Editor: Đào Tử
_____________________________
"Nói thẳng đi, tìm Cô làm gì?"
Nhu Ý trưởng đế cơ xử lý việc nhà xong, đôi mắt đạm mạc như băng rơi vào người giấy nhỏ Bùi Diệp phụ thân.
Thân thể của bà không tốt, di chứng bị hạ cổ từ đầu đến cuối giày vò, nỗi đau gặm xương mỗi ngày phát tác mười hai lần ảnh hưởng cực lớn tới giấc ngủ.
Qua nhiều năm, chưa từng ngủ trọn canh giờ. Giấc ngủ rời rạc khiến thân thể cực độ suy yếu, mệt mỏi đồng thời cũng làm tính tình bà trở nên cuồng bạo.
Chỉ là lý trí còn sót lại để bà cố gắng đè ép tâm tình tiêu cực, không cho cơ hội mất khống chế.
Không mất khống chế, nhưng thái độ cũng không khá hơn chút nào.
"Dĩ nhiên là tìm Người hợp tác."
Nhu Ý trưởng đế cơ không hỏi về nội dung hợp tác.
"Bằng ngươi?"
Người giấy nhỏ đứng người lên, hai tay ngắn chống hông.
"Đúng, chỉ bằng ta. Tình cảnh khó khăn của Triều Hạ, không chỉ liên quan đến đấu tranh quyền lực của người phàm, còn liên lụy tới long mạch quốc vận. Nếu chỉ là quốc vận một nước Triều Hạ thì không nói làm gì, thế nhưng liên lụy tới long mạch. Long mạch bị vỡ, quốc thổ Triều Hạ trong thời gian rất dài sẽ thiên tai liên tiếp, bách tính sinh sống trên vùng đất này phải đi đâu?"
Nhu Ý trưởng đế cơ nghe vậy, không chỉ không cảm động, ngược lại cười khẩy.
"Nói như vậy, ngươi là người thế ngoại huyền môn? Ha ha, mấy người các ngươi... Năm đó không có ra, không bóp chết nguy hiểm từ trứng, ngược lại dung túng tình thế mở rộng, thậm chí mất khống chế, bây giờ lại ra vẻ ra mặt vì vạn dân thiên hạ? Những lời đường hoàng này, một chữ Cô cũng không tin. Ngươi nói thẳng mục đích, Cô không có nhiều thời gian lắm mồm với ngươi."
Bà vẫn luôn nghĩ một vấn đề.
Tên rác rưởi trên long ỷ từ đâu có được những vật kia?
Thuật vu cổ độc ác như thế, bà tìm khắp các nước cũng không tìm được chút dấu vết để lại.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Diệp bám vào trên trang giấy, và hồn phách Bùi Triêu sớm tạ thế nhiều năm, bà ý thức được một điểm -- Trên đời này đúng là có lĩnh vực con người không thể chạm tới!
Chắc hẳn thuật vu cổ tên rác rưởi ấy kiếm được cũng xuất phát từ như thế.
Nhu Ý trưởng đế cơ thì càng không có khả năng dễ dàng tin Bùi Diệp.
Bùi Diệp hai tay vòng trước ngực, đặt mông ngồi trên bàn ngẩng đầu nhìn Nhu Ý trưởng đế cơ.
"Ta biết bây giờ Người hoài nghi ta, nhưng ta cũng không muốn giải thích với Người quá nhiều. Tin thì tin, không tin cũng chẳng sao." Bùi Diệp vểnh chân bắt chéo, vui vẻ nói, "Ta chỉ nói cho Người một sự thật -- Người không thể tiến vào Đế lăng, đây không phải là cứu Triều Hạ, mà là hại nó."
Nhu Ý trưởng đế cơ nhíu mày, liếc xéo Bùi Triêu một chút.
Lưng Bùi Triêu phát lạnh, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Cái này, cái này không trách ta được mà."
Nhu Ý trưởng đế cơ cười nhạo nói: "Không mong chàng kín miệng như bưng, nhưng cái miệng này của chàng thật quá lỏng."
Hai tay che mặt của Bùi Triêu mở ra khe hở, xấu hổ chớp mắt mấy cái.
Nhu Ý trưởng đế cơ: "..."
Bà chịu đựng mệt mỏi, miễn cưỡng giữ vững tinh thần.
"Vì sao Cô không thể? Cô hỏi mấy vị cao nhân, Đế lăng Thế Tông đã bị tà ma âm vật chiếm lĩnh, chỉ có người mang đế khí, người có khí vận lớn mới có thể đi vào, có cơ hội từ dày đặc ác cổ bao vây lấy đồ vật ra, mà người bình thường -- Vừa vào đã có đi không về."
Bùi Diệp nói: "Ta nghe Bùi Triêu nói, ác cổ lấy Long khí làm thức ăn. Người ở trong mắt chúng là con mồi không phải thợ săn, Người có thể vào là bởi vì bọn chúng thích đóng cửa rồi mới hưởng thụ đồ ăn mà không phải e ngại giá trị vũ lực của đồ ăn. Một khi xâm nhập vào đó, muốn ra cũng không còn lối."
Nhu Ý trưởng đế cơ trầm mặc.
Hồi lâu, bà hỏi Bùi Triêu: "Việc này là thật?"
Bùi Triêu cười khổ vươn tay, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhu Ý trưởng đế cơ và Đoàn Can Khải, có thứ gì đó dưới da bên tay phải đang nhộn nhạo đẩy da lên, làm da người mỏng nhô lít nhít. Bùi Triêu dùng một tay khác còn bình thường để lộ da thịt ra...
Dọa Đoàn Can Khải ngửa mặt lên, hoa dung thất sắc.
Nhu Ý trưởng đế cơ lại lạnh mặt đi.
Cho tới nay bà vẫn không quên được năm đó khi sinh con trai Lăng Triều, bà đỡ thị nữ mất khống chế kêu thảm chói tai, bà nằm trên đệm giường nhiễm đầy máu từ thân thể chảy ra, trong máu là lít nha lít nhít côn trùng màu đen. Về sau thì Bùi Triêu...
Năm đó tết Nguyên Tiêu, thời điểm Bùi Triêu xảy ra chuyện bà hoảng hốt vô cùng.
Đợi bà dùng hết sức lực chen vào đám người, đã nhìn thấy da Bùi Triêu khô quắt một cách kỳ lạ, vô số côn trùng màu đen phá da người trồi lên...
Thi thể Bùi Triêu chỉ còn lớp da người thủng trăm ngàn lỗ, máu thịt, nội tạng đều bị côn trùng ăn sạch.
Hiện tại, đám côn trùng này lại muốn nhào về phía bà.
Nhu Ý trưởng đế cơ không hề động, Bùi Triêu dùng tay trái che lỗ hổng, ngăn những côn trùng mất khống chế.
Bùi Diệp cho y thêm một đống lớn phù chú, áp chế cổ trùng trong người y.
"Nhìn thấy chưa, mục tiêu của bọn nó là Người. Người có mạng vào Đế lăng, nhưng tuyệt đối không có mạng ra."
"Cô cũng không tiếc cái mạng này." Nhu Ý trưởng đế cơ rủ tầm mắt, nhìn qua Bùi Diệp nắm chắc thắng lợi trong tay, "Tuy ngươi là người thế ngoại huyền môn, cô cũng không biết đạo hạnh của ngươi sâu bao nhiêu, nhưng ngươi không có Long khí hộ thân, chỉ sợ ngay cả còn sống đi vào cũng làm không được."
Bùi Diệp chậc một tiếng.
"Trưởng đế cơ điện hạ bị tư duy hạn chế nha, ai nói chỉ có người mang Long khí mới có thể dựa vào Long khí hộ thể đi vào?"
Mày Nhu Ý trưởng đế cơ nhíu lại.
"Ngươi còn có biện pháp khác?"
Bùi Diệp nói: "Đương nhiên."
"Biện pháp gì?"
Bùi Diệp chống nạnh nói: "Chỉ cần hung thần hơn đám côn trùng này! Sát khí cũng có thể hộ thể."
Nhu Ý trưởng đế cơ nhìn về phía Bùi Triêu nói: "Ý của ngươi là để Nguyên Sơ đi?"
Nghe thì có thể thực hiện, nhưng cổ trùng trong người Bùi Triêu đều là tử cổ, vào Đế lăng gặp mẫu cổ chính là đưa đồ ăn.
Bùi Diệp chỉ chỉ mình nói: "Cần gì tìm y, ta là được."
Nhu Ý trưởng đế cơ yên lặng cúi đầu, trầm mặc nhìn người giấy cao không đủ lòng bàn tay mình, hoài nghi tính chân thực của "Hung thần".
"Ngươi rất hung?"
Bùi Diệp nói: "Hừ, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ rống."
Nhu Ý trưởng đế cơ dùng ánh mắt trưng cầu quỷ duy nhất ở đây.
Bùi Triêu nói: "Rất hung, hung hơn ta nhiều."
"Nghe có vẻ thực hiện được, nhưng vì sao ta phải tin ngươi? Điều kiện hợp tác tiên quyết là thẳng thắn, ngươi làm được?"
Bùi Diệp biết Nhu Ý trưởng đế cơ còn đang hoài nghi động cơ của cô.
Hoài nghi cô và người trao tặng Hoàng đế thuật vu cổ có quan hệ, mối nguy của Triều Hạ là bọn họ tự biên tự diễn.
Cô nói: "Làm việc thiện sẽ được thiện quả, làm việc ác sẽ tích ác nghiệp. Nếu có thể cứu được một nước, dĩ nhiên sẽ có công đức thêm thân."
Câu nói này không chỉ giải thích mục đích của mình, cũng rũ sạch hiềm nghi.
"Chỉ vì công đức?"
Bùi Diệp nghĩ ngợi, chống cằm nói: "Thật ra còn có một mục đích."
"Cái gì?"
Bùi Diệp nói: "Đợi Người phụ tá tân đế, nhất thống thiên hạ, nhất định phải đối xử tốt với vạn dân, thuận tiện sửa lại triều phục."
Đám người: "???"
Đây là yêu cầu quái gì thế?
"Làm sao đổi?"
Nhu Ý trưởng đế cơ từng gặp sóng to gió lớn, bình tĩnh cực kì.
Bùi Diệp khoa tay một chút: "Triều phục phải màu xanh lục, sắc lục nào cũng được, mũ cũng phải màu lục, xanh lá chính cống!"
Vì để phòng nhỡ đâu, Bùi Diệp còn bổ sung một câu.
"Bên trong mũ nhất định phải thêu bốn chữ 'Bùi Diệp tạo nên', nhất định phải thêm vào!"
Nhu Ý trưởng đế cơ: "..."
Vì sao bà cảm thấy đây mới là mục đích của Bùi Diệp?