Editor: Đào Tử
___________________________
Gia chủ Túc gia thử khống chế tiết tấu lời nói.
"Nói chứ, Cố Nhị gia cũng trưởng thành rồi, mặc kệ là vì mình hay là vì Cố gia, cũng nên cân nhắc cưới một cô vợ qua cửa." Ông ta nói với ý sâu xa, "Cháu trai có thân cận suy cho cùng vẫn không phải con mình, làm chú muốn quản giáo bọn nó, quá nghiêm khắc sẽ bị người ngoài chỉ trích nói khắt khe hà khắc, buông lỏng quản giáo thì bị coi là nâng giết. Ba đứa trẻ, chỉ có Cố Vận thành công cụ có thể sử dụng, quá mạo hiểm."
Bảy đại gia tộc dốc lực sinh con, con riêng nhiều đếm không hết, cũng vì cân nhắc phương diện này.
Bệnh di truyền gia tộc là thanh kiếm Damocles đè lên đầu bọn họ, hầu hết tuổi thọ rất ngắn, chỉ sinh mấy đứa bé không an toàn lắm.
Quỷ mới biết bọn nó có mấy đứa có thể thành tài, mấy đứa có thể trưởng thành?
Sinh con nhiều cũng là một trong những thủ đoạn ứng phó nguy hiểm của bảy đại gia tộc.
Gia chủ đời trước của Cố gia còn chưa kịp sản xuất con riêng hàng loạt đã ngủm.
Mmmm...
Cũng thật sự là không có cách nào sản xuất hàng loạt.
Bệnh di truyền của Cố gia vào giai đoạn cuối rất đặc thù, tất cả nam tính đều béo phì không thể kiểm soát, cả người căng phồng giống như khí cầu, giá trị nhan sắc có cao cách mấy cũng sẽ bị thịt mỡ lấn át nhìn không ra đường nét lúc đầu. Còn cái đó của nam giới à, gặp béo phì bị vùi dưới nếp gấp thịt mỡ vô phương cứu chữa.
Dù là bạn gái không ngại học tập một chút mới mẻ, nhưng cong lưng như mèo tìm cả buổi cũng rất nhức mắt nha.
Nghe nói gia chủ đời trước của Cố gia còn đè chết mấy cô bạn gái, thụ thai tự nhiên căn bản là việc không thể.
Dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật thì sao, người ta ghét bỏ vì tổn thương lòng tự tôn của nam giới.
Khi hắn rốt cuộc chịu buông tự tôn, thân thể đã không gánh nổi.
Thời điểm chết bất đắc kỳ tử, nghe nói chiếc giường bảy rộng cỡ tám người nằm cũng không đỡ nổi trọng lượng của hắn.
Triệu chứng phát bệnh của nữ tính Cố gia tương phản nam tính.
Nam giới bị béo chết, nữ giới bị gầy chết, có bổ sung nhiều dịch dinh dưỡng cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao, sống sờ sờ gầy thành xác khô.
Gia chủ Túc gia tưởng tượng, ánh mắt không khỏi rơi vào gương mặt không giống phàm nhân của Cố Thánh.
Không nhịn được suy đoán gương mặt Cố Thánh sẽ biến thành bộ dáng gì.
Cố Thánh lạnh lùng nói: "Có một đứa là được rồi, quý tinh không quý nhiều."
Gia chủ Túc gia lộ ra nụ cười vui vẻ.
Ông ta còn nói tiếp đề tài này, ai ngờ Cố Thánh trực tiếp chuyển chủ đề trở về, y nói: "Địch nhân ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ hiểu rõ chúng ta, mà chúng ta lại mù tịt về bọn họ. Nguy cơ lớn như vậy, Túc gia chủ còn có tâm trạng nói chuyện phiếm trêu chọc? Hiện tại là thời điểm để quan tâm chuyện cá nhân? Gia chủ Túc, nếu Thánh Nhật có bất trắc, tôi nghĩ ngài rõ hậu quả hơn là tôi."
Giọng gia chủ Túc gia bất thiện nói: "Cố Nhị gia, hôm nay cậu hà cớ gì nói quái gở? Thực tình đến phúng viếng, cửa lớn Túc gia rộng mở hoan nghênh, nếu là đến gây hấn gây chuyện, Túc gia chúng tôi không phải dễ trêu."
Cố Thánh hạ mắt, hòa hoãn nói: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở -- Bảy nhà luôn luôn như thể chân tay, một nhà bị hao tổn, sáu nhà cùng tổn hại. Túc gia gặp thế lực thần bí tập kích, bất luận là vì mình hay là vì giao tình nhiều năm của bảy nhà, có một số việc phải hỏi Túc gia cho rõ. Gia chủ Túc từ ngữ mập mờ, còn vu oan tôi đến gây hấn -- Tự dưng cho người ta một loại cảm giác trong lòng ngài có quỷ... Ngài thấy thế nào?"
Dứt lời, y còn giương mắt như thể xem thấu hết thảy nhìn gia chủ Túc gia, như muốn nói "Đừng che giấu, tôi đã biết".
Gia chủ Túc gia nhìn Cố Thánh gần như không còn che giấu nữa, lửa giận ứa ra.
Lảm nhảm thêm hai câu nữa chắc ông ta phát bệnh mất.
Ông ta ha ha nói: "Chẳng qua tôi chỉ lắm mồm nói đùa, Cố Nhị gia làm căng quá."
Ánh mắt Cố Thánh lãnh đạm nhìn gia chủ Túc gia.
"Thật sao?"
Gia chủ Túc gia bưng trà tay khẽ run, nhìn bằng mắt thường không nhận ra, nhưng nước trà lại hiện từng vòng gợn sóng.
"Cố Nhị gia có ý gì?"
Cố Thánh nói: "Lúc tôi trên đường tới thu được một tin tình báo, nội dung có quan hệ với lần ám sát này."
"Tình báo gì?"
"Tôi vốn cho rằng Túc gia chủ sẽ tín nhiệm giao tình nhiều năm của bảy nhà, đối đãi thẳng thắn, không ngờ ngài vẫn phòng bị." Cố Thánh hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn trông vô cùng tiếc nuối, trong ánh mắt dần bực bội của gia chủ Túc gia gằn từng chữ, "Sau khi cậu nhà tạ thế không lâu, 'Vật chứa' Cố gia có cảm ứng đặc thù. Trên đời này tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?"
Đây chính là chỗ hố nhất của tín vật Tháp Đen -- Tín vật Tháp Đen thoát ly vật chứa, không có vật chứa che lấp, từ trường đặc biệt của nó sẽ cộng hưởng với "Tín vật" khác, khoảng cách càng gần cộng hưởng càng mãnh liệt. Nhưng các nhà dùng đủ mọi phương pháp giấu kín tín vật Tháp Đen, đến nỗi giấu trong con riêng ở khu ổ chuột cũng có, dù là tín vật Tháp Đen có cộng hưởng, các nhà cũng rất khó thu được ngay.
Hầu như là không thể biết.
"Tôi nghĩ -- Gia chủ Túc hẳn rất rõ điều này có ý gì nhỉ?"
Gia chủ Túc gia nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ý như thế nào?
Mang ý nghĩa Túc gia đã mất đi tín vật Tháp Đen!
Gia chủ Túc gia ráng giữ nụ cười bình tĩnh.
Chỉ tiếc những bình tĩnh này đều vỡ vụn vì lời nói của Cố Thánh.
Thấy lừa gạt không được nữa, hai mắt gia chủ Túc gia phát ra sát ý dày đặc.
Rất có khả năng giết Cố Thánh tại chỗ này.
Cố Thánh không chút hoang mang nói: "Gia chủ Túc muốn giết người diệt khẩu? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi tự duỗi cổ để ông chặt, ông có dám xuống tay?"
Y có lá gan tới, sao lại không có chuẩn bị?
Gia chủ Túc gia đúng là không dám.
Ông ta không ngại giết Cố Thánh, sợ là sợ giết Cố Thánh không thành, ngược lại hại toàn bộ Túc gia.
Túc gia cường thế đến đâu cũng khó đỡ sáu nhà khác liên thủ vây công.
"Chúng ta đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Cố Thánh nói: "Hôm nay tôi không có liên lạc những nhà khác tới, tự nhiên là vì giúp ông."
Gia chủ Túc gia cười lạnh.
Đây tuyệt đối là trò cười hài nhất ông ta từng nghe.
Túc gia và Cố gia trước giờ không hợp nhau, bây giờ Túc gia mất đi tín vật Tháp Đen, y còn nói muốn giúp Túc gia?
Giúp thế nào?
"Chẳng lẽ cậu muốn nhường tín vật Tháp Đen của Cố gia?"
"Trò đùa này không buồn cười. Đương nhiên sẽ không nhường, nhưng chúng ta có thể hợp tác. Ngoại trừ hai nhà chúng ta, vẫn còn năm chìa khóa khác không phải sao?"
Trái tim gia chủ Túc gia chợt nhảy một cái.
"Cái này có chỗ tốt gì cho Cố gia? Cậu thích làm ăn lỗ vốn?"
Cố Thánh phủ nhận nói: "Ngược lại cơ, tôi không bao giờ làm ăn thua thiệt. Nếu liên thủ cùng năm nhà khác, nhiều lắm là chia cắt một phần sáu Túc gia. Nhưng nếu liên thủ cùng Túc gia, bất luận là ra tay với nhà nào, ích lợi cũng không chỉ một chút xíu như thế. Cuộc làm ăn này được hay mất, không phải rất rõ ràng? Gia chủ Túc nghĩ thế nào?"
Cố gia và Túc gia là hai gia tộc mạnh nhất trong bảy nhà.
Gia chủ Túc gia chần chờ: "Chuyện này rủi ro lớn..."
Cố Thánh nói: "Có lớn cũng không bằng rủi ro Túc gia gặp phải sau đó. Không có vật thánh, chậm nhất đến Thánh Nhật là Túc gia sẽ biến mất."
Lời này đánh vào điểm yếu của Túc gia.
Sắc mặt gia chủ Túc gia vô cùng tệ, nhưng lại không thể không thừa nhận những gì Cố Thánh nói.
"Hai nhà hợp tác cũng được... Nhưng cậu thật sự chỉ muốn một phần hai?"
Hào phóng vậy?
Cố Thánh cười nói: "Chia đều? Gia chủ Túc nằm mơ ban ngày vẫn chưa tỉnh ngủ ư? Cố gia không có hào phóng như vậy."
Túc gia muốn cầm một nửa lợi ích lại độc chiếm một phần tín vật Tháp Đen, nằm mơ à!
"Cố gia muốn tám phần."
"Chọn nhà nào?"
Cố Thánh nói: "Nhà họ Dương."
Khóe miệng gia chủ Túc gia giần giật.
Cô con gái đã chết của Dương gia chẳng phải là vị hôn thê của cháu trai Cố Thánh?
Thi cốt vị hôn thê cháu trai vừa lạnh, Cố Thánh liền muốn ra tay với Dương gia, quả nhiên là kẻ hung hãn!