Editor: Đào Tử
____________________________
Là thiếu nữ lớn tuổi về hưu, Bùi Diệp không bắt kịp trend của người trẻ tuổi, chớ nói chi phó bản trò chơi trước còn là bối cảnh cổ đại.
Đối mặt với biểu lộ tựa meme người da đen đầy chấm hỏi của Bùi Diệp, Hoa Khinh Khinh bị xấu hổ lấn chiếm, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Vì làm dịu xấu hổ, bèn vùi đầu nắn sủi cảo.
Điều làm cô may mắn là Bùi Diệp không truy hỏi tại sao hoàng tử tha thứ cho em gái bị trúng lời nguyền, cũng không hiếu kỳ đâu ra vợ của Ngôn Nhất Trì không cần nhịn bất kỳ ai, càng không meo meo meo cùng Hoa Khinh Khinh.
Đợi gói bánh nhân thịt xong, trên khay trải đầy từng cái sủi cảo hình cá hoàn mỹ.
Lực chú ý của Bùi Diệp hoàn toàn nằm trên đống sủi cảo.
"Muốn hấp, luộc hay là chiên?"
Bùi Diệp ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn nhìn Hoa Khinh Khinh bưng một khay sủi cảo hình cá vào phòng bếp, nước bọt hơi mất khống chế.
Cô cất cao giọng nói: "Chị sao cũng được."
Hoa Khinh Khinh cười nói: "Vậy thì luộc sủi cảo, đêm hôm khuya khoắt không thể ăn nhiều dầu mỡ, đồ hấp sủi cảo đặt làm theo yêu cầu tới rồi nhưng chưa xé màng bọc tẩy rửa."
Vừa quay đầu lại, phát hiện Bùi Diệp đang khoanh chân ngồi trên ghế, ánh mắt xê dịch theo cái khay trong tay cô.
"Sao?"
Bùi Diệp kinh ngạc hỏi lại.
Hoa Khinh Khinh ho nhẹ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Không có gì, chẳng qua cảm thấy chị Tiểu Thanh không giống trước kia lắm."
Bùi Diệp thuận miệng nói một câu làm tim Hoa Khinh Khinh đập loạn.
Cô nói: "Chị cũng cảm thấy em hơi khác lúc trước, sau khi em lớn lên rất ít gần gũi chị, ưa cúi đầu."
Hoa Khinh Khinh ấp úng.
"Hả? Có, có sao? Có lẽ do trải qua nhiều chuyện... Con người, sẽ có lúc trưởng thành..."
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Diệp, ra vẻ bình tĩnh xoay người, chuẩn bị nấu sủi cảo.
"Đúng vậy, con người đều sẽ trưởng thành."
Nghệ Ninh Ninh và nguyên chủ Hoa Khinh Khinh trước kia rất sùng bái Tiểu Thanh.
Vẫn cảm thấy chị gái lợi hại nhất thế giới, người vippro đầu đội trời chân đạp đất, cầm một khẩu súng có thể giết chết người xấu.
Theo tuổi tác dần tăng, mới phát hiện người chị cường thế tựa núi cao trong mắt thật ra rất yếu.
Nghệ Ninh Ninh ghét bỏ Tiểu Thanh không kiếm được tiền, lại là nữ, không thể cho cô ta cuộc sống giàu có, còn giống mẹ quản giáo cô ta suốt.
Mà nguyên chủ Hoa Khinh Khinh thì bởi vì ý thức được mình là liên lụy của Tiểu Thanh, lại thêm tự ti thẹn thùng và thân thể phát dục, từ từ quen khom lưng cúi đầu, dần dà không còn trò chuyện thân mật với Tiểu Thanh, mà Tiểu Thanh công việc bận rộn không để ý đến điểm ấy...
Khu ổ chuột hoàn cảnh sinh tồn quá ác liệt.
Tiểu Thanh bị áp lực sinh tồn đè nặng không có thời gian rỗi đi quan tâm phát triển tâm lý của hai cô em gái.
Bùi Diệp nói: "Nhìn em có thể sống tự lập, 'Chị Tiểu Thanh' rất vui mừng."
Hoa Khinh Khinh chột dạ đến đổ mồ hôi, ngay cả Bùi Diệp nói cái gì cũng không nghe rõ, chỉ ậm ừ mập mờ ứng phó.
Da sủi cảo được cán rất mỏng, sau khi nấu có thể nhìn thấy thịt bọc dưới lớp da sủi cảo.
Nước súp vương chút mùi thịt, trên sủi cảo rắc một chút tép khô mới làm.
Ngoại trừ một bát sủi cảo lớn còn có mấy bình chứa xì dầu dấm dầu ớt.
"Đây là... Em làm?"
"Không tính phải, em tìm người làm."
Dầu ớt còn tốt, trên thị trường có thể kiếm được nguyên vật liệu, Hoa Khinh Khinh làm mấy chục bình.
Xì dầu và dấm chỉ có thể dùng tiền đi tìm xưởng nhỏ làm ra, Hoa Khinh Khinh chỉ biết cách làm đại khái, vì thế lên mạng tra tư liệu cổ, thử rất nhiều lần mới đạt hiệu quả mong muốn.
"... Chị Tiểu Thanh nếm thử đi, fan hâm mộ em nói chỉ nước tương với cơm thôi cũng ăn rất ngon."
Hoa Khinh Khinh không có khiếu kinh doanh gì, nhưng cũng không ngốc.
