Editor: Đào Tử
_________________________________
Một tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên.
Là một bộ người máy phát ra.
Tầng dưới chót an bài nhiều người máy, đương nhiên là vì bảo hộ một vật.
Tiếng thét chói tai vừa rồi là từ chỗ mục tiêu bọn họ bảo hộ.
Cỗ người máy không giống bọn kia, bọn kia có thể hoạt động, mà cỗ người máy đó lại bị cố định vĩnh cửu ở hạch tâm, tích hợp một thể với toàn bộ sở nghiên cứu, không cách nào hành động. Nhưng người máy một giây trước còn được bảo hộ, lúc này lại thất tan bát tán, phân thây tản mạn trên mặt đất.
Bên cạnh thi thể, xuất hiện hình bóng một nam một nữ.
Bọn họ chính là Bùi Diệp và Quý Chiếu khôi phục bình thường.
"Đây thật là người tính không bằng trời tính."
Tầm mắt đột nhiên cất cao khiến Bùi Diệp biết ngụy trang của mình bị phá giải.
Nguyên do phá giải rất khôi hài.
Cô không ngờ người máy cốt lõi không chỉ có trải qua cải tạo máy móc, đồng thời còn có năng lực cải tạo sinh học cực mạnh, cố tình còn là "Không cổ". Cái gọi là "Không cổ" chính là không bị huyễn tượng lừa bịp, bất kỳ thôi miên huyễn thuật huyễn hóa nào cũng vô hiệu, Bùi Diệp liền bị phát hiện.
Quý Chiếu rất bình tĩnh, phảng phất một giây sau người sẽ bị bắn thành cái sàng không phải hắn.
Bọn họ bình tĩnh, địch nhân bị kích thích đại phát.
Đại quân người máy kịp phản ứng căn bản không cho hai người Bùi Diệp thời gian trò chuyện, ngay giây phút phát hiện mục tiêu bảo hộ bị giết, họng súng của bọn họ đã nhắm chuẩn địch nhân khai hỏa. Nhưng, tràng cảnh hai người bị bắn thành cái sàng, nổ thành thịt vụn trong dự liệu cũng không phát sinh. Những bom đạn thế dũng mãnh lao đến ấy như chịu sức mạnh nào đó trên không cản trở dừng lại...
Là tinh thần lực của Bùi Diệp.
Cô giẫm lên máy móc hỏng hóc.
Cười nói: "Nổ súng trong phạm vi tinh thần của tôi, được tôi cho phép chưa?"
Phạm vi tinh thần là sự tồn tại cực kỳ BUG --BUG tới trình độ nào? Nếu như nói cải tạo sinh học hoặc là thuật pháp thiên sư chỉ là để người ta có được sức mạnh nào đó, cơ sở cải biến là bản thân, như vậy tinh thần lực chính là thay đổi một loại quy tắc nào đó trong phạm vi bị bao phủ.
Bởi vậy, bất luận là nhân loại Liên Bang hay là khác thế lực liên minh tinh tế, ở phương diện này đạt thành một loại nhận thức chung -- Một khi người trên danh sách bị ám sát đã thức tỉnh phạm vi tinh thần, lập tức kết thúc ám sát dừng tổn hại. Trừ phi bất kể chi phí đầu vào, có lẽ có mấy phần khả năng.
→_→
Ví như, kẻ ám sát cũng là người sở hữu tinh thần lực.
Lấy đạo của BUG trị BUG.
Tinh thần lực cũng có đủ loại khác biệt.
Bùi Diệp cũng không tính là đỉnh cao toàn diện, nhưng tổng hợp lại là cân đối nhất.
Theo cô biết, đã rất nhiều năm không có sát thủ thế lực nào dám nhận đơn giết cô.
Có lẽ là thịnh cực mà suy, Bùi Diệp lại ở thời kỳ cường thịnh xảy ra vấn đề, tinh thần lực bỗng dưng bắt đầu tán loạn.
Mới đầu biên độ tán loạn rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không để ý.
Cho đến khi tốc độ tán loạn càng lúc càng nhanh, cô mới phát giác không thích hợp, ngay cả đoàn đội chữa bệnh tinh nhuệ nhất cũng bó tay. Nhưng qua mấy phó bản, tốc độ tán loạn giảm nhiều, thậm chí có dấu hiệu bị khống chế, hăng hái trước kia cũng chầm chậm về thân thể của cô.
Bùi Diệp khiêu khích toàn trường.
"Bọn mi -- muốn cùng tiến lên chứ?"
Đạn bị dừng lại giữa không trung rơi đầy đất.
Vốn cho rằng kẻ kích động nhất sẽ là địch nhân, hoặc có lẽ là Quý Chiếu bị thao tác ảo ma này của cô hù...
Không thể ngờ, lại là mấy trăm hung thú.
Bọn chúng đang yên lặng ăn dưa đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, thô kệch có bén nhọn có êm tai có gầm gừ liên tiếp.
【 Mất khống chế nổi điên? 】
Bùi Diệp còn tưởng rằng đám hung thú này muốn mất khống chế bộc phát, đang muốn tốc chiến tốc thắng.
Nhưng vào lúc này, hai mắt cô hiện lên một tia ngạc nhiên --
【 Tinh thần bị mất khống chế nữa??? 】
Nương theo bầy thú gào thét gầm thét, một hư ảnh người phụ nữ to lớn quen thuộc đột ngột trồi từ mặt đất lên -- Lông mày và tóc bạc trắng, đường nét thâm thúy, khuôn mặt này rõ ràng là khuôn mặt chân thực của mình mà Bùi Diệp không thể quen thuộc hơn.
Hai mắt đen tuyền của hư ảnh người phụ nữ trút xuống Bùi Diệp, rồi hướng về mấy trăm con thú.
Đàn thú gào thét ra sức hơn, liên tiếp, cố gắng căng cuống họng đè thanh âm của đồng bọn.
Mà hư ảnh của cô -- Bóng người to lớn từ tinh thần cô ngưng tụ ra vươn tay hướng về phía đàn thú.
Đó là động tác vô cùng kỳ lạ.
Nhưng Bùi Diệp xem hiểu.
Đây là "Chiến lệnh".
Đợi cô lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình cũng làm động tác đồng dạng.
Nhưng --
"Chiến lệnh" lại là cái gì?
Căn cứ mặt chữ lý giải, hay là có thâm ý khác?
Bùi Diệp kinh hãi vì hư ảnh lần đầu mất khống chế, tự tác chủ trương ra tay, Quý Chiếu bên cạnh nhìn mặt hư ảnh người phụ nữ cũng lâm vào suy nghĩ của mình, ngay cả lúc nào đưa tay che ngực cũng không nhớ rõ.
Nguy rồi, là cảm giác rung động.JPG!
Đàn thú nhìn thấy "Chiến lệnh", vốn là thân thể cao lớn bành trướng khuếch trương hướng bốn phía, vảy cứng rắn dày đặc hơn cả trước, da lông lộng lẫy sáng bóng bao trùm xâm chiếm không gian. Súng ống người nện ở trên thân, nhiều lắm là lưu lại một chút vệt xám trên vảy.
Khi xu thế bành trướng dừng lại, đám hung thú này đã đội xuyên trần nhà tầng trên.
Đúng lúc đụng phải lực lượng vũ trang nghe thấy cảnh báo chạy tới.
Hai phe không nói lời gì bắt đầu ra tay.
Hung thú thô bạo vô cùng, không dùng thân thể cao lớn đập thì là dùng bốn chân giẫm đạp, hoặc là dùng cái đuôi quét người máy qua, dễ dàng đập nát họng pháo âm tường. Thậm chí có con nghịch ngợm, trực tiếp dùng thân thể chặn lỗ bắn.
Thậm chí, há miệng dùng đầu lưỡi cuốn người máy vào trong miệng nhai.
Khoan hãy nói, đừng nhìn những thứ đó kỳ quái không có thịt, hương vị cũng cổ quái, nhưng cắn giòn.
Nhai xong lại phun ra.
Toàn bộ sở nghiên cứu Dương gia lập tức lâm vào nguy cơ to lớn không thể khống chế.
Với sở nghiên cứu mà nói là tai hoạ ngập đầu, nhưng Bùi Diệp biết đám hung thú này đều đang "Chơi đùa", không có một con nào nghiêm túc.
Hung thú lăn lộn quậy khắp nơi, nhưng chỗ Bùi Diệp và Quý Chiếu ngay cả bụi còn chẳng có...
Bởi vì đỉnh đầu có một con giống như rồng mà không phải là rồng, giống như rắn không phải rắn, hai bên đầu mọc ra cánh, mà toàn thân khoác vảy lóa mắt co thân thể lại, thay bọn họ ngăn cản đá vụn từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Bùi Diệp hỏi Quý Chiếu: "Năng lực của anh có thể khống chế bọn chúng không?"
Quý Chiếu lắc đầu nói: "Không thể."
Hắn âm thầm thử mấy lần, những động vật này căn bản không để ý hắn.
Còn có con khá có trí tuệ, âm thầm trợn trắng mắt với hắn, thậm chí còn có con thú không biết tên ném tảng đá cho hắn.
Thật sự là cạn cmn lời.
Quý Chiếu như không có việc gì đưa tay, tiếp được một tảng đá âm thầm bay tới, tảng đá lớn chừng nửa bàn tay.
Còn rất âm hiểm nhắm chuẩn eo của hắn.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đàn thú đồng loạt quậy, chưa đầy một lát đã đánh hai tầng sở nghiên cứu thành phế tích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Con "Rắn" dài vảy lóa mắt ấy tạm thời cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn Bùi Diệp chớp chớp, dịu dàng ngoan ngoãn thân mật.
"Nó có ý gì?"
Bùi Diệp nói: "Bảo chúng ta đi lên, nó mang chúng ta rời đi."
Quý Chiếu: "..."
"Chúng ta" này, có bao gồm hắn chứ?
Tự tin chút, bỏ đi 【 chứ? 】.
Cùng lúc đó, Cố Thánh vừa đuổi được gia chủ Túc gia đột nhiên có cảm giác, hai chân giao nhau ngồi trên ghế dựa mềm nhìn về phía một phương hướng nào đó.
Y cười, cười rất vui vẻ.
Đám phế vật Dương gia...
Vẫn còn chút giá trị lợi dụng đấy chứ...