Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Editor: Đào Tử

_____________________________

"... Cho nên... Ngươi ở đây?"

Không may trải qua tiết mục lệ quỷ dọa người sắc mặt Đoàn Can Khải không tốt lắm.

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ sẽ là cô."

Một người giấy nhỏ đầu tròn tròn khoanh hai tay trước ngực: "Chúng ta thật là có duyên nha."

Đoàn Can Khải cười lạnh nắm chén trà ném về phía Bùi Diệp.

Bùi Diệp phụ thân người giấy nhỏ xoay người đá văng chén trà bay tới ra, dời khỏi chỗ, duỗi hai cái chân ngắn ngủn tiếp được chén trà sắp rơi xuống đất vỡ nát, nâng cao cao trên đỉnh đầu, trông nhỏ yếu đáng thương.

"Ài, tốt xấu gì ta cũng đã từng suýt trở thành ân khách của ngươi, dáng vẻ trở mặt vô tình này thật khiến ta đau lòng."

Đoàn Can Khải cười khẩy, mang nến uy hiếp Bùi Diệp.

"Cô còn nhắc lại chuyện năm đó nữa, ta đốt tờ giấy cô nhập vào cho xem!"

Giả nữ gì đó, thô kỹ gì đó.

Y vì sống sót mới bất đắc dĩ làm ra lịch sử đen, con hàng này không thể lờ nó sao?

Bùi Diệp điều khiển người giấy nhỏ nhanh chân bò lên trên bàn, né tránh nến.

Cô không ngờ tên Đoàn Can Khải này trông hoa nhường nguyệt thẹn, tâm địa lại "Ác độc" thế, người giấy nhỏ đáng yêu thế này cũng muốn giết hại.

Đúng vậy, Bùi Diệp lại lần nữa phụ thân người giấy nhỏ.

Bản tôn của cô ở đại doanh, tránh để hôm sau mấy người Lăng Triều phát hiện cô chạy đến một đoạn chiến tuyến khác của Triều Hạ.

Mà cô thì bám vào người giấy nhỏ mới cắt ra, nhanh như lướt gió, súc địa thành thốn, bám theo Bùi Triêu tới gặp Nhu Ý trưởng đế cơ.

Thời điểm cô tới, vị tâm phúc này vừa tiểu đêm xong, dụi mắt muốn mò mẫm về giường ngủ tiếp.

Bùi Diệp nắm cây cột vươn chân nhỏ ra.

Kết quả --

Tất nhiên là không vấp thành công.

Cô bèn để mình bay lên, hô tên đối phương.

"Đoàn Can Khải Minh!"

Đúng vậy, tâm phúc của Nhu Ý trưởng đế cơ lại là Đoàn Can Khải.

Năm đó chẳng phải con hàng này thề son sắt muốn đi tìm Diêm Hỏa La, chết cũng không coi trọng Triều Hạ?

Cuối cùng vả mặt thật là phê.

Lưng Đoàn Can Khải bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt nhanh chóng quét sạch buồn ngủ, lăn đến dưới giá binh khí, gỡ bội kiếm phía trên xuống.

Trường kiếm soạt một tiếng ra khỏi vỏ.

"Ai?"

Là thích khách?

"Ta nè, ta ở đây."

Gian phòng trống rỗng đen như mực vang lên giọng nữ lạ lẫm, Đoàn Can Khải nghe tóc gáy dựng lên.

"Là người hay quỷ, cút ra đây!"

"Ta ở đây, ngay ở đây này."

Bùi Diệp phụ thân người giấy nhỏ lơ lửng trước mặt cách Đoàn Can Khải không xa, vụng về quơ cái chân ngắn ngủn.

Đoàn Can Khải: "..."

Quỷ phá!!!

Y vô thức vung trường kiếm muốn chặt người giấy biết bay kia, chém tới bản thân thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, dung nhan diễm lệ bức người đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Mồ hôi óng ánh từ trán rịn thành hạt châu trượt xuống gương mặt, treo dưới cằm nhọn sắp rơi xuống.

Bùi Diệp nhìn không khỏi than.

Không hổ là "Thô kỹ" năm đó xinh đẹp bức người nha, "Ngự tỷ" giả nữ có thể uốn cong vô số thẳng nam.

Xinh đẹp đến yêu nghiệt.

"Ta là Bùi Diệp."

Cô chủ động báo tên họ.

Đoàn Can Khải cười lạnh: "Yêu nghiệt, bớt lừa người."

Người giấy nhỏ đứng trên sáp nến đã cháy hết.

"Năm đó hai ta tách ra, ta cho ngươi một vật, lúc ấy ta nói vật này có thể trói buộc ngươi, để ngươi không cách nào làm việc tiếp cho Tiêu Phi Nhi."

Đoàn Can Khải tỉnh táo lại, ánh mắt u lạnh nhìn người giấy nhỏ.

"Ngươi thật sự là Bùi Diệp?"

"Không thể giả được."

"Hôm nay cô tới làm cái gì?"

Còn dùng hình thái này?

Quả thật rừng lớn chim gì cũng có, sống lâu người nào cũng gặp được.

"Ta tới tìm chủ hiện tại của ngươi -- Nhu Ý trưởng đế cơ điện hạ, bàn ít chuyện." Bùi Diệp nhìn Đoàn Can Khải như lâm đại địch, cười hì hì bay tới đầu vai y, chân đáp xuống nói, "Chớ khẩn trương, ta hỏi tình nhân của Nhu Ý trưởng đế cơ mới biết Người ở chỗ này."

Chỉ có Bùi Diệp có thể nhìn thấy Bùi Triêu hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt không vui.

"Ai là tình nhân chứ?"

Hôn nhân hợp pháp, phu thê hợp pháp.

Đáng thương cho Đoàn Can Khải bị Bùi Diệp níu lấp một đống tin tức rác rưởi, phí không ít nước bọt giải nghĩa chân tướng.

Cô tìm đến vị trưởng đế cơ điện hạ này để hợp tác, làm phiền Đoàn Can Khải giúp cô truyền lời, an bài hai người bọn họ gặp một lần.

"Cái này đối với ngươi không khó."

Đoàn Can Khải cười lạnh nói: "Ai biết lời cô nói là thật hay giả?"

Người giấy Bùi Diệp ngồi xếp bằng trên bàn nhỏ, nâng tay phải ngắn vỗ phát ra tiếng.

"Vậy thì để ngươi xem tình nhân chủ công nhà ngươi một chút, dù sao ngươi cũng nên tin tưởng."

Thanh âm búng tay vừa xong, Đoàn Can Khải nhìn thấy chỗ trước kia không có một ai chậm rãi hiển hiện một thanh niên mặc y phục màu đỏ sẫm.

Thanh niên phát giác được ánh mắt y cũng nghiêng đầu nhìn lại.

Đoàn Can Khải không bị người giấy nhỏ hù, ngược lại bị cặp mắt quỷ không tròng trắng của Bùi Triêu làm cả kinh trái tim run lên.

"Ngươi có thể nhìn thấy ta rồi?"

Bùi Triêu giơ tay nhìn tay mình, không có biến hóa, nhưng tầm mắt Đoàn Can Khải xác thực đang nhìn hắn.

Không tin thần phật - Đoàn Can Khải: "..."

Trên đời này có quỷ thần thật???

Bùi Diệp tiếp tục lung lạc nói: "Ta là người thế ngoại, vốn không nên nhúng tay việc phàm nhân các người. Nhưng lần này lại không thể không ra tay, can hệ trọng đại, mong ngươi hỗ trợ."

Đoàn Can Khải là tâm phúc của Nhu Ý trưởng đế cơ, dĩ nhiên cũng biết vấn đề Đế lăng Thế Tông.

Kiểu nói này của Bùi Diệp, y hiểu rõ.

Trầm mặc nhìn Bùi Diệp, rồi nhìn Bùi Triêu toàn thân quanh quẩn âm khí khiến người ta khó chịu.

Y nói: "Ta thử xem sao."

Nói là thử xem sao, thật ra cũng không có phí bao nhiêu công sức.

Không cần báo tên Bùi Diệp, chỉ cần nói "Bùi Triêu tìm đến", Nhu Ý trưởng đế cơ đã bị dẫn ra.

Toàn thân bà bao phủ trong màn sa đen, che cực kỳ kín đáo.

Bước chân nhẹ bẫng, thân hình mảnh dẻ, giọng thì khàn khàn.

"Ngươi tìm ta?"

Không hổ là người năm đó suýt đăng cơ, hình thái của Bùi Diệp cũng không khiến bà có một tí cảm xúc chập chờn.

Bùi Diệp nói: "Nói đúng ra, là 'Bọn ta' tìm Người."

Thuận tiện cho Bùi Triêu một chuỗi phù chú dài dài.

Cổ trùng trong cơ thể y dựa gần Long khí là sẽ điên cuồng xao động.

Nếu Bùi Diệp không nhanh tay, vô số cổ trùng đã xông phá lớp da người ấy, đều bổ nhào vào người Nhu Ý trưởng đế cơ.

"Các người?"

Bùi Diệp chỉ chỉ vị trí Bùi Triêu.

Bùi Triêu dần hiển hiện thân hình suy yếu thở hổn hển hai hơi.

Mặc dù có Bùi Diệp trợ giúp, nhưng đè cổ trùng cũng phí nhiều sức lực.

Ánh mắt y đối mắt với Nhu Ý trưởng đế cơ.

Một giây sau lại nhanh chóng gục đầu xuống, rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Tiếng như muỗi vằn nói: "Nhu Ý, ta..."

"Bùi Nguyên Sơ, nếu không phải chàng đã chết..." Giọng bà khàn khàn nói, "Cô nhất định sẽ không dễ dàng tha cho chàng."

Bà hận nhất là người khác giương cờ vì tốt cho mình, tự tiện thay bà ra quyết định.

Dù người kia là Bùi Triêu, dù là dự tính ban đầu của Bùi Triêu là vì để bà sống sót, bản thân y thì khẳng khái chịu chết.

Bà cũng hận!

Đây là phản bội!

Bà không muốn để việc mình sống xây dựng trên cái chết của Bùi Triêu.

"Chỉ một lần này, không có lần sau."

Bùi Triêu lập tức ba ngón hướng lên trời, tiếng nói tràn ngập sức sống.

"Chỉ một lần này thôi, ta cam đoan!"

Bùi Diệp bản người giấy nhỏ dùng tay ngắn che mắt.

Chó độc thân đã làm sai điều gì, tại sao phải lóe mù mắt của cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui