Editor: Đào Tử
___________________________
"Cố Nhị gia quả thật giỏi tính toán."
Gia chủ Túc gia cười châm chọc, câu khóe môi mang đầy vẻ trào phúng.
Cố Thánh giả bộ nghe không hiểu khiêu khích châm chọc trong lời nói của ông ta, ngược lại thoải mái nói: "Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cũng sẽ không bị tình cảm dư thừa vô vị kiềm chế. Đúng là Dương gia và cháu trai Cố Vận từng có hôn ước, nhưng đại tiểu thư Dương gia đã hương tiêu ngọc vẫn, hôn ước giữa hai người tự nhiên cũng không thể thực hiện. Dù đại tiểu thư Dương gia chưa chết, lại há vì tư tình trai gái mà chậm trễ tiền đồ gia tộc?"
Y nói một cách lẽ thẳng khí hùng.
Từ ánh mắt, nét mặt, động tác đến giọng điệu đều tỏ rõ y là người "Chớ bàn tình cảm".
Gia chủ Túc gia cười chế nhạo.
"Khó trách có người khen Cố Nhị gia là tâm địa sắt đá, bây giờ xem như đã được chứng kiến."
Cố Thánh vô cảm nói, "Thiên hạ lắm quạ đen, gia chủ Túc cớ sao chỉ nói mình Cố mỗ chứ?"
Cùng lắm là y ra tay với đồng minh từng có quan hệ thông gia, trước kia Túc gia đã từng giết nhiều con riêng bị chọn làm vật chứa đấy.
Cùng là giòi từ một cái hố phân ra, bảy đại gia tộc đều dơ bẩn, đừng ai hòng nói mình sạch sẽ.
Gia chủ Túc gia bị thao tác mắng chửi người mắng cả bản thân vào của Cố Thánh làm nghẹn họng.
Ông ta quả quyết nói sang chuyện khác.
Trên mặt cười hì hì, nội tâm âm thầm rủa bệnh di truyền của Cố Thánh nhanh đến thời kỳ cuối, đến lúc đó xem trò cười tên chết bầm mập mạp này chết.
"Cố Nhị gia chủ động tới cửa mở lời hợp tác, chắc là biết tung tích vật thánh của Dương gia?"
Chuyện tín vật Tháp Đen liên quan đến sự tồn vong duy trì của Túc gia, gia chủ Túc gia không thể coi thường, từ khi biết con trai Túc Đạo bị người ta ám hại trong nhà, tín vật Tháp Đen cũng theo đó mất tích, là ông biết Túc gia phải xong đời. Không ngờ còn có thể nhìn thấy ánh rạng đông xoay chuyển tình thế.
Cố Thánh muốn chia tám phần lợi nhuận thì chia cho y tám phần.
Bất luận nói thế nào, tín vật Tháp Đen đối với Túc gia mà nói quan trọng hơn.
Cố Thánh không có quanh co lòng vòng, y nói: "Tung tích chuẩn xác của vật thánh Dương gia vẫn chưa biết, nhưng có vài mục tiêu tình nghi. Trong đó ra tay khó khăn nhất chính là đại tiểu thư Dương gia, nhưng cô ta đã chết bất đắc kỳ tử. Lúc cô ta chết, vật thánh khác không có sinh ra cộng hưởng."
Cái này bài trừ một diện tình nghi.
Gia chủ Túc gia nghe lời này không nhịn được vặn lông mày.
Chỉ có mục tiêu tình nghi?
Cái này nghe không đáng tin cậy lắm.
Cố Thánh an ủi ông nói: "Gia chủ Túc không cần nóng lòng, bất luận vật thánh Dương gia giấu ở địa phương nào, chỉ cần Dương gia bị hủy diệt, người Dương gia sớm muộn cũng sẽ lấy vật thánh ra. Nếu bên Dương gia không thành công, chúng ta còn có thời gian lựa chọn một mục tiêu khác, đúng chứ?"
Gia chủ Túc gia càng nghe mày càng giật lợi hại.
Cố Thánh không chỉ muốn chiếm đoạt Dương gia, còn muốn chiếm đoạt nhà thứ hai nhà thứ ba?
Dã tâm này...
Nhưng ông đã trót đâm lao thì phải theo lao.
Tín vật Tháp Đen của Túc gia biến mất chính là điểm yếu lớn nhất, Cố Thánh nắm cán chuôi này, gia chủ Túc gia liền không thể tuỳ tiện phản đối.
Biết rõ Cố Thánh muốn kéo ông lên thuyền hải tặc, ông cũng phải kiên trì lên.
"Đúng đúng đúng -- Vậy tôi xin lấy trà thay rượu, chúc hai nhà chúng ta hợp tác vui vẻ, hữu nghị trường tồn."
Lãnh đạo bảy đại gia tộc đều biết một điều kiêng kị.
Cố Nhị gia không uống rượu, y không uống rượu trước công chúng.
Trước kia có tên nhãi cố ý kiếm chuyện chơi, dẫn đến Cố Thánh uống lầm trà pha lẫn cồn, đối phương phát bệnh tại chỗ.
_(:з)∠)_
Nhớ lại quy định bất thành văn của bảy đại gia tộc -- Người phát bệnh chết hoặc là đen đủi đụng phải người phát bệnh mà bị giết, chết cũng chẳng trách những người khác -- Đương nhiên tên nhóc kia không chết, nhưng hội trường mấy ngàn mét vuông đều bị Cố Thánh tay không hủy đi.
Hiện tại gia chủ Túc gia còn nhớ rõ tràng cảnh gà bay chó chạy ấy, nhóm phu nhân quý cô trong yến tiệc sợ hãi thét lên, thanh âm bén nhọn như muốn đâm xuyên màng nhĩ. Không ít người muốn áp chế Cố Thánh lại, kết quả bị thanh niên tuấn tú nhã nhặn trước mặt hất văng.
Cố Thánh rủ mắt liếc nhìn trà gia chủ Túc gia đưa tới.
"Yên tâm, không có trộn lẫn một giọt rượu." Gia chủ Túc gia trêu đùa, "Nếu dinh thự Túc gia bị cậu phá hủy, tu sửa lại rất tốn thời gian."
Cố Thánh đưa tay tiếp nhận, mỉm cười uống hai ngụm.
"Được, hợp tác vui vẻ, hữu nghị trường tồn."
Hai người vui sướng nhìn nhau cười một tiếng, tất cả tính toán đều trong im lặng.
Uống trà tượng trưng cho kết minh xong, Cố Thánh cho đồng minh mới ra lò ăn một viên thuốc an thần trước.
Y đưa tay đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp Túc gia xử lý tin đồn vật thánh mất tích, nếu cần thiết, cũng sẽ cân nhắc để vật chứa bên Cố gia ra mặt ngụy trang thành Túc gia, giúp các người ứng phó một trận. Chỉ là -- Thân phận vật chứa của các nhà đều là cơ mật, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, mong bên phía gia chủ Túc cũng đừng vụng về lộ chân tướng, để Cố gia khó xử."
Lời Cố Thánh rất rõ ràng.
Y có thể cân nhắc hỗ trợ, nhưng cuối cùng có thể giúp hay không thì chưa chắc.
Túc gia vẫn phải dựa vào bản thân, tuyệt đối đừng tìm đường chết, cũng đừng nghĩ đến cố ý gây sự lừa gạt vật chứa Cố gia hiện thân trở tay đâm một đao.
"Đây là chuyện đương nhiên, còn phải cảm tạ Cố Nhị gia."
Nụ cười của gia chủ Túc gia có chút mất tự nhiên.
Hai người nói chuyện đại khái, còn lại hẹn thời gian nói chuyện tiếp, nơi này không phải chỗ để mưu tính.
Cố Thánh chuẩn bị đứng dậy rời đi, gia chủ Túc gia tựa như tháo được gánh nặng, bước chân nhẹ nhàng chuẩn bị tiễn Cố Thánh.
Thế là bên ngoài liền nhìn thấy hình tượng ảo diệu hai lãnh đạo Cố gia và Túc gia luôn luôn không hợp nhau trò chuyện vui vẻ.
Bùi Diệp ngồi trên vai Cố Thánh xem trò vui ngáp một cái.
Lúc này, Cố Thánh đang muốn xuống cầu thang, trọng tâm thay đổi dẫn đến thân thể người giấy nhỏ Bùi Diệp mệt rã rời ngồi xếp bằng hơi nghiêng, lăn đến cổ áo hơi lỏng của Cố Thánh, lộ ra hõm xương quai xanh. Cô đột ngột tỉnh táo, tay nhỏ nắm xương quai xanh của Cố Thánh, nằm nghiêng nửa người.
Bộ phận nhạy cảm bị tác động, tựa như có dòng điện xẹt qua cơ thể.
Bước chân Cố Thánh cứng đờ, sắc mặt cũng lộ ra ba phần mất tự nhiên.
Gia chủ Túc gia đang líu ríu quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm đồng minh mới.
Hai gò má trắng nõn như ngọc của đồng minh mới Cố Thánh bỗng hiện từng vệt đỏ ửng mất tự nhiên.
Y nói: "Không sao, gia chủ Túc nói rất hay."
Gia chủ Túc gia: "..."
Clm chứ nói rất hay, ông mày vừa rồi đang bi thương chuyện con chết thảm cơ.
Trong lòng của ông có lửa lại không phát tác được, còn phải cứng ngắc cười làm lành.
Cố Thánh rõ ràng thất thần, nhưng người ta là cọng cỏ cứu mạng Túc gia, đánh không được chửi không được.
May mắn, sau đó Cố Thánh không có thất thần nữa.
Tiễn cọng cỏ cứu mạng Cố Thánh lên xe, gia chủ Túc gia mới thở dài một hơi.
Chỗ lái xe tách biệt với chỗ ngồi phía sau, Cố Thánh đóng cửa xe lại, liền không ai biết lời nói và cử động của y.
"Là nhóc rời nhà đi ra ngoài lúc trước phải không?"
Cố Thánh cúi đầu nhìn người giấy nhỏ ngồi xếp bằng không xem y ra gì, đôi mắt xám trong trẻo như có thể nhìn thấy đáy.
Người giấy nhỏ Bùi Diệp: "???"
Cái gì mà rời nhà trốn đi?
Cô bới bới ký ức, rốt cuộc tìm ra liên hệ giữa Cố Thánh và người giấy nhỏ.
Lần trước ở sân thượng tòa nhà gần khách sạn Azshara, Cố Thiều lén lút đi gặp chú hai Cố Thánh, Bùi Diệp hoài nghi cũng phái một con người giấy nhỏ theo sau. Lúc này mới phát hiện Cố Thiều lại là cậu cả của Cố gia, thanh niên tên Cố Thánh này là chú hai của Cố Thiều.