho con trai ngốc nhà mình.

Bà dùng thân phận đại thần phụ chính giúp đỡ kìm kẹp Lăng Triều, cân bằng thế lực trong triều, để Lăng Triều yên lòng có can đảm ngồi vững.

→_→

Nhiều người kéo Lăng Triều như vậy, cho dù nằm cũng có thể nằm lên ghế rồng.

"Chỉ nghe tên hai ta, rồi nhìn tướng mạo, cũng biết ta là phụ thân nó mà."

Mặc dù con trai theo họ phò mã, nhưng tên lại ngầm dùng chữ đồng âm với Bùi Triêu.

Bùi Diệp bĩu môi nói: "Ta nghĩ hai người là huynh đệ."

Bùi Triêu vui vẻ cười nói: "Cái này muốn trách cũng chỉ có thể trách ta chết sớm, nhưng chết sớm cũng có chỗ tốt."

Y hơi dừng, lộ ra một nét cười tươi hào sảng giống hệt Lăng Triều.

"Ta vĩnh viễn đẹp trai anh tuấn như thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui