"Hôm nay là tang lễ của ngươi.
"
Đây là câu nói đầu tiên Quý Từ nghe được sau khi tỉnh lại.
Hắn trầm mặt một hồi, nhìn quan tài đen ngòm, vừa không kinh ngạc cũng không thét lớn, mà bình tĩnh hỏi hệ thống kỳ lạ trong đầu: "Tôi phải làm thế nào?"
Hệ thống trả lời: "Đạp đổ quan tài, vả mặt tất cả đệ tử trong linh đường, mạnh mẽ lội ngược dòng, trở lại đỉnh cao!
Quý Từ hiểu rồi.
Vì thế, hai chân hắn dùng sức đạp một cái, đá văng nắp quan tài, trong ánh nến trắng lấy động, chỉ có Quý Từ một thân khoác áo liệm bên ngoài rất bắt mắt.
Chúng đệ tử trong linh đường vốn quỳ xuống khóc tang đồng loạt cả kinh, cuối cùng đệ tử bên đó tuổi hơi nhỏ, hai chân run rẩy, liền đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khàn cả giọng hô: "Xác chết vùng dậy! Đại sư huynh xác chết vùng dậy!"
Trong linh đường trong nháy mắt tán loạn như chim bay thú chạy.
Quý Từ ngồi trong quan tài, sắc mặt tái nhợt, tóc rối bời, khóe môi hơi nâng lên, mỉm cười nhìn về phía mọi người: "Đại sư huynh của các ngươi còn chưa chết đâu, sao lại gấp gáp làm tang lễ cho ta như vậy?"
Mấy vị đệ tử đứng trước tuổi khá lớn, trầm ổn hơn.
Tuy rằng tận mắt chứng kiến một màn kinh thế hãi tục như thế, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, cau mày, hỏi: "Ngươi là Quý sư huynh?"
Quý Từ cao hứng nhìn hắn: "Ta không phải, chẳng lẽ là ngươi?"
Đệ tử dùng sức mím môi, sau đó quát: "Đừng nói bậy! Hồn đăng của Quý sư huynh đã sớm tắt! Hàn Sinh Trưởng Lão tự mình kiểm tra sự thực, há có thể giả?
Hắn nhanh chóng lấy ra một tấm hoàng phù: "Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Dám giương oai ở Tam Thanh Đạo Tông!"
Vừa nói xong, hoàng phù liền mang theo một đạo bạch quang, đánh thẳng tới mặt Quý Từ.
Quý Từ nhận ra, tấm hoàng phù kia là chuyên dùng để ứng đối tà vật, chỉ hữu hiệu với oan hồn đoạt xá lòng mang oán niệm.
Quý Từ tự nhận mình không phải oan hồn, cũng không sợ hoàng phù này.
Chỉ thấy tấm phù vàng kia vừa chạm vào trán Quý Từ, bạch quang đột nhiên kịch liệt, mùi khét truyền đến, rất nhanh liền hóa thành một đống tro tàn.
Thấy thế, đệ tử kia lập tức trừng to hai mắt: "! Không phải yêu nghiệt?"
Quý Từ yên lòng, đĩnh đạc giẫm chân ở lên linh đài, đối mặt với bọn họ, lắc đầu giả vờ đáng tiếc: "Ta chỉ là ngủ một giấc, các ngươi sao lại lo lắng đến mức muốn đem ta đi chôn? Thật buồn a.
"
Đệ tử trong linh đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ ra thần sắc kinh hãi và hoài nghi.
Trong thời gian ngắn không ai nói gì.
Quý Từ hài lòng nhìn một cảnh này.
Lúc này hắn mới nhớ tới muốn hỏi hệ thống: " Rốt cuộc, tôi đóng vai gì?"
Hệ thống chính khí lẫm liệt trả lời: " Nam phụ pháo hoi mưu hại tiểu sư đệ không được, lại bị yêu thú giết chết!"
Nụ cười trên khóe miệng Quý Từ trong nháy mắt cứng ngắc: "! "
Hệ thống hơi có chút chột dạ gửi tư liệu về thế giới cho Quý Từ.
Hắn xuyên sách rồi, hơn nữa còn xuyên thành một nam phụ pháo hôi của tiểu thuyết nào đó trong văn học Lục Giang.
Nam phụ pháo hôi ác độc ích kỷ, nhân vật chính Lục Giang ôn nhu cao thượng.
Hệ thống nói với Quý Từ, nhiệm vụ hàng đầu của hắn ở thế giới này là sống sót.
Pháo hôi sống tạm bợ vào hệ thống, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ một pháo hôi nào! Cũng tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ một cơ hội sống sót nào!
Quý Từ yên lặng thu chân mình lại, sau đó ho khan vài tiếng: "Vậy cái gì, nằm trong quan tài nhiều ngày như vậy, còn phải nhờ các vị sư đệ chiếu cố, bằng không ta cũng không thể thuận lợi tỉnh lại sau hôn mê như vậy.
"
Một khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết của thiếu niên rộ lên: "Vừa mới tỉnh lại, thần trí không được tỉnh tái, nói chút lời xúc động, làm chút chuyện xúc động, chư vị chớ để trong lòng.
"
Mấy vị đệ tử phía trước nhìn nhau, hoài nghi nhìn về phía hắn: "Ngươi thật sự là Quý sư huynh?"
Quý Từ gật đầu: "Là ta, là ta.
"
Một bên hắn nhanh chóng nhìn tư liệu hệ thống đưa tạm hắn, một bên thân thiết nói: "Là hai huynh đệ Thanh Phong Minh Nguyệt à? Vất vả cho các ngươi đã lo lắng cho ta, theo dõi toàn bộ quá trình làm tang lễ.
"
Minh Nguyệt và Thanh Phong nhíu mày: "Không sao, chỉ là các trưởng lão đều bận rộn trông coi tiểu sư đệ đang hôn mê, không thể ra được, mới để chúng ta tới đây.
Quý Từ khóe miệng tươi cười lại cứng đờ.
Lúc này hắn mới phát hiện, trong linh đường to như vậy, đệ tử quỳ gối ở đây cũng không nhiều, đếm kỹ, cũng chỉ mới mười mấy người.
Hơn nữa ngoại trừ Minh Nguyệt Thanh Phong, những người khác toàn bộ đều mặc trang phục ngoại môn cấp thấp nhất.
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: "Ký chủ, nguyên thân và tiểu sư đệ cùng được phát hiện trong bí cảnh, lúc ấy nguyên thân tử vong, tiểu sư đệ trọng thương hôn mê, cho tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"
Nói cách khác, ngươi có thể nhàn rỗi một chút, trong khoảng thời gian này, ngươi có thể nói dối lừa gạt những đệ tử này.
Quý Từ trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy.
Kiếp trước khi hắn đang qua đường, khom lưng nhặt một tờ tiền giấy bị rách, không biết từ xe tải vượt đèn đỏ từ đâu chui ra đâm chết.
Ai biết vừa tỉnh lại liền nằm ở trong quan tài gỗ, lại biết được mình là nam phụ pháo hôi làm nhiều việc ác trong thế giới này a?
Quý Từ nở nụ cười: "Nhị sư đệ, nếu ta tỉnh lại, vậy mau dẫn ta đi xem tiểu sư đệ chút đi, hắn trọng thương hôn mê đến giờ cũng chưa tỉnh lại, người làm sư huynh này cũng rất lo lắng.
"
Minh Nguyệt Thanh Phong vừa nghe, cảm thấy có lí, liền xua đệ tử khóc tang trong linh đường ra, dẫn theo Quý Từ tới ngọn núi của tiểu sư đệ.
Ngọn núi này vô cùng cao, bậc thang lên núi đều được làm từ cẩm thạch, hết sức tinh xảo, bên trên khắc hoa văn thanh trúc, nhìn rất phong nhã.
Đỉnh núi cao ngất, thấp thoáng trong tầng tầng mây mù, hết sức đồ sộ.
Quý Từ tán thưởng: "Ngọn núi của tiểu sư đệ lại được sửa sang xa hoa như vậy, Đạo Tông chúng ta quả thật giàu nứt đố đổ vách.
"
Minh Nguyệt nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Đây không phải là ngọn núi của tiểu sư đệ, đây là ngọn núi chưởng môn ở.
"
Quý Từ: "! Hả?"
Thanh Phong theo sát phía sau giải thích: "Sau khi tiểu sư đệ trọng thương, chưởng môn cùng các trưởng lão đều không yên lòng, liền tự mình đón tiểu sư đệ đến ngọn núi của chưởng môn, thuận tiện chăm sóc.
Trong núi linh khí dồi dào, rất có lợi cho việc dưỡng thương.
"
Minh Nguyệt cảnh giác nhìn về phía hắn, hỏi: "Quý sư huynh, ngay cả đỉnh núi của chưởng môn huynh cũng không nhận ra sao?"
Quý Từ nhất thời căng thẳng, đang nghĩ nên sửa lời thế nào, Thanh Phong liền mở miệng nói: "Đừng vô lễ, đại sư huynh nhập môn mười năm, vẫn chưa từng được chưởng môn triệu kiến, đỉnh núi của chưởng môn lại là nơi quan trọng của tông môn, đại sư huynh là lần đầu tiên đến, nhận nhầm cũng có thể hiểu.
"
Quý Từ: "! ! "
Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại: "Thì ra là thế.
"
Mặt hắn lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, đại sư huynh.
"
Quý Từ giật khóe miệng: "Không sao.
"
Tuy rằng đã sớm biết thế giới này tiểu sư đệ cầm kịch bản chính binh đoàn vạn nhân mê, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, mình có địa vị thấp như vậy ở tông môn.
Cũng đúng, nguyên thân mặc dù chiếm danh hiệu đại đệ tử của tông môn, nhưng cuối cùng vẫn là nam phụ pháo hôi, còn là loại nam phụ pháo hôi ác độc, trong tông môn không được coi trọng cũng là điều đương nhiên.
Sau khi nghĩ thông, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, chấn chỉnh tinh thần dưới sự dẫn dắt của Minh Nguyệt Thanh Phong đến gần ngọn núi dưỡng thương của tiểu sư đệ.
Xa xa, Quý Từ thấy được chiếc giường trong cửa, ngón tay của thiếu niên thon dài tái nhợt.
Kết quả là, ngay khi Hàn Sinh trưởng lão đứng ở trước giường bệnh, lo lắng nhìn tiểu sư đệ, ngoài cửa đột nhiên hiện ra một vị nam tử tóc tai rối bời, mặc áo liệm vải thô màu trắng.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh xông tới, quỳ gối trước giường bệnh, bi phẫn khóc ròng nói: "Tiểu sư đệ, là sư huynh vô năng, sư huynh không bảo vệ được ngươi a!".