Nguồn thu nhập của cô bình thường là fan hâm mộ khen thưởng, fan hâm mộ mua đồ ăn cô làm trong livestream bán ra.
Hoa Khinh Khinh sẽ livestream làm sao chọn lựa nguyên liệu, quá trình làm ra món ăn.
Ngoại trừ phần mình ăn, thành phẩm khác đều bán đi.
Giá cả đối với người xem livestream không đắt, nhưng khách hàng quen tăng nhiều, mỗi phần thành phẩm đều phải dựa vào nhanh tay và vận khí mới mua được.
Không mua được cũng không sao, người xem có thể học theo cô, tự mình làm ở nhà.
Nguyên liệu còn dễ nói, nhưng những gia vị ấy thậm chí là đồ làm bếp đều mua ở chỗ cô.
Hoa Khinh Khinh không đi con đường lợi nhuận thấp doanh thu cao -- Lợi nhuận thấp doanh thu cao cũng cần thị trường đủ lớn, người thế giới này căn bản không biết nấu cơm làm đồ ăn, thậm chí người ta coi đồ ăn là rác rưởi, thị trường từ đâu ra? Vì lẽ đó cô đã đặt hàng dụng cụ vật liệu với giá thấp.
Bán đi một phần rồi một phần.
Thu vào một khoản lại một khoản.
Khấu trừ chi phí, rồi trả cho xưởng, còn lại đều là lợi nhuận.
Nói đến chuyện này, mặt mày của cô rạng rỡ.
Thậm chí có fan hâm mộ chia sẻ với cô khổ sở hằng ngày.
Không nấu ăn được, tai nghe mắt thấy nhìn rõ ràng, nhưng đôi tay này nó không nghe sai khiến.
o(╥﹏╥)o
Bùi Diệp hỏi cô: "Không sợ bị người khác học mất à?"
Hoa Khinh Khinh sửng sốt, dường như không nghĩ tới vấn đề này.
Dưới cái nhìn của cô tài nấu nướng của mình chỉ tính thường thường, không thể so với đầu bếp khách sạn, làm đồ ăn cũng đều căn cứ công thức trong sách nấu ăn hay vơ vét được trên mạng kiếp trước, theo video nấu ăn phổ biến học được một ít kỹ xảo nấu ăn từ bí quyết nấu ăn người ta chia sẻ.
Đây đều là tài nguyên công khai, cũng là kỹ năng ai muốn cũng có thể nắm bắt.
Nhưng văn hóa ẩm thực thế giới này lại là số không...
"... Nhưng chỉ khi để nhiều người hiểu rõ đồ ăn ngon thế nào, thị trường mới lớn hơn nữa. Một mình em một ngày có thể làm bao nhiêu? Người nếm được bọn chúng có hạn, cho dù bọn họ thổi phồng đồ ăn ngon muốn điên đảo, người chưa nếm thử cũng sẽ cảm thấy nói khoác." Hoa Khinh Khinh nghiêm túc nói, "Nhưng nếu người người đều biết đồ ăn, đồng thời nguyện ý nếm thử, em nghĩ đồ ăn của em tuyệt đối có thể nổi tiếng!"
Người khác làm tốt hơn cô cũng không sợ, cùng lắm thì cô làm món ăn mới nha!
Phương diện này, bản thân nắm giữ nền ẩm thực hơn mấy nghìn năm tuyệt không nhận thua!
Mặt khác --
"Món ngon sẽ giúp tâm trạng vui vẻ, tâm trạng vui vẻ... Có lẽ thế giới sẽ có một chút cải thiện nhỉ."
Cô thật lòng hy vọng mọi người biến thành tín đồ ăn hàng.
Làm người mê ăn uống không tốt sao?
Mở mắt nhắm mắt suy nghĩ ăn món nào, làm sao ăn ngon hơn, không phải chuyện rất hạnh phúc?
Nếu như lãnh đạo nhìn thấy đồ ăn cũng có thị trường to lớn, có thể bắt đầu coi trọng, bắt đầu phát triển khoa học kỹ thuật dân dụng không?
Đồ ăn phải cất giữ chứ, tủ lạnh bảo quản cũng cần được đổi mới đi, tăng thể tích, đừng cả ngày chỉ biết bỏ vào mấy cái dịch dinh dưỡng.
Đồ ăn cũng cần rửa nè, có phải nên thiết kế lại hệ thống cung cấp nước thoát nước không?
Uống nhiều nước trái cây tốt cho cơ thể, hay chế tạo máy ép đi?
Dụng cụ chế biến thức ăn ắt không thể thiếu, sao có thể không có bếp lò?
Nồi cơm điện tiện cho việc nấu cơm, còn có nồi áp suất nữa.
Có nồi cơm điện rồi, bếp điện từ, lò vi sóng, lò nướng có phải cũng nằm trong kế hoạch chế tạo?
Giặt quần áo bằng tay quá mệt mỏi, bố trí máy giặt...
Lau nhà quá mệt mỏi, quét dọn dùng người máy thay...
Nấu cơm quá mệt mỏi không muốn làm nhưng lại muốn ăn, mở dịch vụ thức ăn nhanh...
...
Mọi người tìm ra niềm vui thú trong cuộc sống, có lẽ sẽ bắt đầu học lợi dụng khoa học kỹ thuật để "Lười biếng".
Cuộc sống tốt, mọi người sẽ còn hi vọng chiến tranh tước đoạt những ngày tháng ấy sao?