Sau khi nước trong nồi sôi, cô bỏ mì sợi cho một người ăn vào.
Tiếng động cơ đúng lúc vang lên, Land Rover màu đen dừng bên ngoài biệt thự.
Bùi Kiêu Nam đi vào phòng khách liền ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ nhà bếp.
Ngược lại hiếm thấy có thể cảm giác được vài phần khói lửa ở ngôi biệt thự này.
Anh cho rằng là Dì Trương đang làm cơm, bước vào mới thấy bóng lưng xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Cô đeo tạp dề đơn giản, thản nhiên như ở nhà, eo siết chặt tựa hồ một tay liền có thể ôm trọn lấy.
Thời Vãn Tầm có một chút bất ngờ với sự xuất hiện của anh, lại chợt lễ phép nói: "Bùi tổng, tôi vừa nấu mì, anh ăn tối chưa? Có muốn! ! "
"Vẫn chưa.
"
Không chỉ chưa ăn, tiệc rượu buổi chiều khiến dạ dày của anh hiện tại có một chút cảm giác bị thiêu đốt.
Phá vỡ một chút cảm giác lạnh nhạt đó, cô ôn nhu nói: "Vậy tôi cũng nấu cho anh một phần, nếu như anh đói, vậy thì cùng ăn đi.
"
Nếu như thiện ý đối với vị Bùi tổng này có thể khiến anh phát một chút ý tốt, sớm thả cô rời đi, cũng xem là vụ mua bán có lời.
Không gian trong nhà bếp không tính là nhỏ hẹp, nhưng Bùi Kiêu Nam vừa đến, cô luôn có thể cảm nhận được một cảm giác cưỡng bách ở phía sau.
Hình dáng người đàn ông cao to, dựa vào bồn rửa bát, vẻ mặt mệt mỏi, ung dung thong thả cầm ly nước lên nhấp vài ngụm.
Hai người ai cũng không nói chuyện, nhưng lại vô cớ khiến cô không cách nào tập trung tinh thần dán mắt vào mì trong nồi, đến cả không khí cũng trở nên khô nóng.
Thời Vãn Tầm giật giật môi: "Nếu mì còn phải đợi vài phút, ra phòng khách đợi là được.
"
"Tôi có thể giúp gì không?"
"Tạm thời không có.
"
"! ! "
Chẳng qua Bùi Kiêu Nam cũng không đi quá xa, anh đứng ở ngoài cửa nhà bếp không có chuyện gì làm, ánh mắt chăm chú nhìn bóng người đơn bạc dưới ánh đèn mờ ảo.
Lại tự giễu cười nhẹ một tiếng.
Ôn nhu đao, mới là dễ chết người nhất.
Hai tô mì đặt trên bàn ăn tràn ngập mùi thơm, tính ra đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm cùng nhau.
Bùi Kiêu Nam ăn vài miếng, phát hiện mùi vị của mì sợi này cũng không tồi.
Tuy nói anh không đặt nặng chuyện ăn uống, nhưng quả thật không ngờ tới cô lại có thể làm cho nước mì tưởng chừng nhạt nhẽo mang đầy hương vị như vậy.
Thời Vãn Tầm ăn rất chậm, giữa chừng hình như còn bị bỏng, cô duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm ra, trong mắt mờ mịt hơi nước.
Bùi Kiêu Nam híp mắt một cái, nhớ tới xúc cảm răng môi chạm vào ngón tay lúc cô ăn kẹo.
Cổ họng nhất thời khô khóc.
Anh lại bất động thanh sắc mà đưa cho cô một ly nước lạnh, nói: "Ăn chậm một chút.
"
"Ừm! ! "
Thời Vãn Tầm đỏ mặt đáp, uống nước lạnh xong, cảm giác nóng rát trên đầu lưỡi mới tiêu tan bớt.
Ban đêm, Tây thành lại đổ mưa, so với mấy lần trước, thời tiết lần này có thể nói là cuồng phong bão táp.
Màn đêm dày đặc, cửa sổ phòng ngủ bị gió thổi chấn động vang dội, âm thanh mãnh liệt của triều dâng sóng biển cũng trở nên kịch liệt hơn.
Tiếng mưa quấy rối làm cho suy nghĩ của cô rất loạn, Thời Vãn Tầm vẫn chưa ngủ, nhìn mép giường trống không.
Vừa che kín chăn, kết quả đèn đầu giường đột nhiên tắt, cả căn phòng thoáng chốc rơi vào bóng tối.
Xem ra là mất điện rồi.
Bầu không khí mưa như trút nước, khiến cảm giác bất an nơi đáy lòng cô càng thêm dữ dội.
Thời Vãn Tầm tìm thấy đèn cầy từ trong ngăn kéo đốt lên, cô muốn đi đến phòng khách ở lầu một để làm dịu cảm giác sợ hãi khi ở một mình.
Trên sô pha cách đó không xa truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Ánh nến lay động bất định, làm cho tầm nhìn của cô không được rõ ràng.
Chỉ có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy chùm tóc đen che ở trên vầng trán đang cố chịu đựng của người đàn ông.
Bùi Kiêu Nam nằm trên sô pha, áo choàng tắm lỏng lẻo, dưới quai hàm cứng rắn, có thể nhìn thấy rất rõ nốt ruồi son trên cổ.
Thời Vãn tầm tay chân nhẹ nhàng, nhớ tới thời tiết bên ngoài, rõ ràng có thể cảm giác được nhiệt độ hạ thấp ban đêm.
Hơn nữa đêm nay cô cách Bùi Kiêu Nam có chút gần, làm anh bị lây bệnh thì không tốt.
Cô từ trên lầu ôm xuống một cái chăn mỏng, cúi người muốn đắp lên cho anh.
Bùi Kiêu Nam mỗi lần ngủ đều không sâu, anh nhất định phải giữ cảnh giác cao độ mới có thể ở sống sót ở Tây thành nơi giao dịch ma túy tràn lan này.
Động tác của cô rất nhẹ, lúc đang chuẩn bị rời đi, người đàn ông lại bắt lấy cổ tay cô.
Có thể là bản năng phản ứng lúc vừa tỉnh, lực đạo anh bóp rất lớn.
Thời Vãn Tầm lên tiếng nhắc nhở: "Đau ——”
Anh giống như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, phút chốc buông tay ra, lúc đứng dậy chăn trên người cũng chậm rãi tuột xuống.
Cô lảo đảo đi về phía trước, giơ tay chống đỡ sô pha, sợi tóc quét qua gò má của anh.
Hơi thở tràn ngập mùi nhàn nhạt của bạc hà, giống bông tuyết của mùa đông, ngấm vào trong phổi.
Nguy hiểm thật, khoảng cách của hai người không tới một tấc, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đầu gối của anh.
Đồ buột tóc màu trắng viền hoa vốn dĩ đã buột lỏng lẻo ở sau ót, thuận theo động tác bất thình lình, sợi tóc như thác tản ra.
Thời Vãn Tầm liền vội vàng bó những sợi tóc lại, lại ổn định tinh thần đi tìm đồ buột tóc.
Ánh mắt nhất định mới phát hiện.
Đồ buột tóc đó lại không khéo rơi xuống trên đùi của anh.
Hô hấp cô ngừng một lát, tay muốn giơ ra lại rụt trở về.
Bùi Kiêu Nam biết rõ còn hỏi: "Tìm cái gì?"
"Đồ buột tóc.
" Lông mi Thời Vãn Tầm rũ xuống, nhắc nhở nói: "Ở trên đùi của anh.
"
Anh đương nhiên là chú ý tới rồi, nhưng không tính trực tiếp đưa qua.
Qua vài giây, anh ngược lại túm lấy cánh tay của cô, kéo đến trước thân mình.
Ánh mắt của Bùi Kiêu Nam u ám như biển cả tối tăm, thúc giục hỏi ngược lại: "Sao không nhúc nhích?"
Lỗ tai Thời Vãn Tầm nhất thời nóng bừng, lại nhanh tay lẹ mắt lấy lại đồ buột tóc.
Đang lúc hô hấp hơi ngừng, xúc cảm cũng phóng đại gấp mấy lần.
Cô gái đem đồ buột tóc buột trên tay, tư thái vừa rụt rè lại vừa toát ra vài phần sắc sảo.
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Có lẽ là mới vừa tỉnh, giọng của Bùi Kiêu Nam vẫn còn một chút khàn.
"Mất điện rồi.
" Thời Vãn Tầm lại bổ sung nói, "Đèn đầu giường của tôi tắt rồi.
"