Đêm khuya yên ắng.
Nam nhân ngồi dậy, một tay vẫn chống vào mép giường, định tự bước xuống giường.
Mỹ nhân đến bước tới trước mặt y, đôi môi đỏ hồng mím chặt, giữa môi răng phả hơi nóng.
Khó khăn lắm mới có thể vươn tay ra chạm vào bụng dưới nam nhân.
Đầu ngón tay đè vào lớp vải thành nếp gấp như muốn cách lớp vải chạm vào…
Lúc Chức Vụ quyết định nhắm mắt liều một phen thì bàn tay tái nhợt kịp thời đè lên ngón tay nàng.
Nam nhân vẫn còn vẻ bệnh tật quấn thân chưa tan bỗng cúi đầu nói:
“Làm phiền nàng.
”
Nghe y mở miệng, Chức Vụ ngay tức khắc như trút được gánh nặng, vội nắm bàn tay lạnh lẽo của y, mở miệng quan tâm: “Phu quân cẩn thận dưới chân.
”
…
Đêm đó, Chức Vụ vẫn lấy cớ sợ đè lên miệng vết thương phu quân để tiếp tục trải đệm chăn ngủ dưới đất.
Đúng là viện lý do nhưng sức khỏe nam nhân cũng thật sự rất yếu ớt, ở trong mắt Chức Vụ y giống như món đồ thuỷ tinh đẹp đẽ nhưng dễ vỡ.
Nếu trong lúc trở mình vô tình đè trúng thì không chừng vết thương do mưa dầm ngày đó sẽ càng khó lành.
Sáng hôm sau, khi Chức Vụ tỉnh dậy, nàng phát hiện hai tay nam nhân vẫn khoanh lại đặt trên bụng, tư thế khi ngủ gần như có chút thay đổi nào.
Lúc y tỉnh lại, trước khi Chức Vụ đút thuốc cho y thì đột nhiên y nói đôi mắt mình đã có thể cảm nhận được ánh sáng.
Nàng gỡ tấm vải trắng đã quấn quanh mắt y một thời gian dài, dùng khăn mềm sạch lau lớp thuốc còn dính trên mí mắt y.
Nàng nhúng nước vắt khăn dính thuốc ra rồi lau đi lau lại mất lần, đến khi chậu nước trong đυ.
c ngầu mới nhắc nam nhân mở mắt.
Chức Vụ nín thở, trong lòng không khỏi lo lắng sợ y chỉ có thể cảm nhận được chút ánh sáng mờ ảo, nàng kiên nhẫn chờ đến khi y mở hai mắt mới hỏi y có nhìn rõ không.
Sau đó một đôi mắt đen sâu thẳm bỗng đập vào mắt nàng.
Tim Chức Vụ bỗng dưng đập mạnh một cái.
Khi nam nhân mở mắt ra, nàng không những không cảm thấy nhẹ nhõm vì mắt y không bị hương.
Ngược lại, khi ánh mắt nàng vô tình chạm vào con ngươi đen thăm thẳm sâu không thấy đó, một nỗi kinh sợ khó tả như phản ứng bản năng của cơ thể, trong lòng nàng cơn ớn lạnh đang lan tràn.
Ban đầu chỉ thấy được chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, đến khi đôi mắt đen nùng mở ra, tựa như những ngôi sao rực rỡ trong đêm trăng, ánh sáng ấm áp bao lấy làm các nét ngũ quan tinh xảo càng đẹp đến cực hạn.
Y khẽ nhấc hàng mi dày dài, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra, lúc này mới làm người ta bừng tỉnh!
Vì sao ngày đầu khi nhìn thấy y ướt sũng lại dễ dàng ngây người ra như vậy.
Trước kia mỗi lần đến gần y, Chức Vụ đều cảm thấy nội tâm kinh động, nàng chỉ nghĩ là do mình nông cạn.
Bây giờ xem ra lúc trước dao động trước sắc đẹp đó…
Thật ra cũng không phải là lỗi của nàng hoàn toàn.
Nam nhân có vẻ ngoài phi phàm kia chậm rãi hé môi, lại nói “cảm tạ” với Chức Vụ.
Ngón tay mềm mại trắng nõn của Chức Vụ vẫn giữ nguyên tư thế chạm vào đuôi lông mày y.
Khoảng cách quá gần khiến nàng gần như theo bản năng nén lại hơi thở, theo đó là tiếng tim đập thình thịch.
Hình như tiếng tim đập rất lớn.
Ánh mắt đối phương làm tim Chức Vụ vừa run vừa trống rỗng.
Nhận ra ấm trà trên bàn đã cạn, Chức Vụ nhân cơ hội thu tay lại, giấu đầu ngón tay đi rồi giữ vẻ mặt bình thản đứng lên đi vào bếp.
Nam nhân chạm vào chén thuốc, nụ cười trên môi dần biến mất, đôi mắt đen thăm thẳm vẫn dõi theo bóng lưng nàng.
Dù đang ở trong căn nhà đất, nam nhân vẫn giữ dáng vẻ đĩnh đạc.
Dù thân thể tàn đang ngồi trên giường nhưng vẫn không mất đi vẻ lâm phong ngọc thụ.
Y ở đây tựa như một cành trúc xanh biếc cắm vào bình đất, hoặc như cánh hoa trắng tinh khiết rơi xuống bùn lầy.
Phải mất vài ngày, Thái tử Yến Ân mới có thể xác định nàng đã mất trí nhớ.
Nàng thật sự không giả vờ.
Dùng tấm vải nhiễm kịch độc bịt mắt y, đảm bảo mắt y bị độc tố ăn mòn theo từng ngày cho đến khi hoàn toàn mù lòa.
Lại dùng cách thâm độc giam cầm tứ chi y, ngày ngày cho uống loại thuốc độc mãn tính khiến thân thể đau đớn kịch liệt.
Vậy mà ngay vào ngày thứ hai sau khi bẻ gãy xương ngón tay của hắn, người đó đã hoàn toàn thay đổi.
Đôi mắt đen của Yến Ân chìm trong cảm xúc kỳ lạ, y dõi ra ngoài cửa sổ, từ từ đưa chén thuốc lên môi.