Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê


Quỷ Vực này thật sự quá lớn, Quý Từ kéo lê thân thể mệt mỏi, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đi bao lâu.

Cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình đau nhức không chịu được, mà ngay cả tay cũng vì thời gian dài duy trì động tác vung kiếm nên nhức mỏi không thôi.

Nhưng Quý Từ không thể nghỉ ngơi.

Nơi này ác quỷ cũng giống như châu con mẹ nó chấu quá cảnh, nhiều vô số kể, chỉ cần dừng lại, phía sau liền có ác quỷ nhào tới, há miệng đầy máu muốn một cạp nuốt hết Quý Từ.

Thật dọa người!
Quý Từ một bên niệm giá trị quan của xã hội chủ nghĩa, một bên vung kiếm chém đầu ác quỷ, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đẫm.

Nếu có người ngoài tới nhìn thấy cậu, phỏng chừng cũng không nhận ra cậu hay là người lạ.

Bộ dáng này, so với ác quỷ cũng không khá hơn chút nào.

Cứ như vậy đi khoản hai ngày một đêm, Quý Từ thật sự chịu không nổi, ngã xuống chân tường bên cạnh, buồn ngủ nhắm mắt lại.

Minh Viễn phát ra một tiếng gào thét lo lắng, thuận tiện giải quyết ác quỷ thừa cơ nhào tới, tận chức tận trách bảo vệ Quý Từ.

Có máu tươi bắn lên mặt Quý Từ, nhưng cậu hiện tại hoàn toàn không quan tâm.

Cậu có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đột phá linh đài của mình.

Không phải chứ, giết quỷ lâu như vậy, kết quả là để cậu thăng cấp hóa thần vào lúc này?
Đó là có lôi kiếp a!
Hiện tại cậu đã yếu không chịu nổi, lại có sét đánh mình một cái, phỏng chừng chỉ có thể đi chết.

Quý Từ nằm ở chân tường, cố gắng trấn định bắt đầu vận công.


Nội công tâm pháp của Tam Thanh Đạo Tông cái khác không nói, ít nhất có thể ổn định tâm thần, sẽ không để lúc Quý Từ độ lôi kiếp thần hồn bất ổn do đó dẫn đến độ kiếp thất bại.

Quý Từ ho khan vài tiếng, gọi tên của Minh Viễn: "Bảo vệ tốt cho ta.

"
Bên tai truyền đến tiếng gào thét không rõ ý nghĩa của cương thi.

Quý Từ miễn cưỡng yên lòng, chuyên tâm vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Đã mấy tuần trôi qua, Quý Từ cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình sôi trào cuồn cuộn linh lực bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.

Không giống như trước nữa, nóng nảy như muốn nuốt trọn Quý Từ.

Cậu thở dài, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt mình.

Quý Từ không cần mở mắt ra cũng biết đó là máu tươi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quý Từ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, linh đài càng thêm rộng rãi, nội phủ càng thêm thông thoáng, bầu trời vang lên một tiếng ầm thật lớn, đám vân màu tím ở trên Quỷ Vực hiện ra, mơ hồ có sấm sét cuồn cuộn.

Quý Từ mở to mắt nhìn một cái, xung quanh khắp nơi đều là tàn thi cụt tay, cả người Minh Viễn đẫm máu, đang tận hết khả năng mà bảo vệ cậu.

Lông mày cậu giật giật, bên môi gợi lên một nụ cười.

Bất kể nói như thế nào, ít nhất phải mang theo Minh Viễn rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi chết, chỉ là một cái lôi kiếp, cậu còn vượt qua không đước sao.

Tóm lại ở ngoài cũng là độ kiếp, ở chỗ này cũng là độ kiếp, cũng không có gì khác nhau.

Nơi này còn có đại cương thi Minh Viễn che chở cậu, sẽ không xảy ra vấn đề.

Nghĩ như vậy, tâm tình Quý Từ liền thả lỏng.

Ngay sau đó, một đạo thiên lôi ầm ầm đánh xuống!
Minh Viễn phát ra tiếng gầm phẫn nộ, cắn đứt tiểu quỷ.

! ! ! !
Cùng lúc đó, Thái Cực điện.

Vân Thời giống như thường ngày ngồi ngay ngắn trên đài cao, mặt kính lưu ly trước mặt bịt kín một tầng sương trắng, khiến người khác không thấy rõ cảnh sắc bên trong.

Chưởng môn híp mắt, hưởng thụ lắng nghe tiếng gào thét không phải người từ trong kính lưu ly truyền ra.

Ngay khi Vân Thời cảm thấy vô cùng thanh thản, trong gương bỗng nhiên truyền ra một tiếng sấm quen thuộc đến cực điểm.

Chưởng môn chậm rãi mở mắt.

Đây là tiếng sấm sét.

Có người ở Quỷ Vực độ kiếp.


Vân Thời nhớ tới người mình ném trong gương lúc trước, vẻ mặt khó lường.

Ngược lại chưởng môn coi thường Quý Từ, Quỷ Vực hiểm ác như thế, đi vào lâu như vậy sau, vậy mà còn sống.

Còn sống thì thôi, lại còn đột phá cảnh giới, bắt đầu độ kiếp.

Vân Thời nhíu mày từng chút một - -
Như thế xem ra, tiểu tử kia thiên phú khá cao, nếu thật sự có thể còn sống đi ra, có lẽ còn có thể hữu dụng với Đạo Tông.

Quỷ Vực này, coi như là bàn đạp rèn luyện cho nó.

Nghĩ vậy, đầu ngón tay Vân Thời gõ từng nhịp từng nhịp vào tay vịn bảo tọa.

! ! !.

.

Quý Từ, nghe nói trước đó vài ngày vừa mới thi đậu, còn chưa ban thưởng chữ?.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Đúng lúc này, một tiểu đồng lảo đảo chạy tới thông báo: "Vân tông chủ! Tần sư huynh tới!"
Thanh âm Vân Thời lạnh lùng: "Không phải bảo các ngươi ngăn nó lại sao?"
Thanh âm Tiểu Đạo Đồng thê thảm: "Tiểu vô dụng, ngăn không được Tần sư huynh!"
Còn chưa dứt lời, bên ngoài Thái Cực điện tràn vào một trận linh lực bàng bạc, phá hủy tất cả đồ trang trí xa hoa nơi đây không còn một mảnh.

Lúc Tần Giác bước vào cửa điện, sắc mặt lạnh như băng sương, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Vân Thời trên đài cao, giọng nói trầm xuống: "Quý Từ đâu?"
Vân Thời im lặng nhìn tiểu đồ đệ mang theo một thân lệ khí dưới đài, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười: "Tiểu Giác đây là nhất định phải hoàn toàn trở mặt với vi sư sao?"
Chưởng môn hứng thú nhìn Tần Giác, thần sắc có thể nói là ôn hòa.

"Điều này quan trọng sao?" Tần Giác tiến lên vài bước, "Ta chỉ muốn Quý Từ.

"
Ngón tay Vân Thời thon dài nắm lấy tay vịn, đứng lên, thanh âm mang theo nghi hoặc: "Ngươi muốn vì một người ngoài, trở mặt với vi sư?"
Tần Giác không trả lời, lưỡi kiếm màu trắng bạc trong tay rơi trên mặt đất, trong lúc đi lại phát ra tiếng "Rầm" chói tai.

Y từng bước một bước lên bậc thang, kề lưỡi kiếm trên cổ Vân Thời.


Thanh âm lạnh lẽo âm trầm, mang theo sự tàn nhẫn: "Ta vốn không muốn kéo vải che mặt của các ngươi xuống nhanh như vậy, thế nhưng các ngươi từng người một cứ muốn ép ta, vậy chớ trách ta không khách khí.

"
Lưỡi kiếm đè xuống phía dưới, giữa cổ Vân Thời bị vạch ra một vết máu nhạt.

Cổ tay Tần Giác không khống chế được run rẩy, khàn khàn nói: "Quý Từ ở đâu?"
Cho dù là bị lưỡi kiếm để chỗ yếu hại, Vân Thời lại không có chút kiêng kỵ nào, mà đặt ánh mắt có chút hăng hái trên lưỡi kiếm màu trắng bạc kia, trên môi lộ ra một độ cong có chút cưng chiều, thanh âm nhu hòa: "Ngươi quan tâm nó như vậy sao? Cư nhiên cam lòng tự mình nhận thân sư.

"
Thanh âm Tần Giác bao hàm lệ khí: "Ngươi cũng xứng với hai chữ sư tôn?"
"Hạng người ra vẻ đạo mạo, không xứng làm thầy!"
Đáy mắt Vân Thời hiện lên một tia dị sắc, trong lúc vô tình hạ thấp thanh âm: "Ngươi đều biết?"
Tần Giác không trả lời, chỉ đè thấp lưỡi kiếm lần nữa, lưỡi kiếm sắc bén cắt qua da cổ yếu ớt, máu tươi theo vạt áo chảy xuôi xuống.

Vân Thời phảng phất không cảm giác được đau đớn, chưởng môn chỉ yên lặng nhìn Tần Giác một hồi, sau đó thấp giọng nở nụ cười.

Chưởng môn cười thân thể cũng bắt đầu run rẩy, giống như nghe được điều gì cực kỳ thú vị.

Vân Thời đưa tay cầm lưỡi kiếm của Tần Giác, đẩy ra ngoài, đáy mắt mang theo thần sắc bệnh hoạn, lúc mở miệng lại chuyển đề tài: "Muốn biết Quý từ đi đâu không?"
Đôi mắt Tần Giác đỏ tươi.

Vân Thời vung tay gọi Lưu Ly Kính ra, sương trắng trên mặt kính không biết đã tản đi từ lúc nào, vừa vặn hiện ra cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn bên trong gương.

Chưởng môn tới gần Tần Giác, thanh âm dịu dàng: "Không phải muốn tìm Quý Từ sao? Nó ở bên trong, nhưng mà, sống hay chết, ta cũng không biết.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận