Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê


Lúc đầu khi nghe đến danh xưng này, Lương Hoàng còn hơi sững sờ.

"Đại điện hạ? Trong cung đâu ra đại điện hạ?"
Đại thái giám Lai Phúc bên cạnh nghe thấy, vội vàng cúi người nhắc nhở vài câu, Lương Hoàng lúc này mới nhớ tới - -
Vốn là hài tử năm xưa bị một vị tiên nhân ôm đi.

Lương Hoàng từ trước đến nay thập phần kính sợ đối với chuyện Quỷ Thần, sau khi nhớ tới liền thu dọn bút mực đứng lên, để cho cung nữ sửa sang lại quần áo cho mình, định đi nghênh đón.

Tiểu hoàng môn thấy thế vội vàng nói: "Bệ hạ, đại điện hạ đã tới, ngài cứ chờ ở đây đi.

"
Vừa dứt lời, ngoài cửa điện liền vang lên tiếng gọi, ngay sau đó, liền thấy hai thanh niên đẩy cửa điện đi vào.

Đứng ở phía trước một thân áo đỏ, tóc đen buộc cao, bộ dáng có chút ngang ngược, lông mày dài da trắng, khóe môi hơi cong, trong mắt tràn đầy ý cười như có như không.

Vị công tử mặc áo trắng rộng tay phía sau kia vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi đen kịt thâm trầm, khí chất quanh thân uy nghiêm, khiến người ta không dám tới gần.

Hai người này chính là Quý Từ và Tần Giác.

Thấy hoàng đế đứng tại chỗ thoải mái nhàn nhã, Quý Từ liền chắp tay thi lễ trước, cung kính hô: "Nhi thần, bái kiến phụ hoàng.

"
Cái hành lễ này, Lương Hoàng hơi sững sờ một lát, sau đó cười khẽ nói: "Không cần đa lễ, đứng lên đi.


"
"Vâng.

"
Quý Từ đứng thẳng dậy, liền có chút tò mò đánh giá thân thể này của cha mình, trong ánh mắt hơi có chút tò mò.

Nguyên thân là hoàng trưởng tử Đại Lương, nhưng cũng không phải là đích trưởng tử, theo hệ thống truyền tư liệu cho cậu xem, mẫu phi nguyên thân vốn là một tỳ nữ, bởi vì Lương Hoàng say sau một lần ngoài ý muốn liền mang thai.

Thân phận tỳ nữ thấp hèn, nhưng mẫu thân nguyên thân thắng ở dung mạo mê người, lại vì trong bụng mang long tự, liền được sắc phong một chức vị mỹ nhân nho nhỏ.

Lương Hoàng không thường sủng hạnh nàng, cảm giác tồn tại của nguyên thân hoàng trưởng tử này ở trong cung, cùng với lúc ở Tam Thanh Đạo Tông thấp y như nhau.

Thẳng đến khi mười tuổi nguyên thân bị Vân Thời đến đây khi nhìn trúng tuệ căn, mở miệng muốn cậu trở về, nguyên thân triệt để mai danh ẩn tích ở trong cung.

Cho nên, bất luận là Lương Hoàng hay Quý Từ, kỳ thật đều không thân thuộc lắm với nhau.

Quý Từ đĩnh đạc đánh giá vị phụ thân trên danh nghĩa này của mình, cảm thấy ánh mắt của Cửu Ngũ Chí Tôn này tựa hồ rất giống cậu.

Nhưng cũng chỉ có mắt.

Đồng thời, Lương Hoàng cũng đang đánh giá chính mình vị nhi tử năm tuổi đã bị tiên nhân mang đi, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Nhưng thật ra lại có một tướng mạo tốt, mẫu phi của cậu! ! Là ai?
Hai người tâm tư khác nhau, nhất thời ai cũng không tự tiện mở miệng.

Vẫn là đại thái giám Lai Phúc bên cạnh nhận thấy bầu không khí không thích hợp, vẻ mặt ngượng ngùng nêu một đề tài: "Đại điện hạ, mười mấy năm không gặp hóa ra ngài lại trở nên đẹp như thế, kinh vi thiên nhân nha! Có lẽ bệ hạ nhìn, cũng rất vui mừng!"
Lời này khiến trong lòng người ta thoải mái, Quý Từ biết mình lớn lên đẹp mắt, cho nên cậu cũng thích người khác khen cậu lớn lên đẹp mắt, nhất thời nhìn Lai phúc trước mắt với vẻ mặt tán thưởng: "Quá khen, cũng chỉ bình thường thôi.

"
Tuy nói vậy, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra đáy mắt cậu lâng lâng.

Thấy thế, trong lòng Lương Hoàng hiểu rõ, vậy mà trong lòng vẫn không giấu được chuyện.

Hoàng đế vòng qua trước bàn ngồi xuống, gọi cung nhân dâng trà, tiếp theo gọi hai người bọn họ ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người Tần Giác, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Hài nhi, người bên cạnh con là?"
Nghe vậy, Quý Từ nhìn Tần Giác một cái, vui vẻ nói: "A, y à, là sư đệ của con.

"
Tần Giác khách khí gật đầu với Lương Hoàng, nói cho ngài ấy biết tục danh của mình.

Trông y thong dong, là bộ dạng cực cao ngạo kiêu căng, hết lần này tới lần khác thỉnh thoảng nói chuyện cùng Quý Từ với vẻ mặt dung túng.

Lương Hoàng không biết nghĩ tới cái gì, cũng không truy cứu.

Ngài ho khan vài tiếng, cho Quý Từ một chén trà, hỏi: "Đến Đạo Tông cầu học mười mấy năm, vì sao bỗng nhiên trở về?"

"Xuống núi chơi một chút, tiện đường về thăm nhà.

" Quý Từ chẳng hề để ý nói.

Nghe câu về thăm nhà này, mặt mày Lương Hoàng giãn ra, sắc mặt ngược lại thích ý hơn rất nhiều.

Trong thâm cung này, thật ra rất ít người có thể nói là nhà, ngài không khỏi cảm thấy thú vị, trong lòng cũng thoải mái.

"Xưa nay nghe nói Tam Thanh Đạo Tông đứng đầu ba đại tông môn, mười mấy năm trước con đến học, đã học được những gì?"
Lương Hoàng kính sợ quỷ thần, cũng tôn sùng thuật quỷ thần.

Quý Từ thấy ngài cảm thấy hứng thú, tiện tay móc ra mấy tờ giấy vàng từ trong ngực Tần Giác, trước mặt vài người gấp một người giấy nhỏ, miệng lẩm bẩm vài câu pháp chú, người giấy nhỏ kia liền động thân sống lại.

Đó là một trò vặt nhẹ nhàng nhất, nhưng Lương Hoàng vẫn nhìn đầy kinh ngạc.

Ngài là phàm nhân, không có linh căn, dù đến chết cũng không học được những thuật pháp tiên nhân này, mỗi lần nhìn đều cảm thấy thần kỳ, nhất thời khen không dứt miệng.

Ngài vỗ tay tán thưởng: "Cũng không biết so với mấy lão đầu lĩnh Khâm Thiên Giám, ai lợi hại hơn.

"
Nghe vậy, Quý Từ mím môi cười cười, lại hàn huyên chút xíu cùng Lương Hoàng hàn huyên chút, hai cha con trò chuyện rất vui.

Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Quý Từ đưa ra mục đích thật sự của mình: "Phụ hoàng, thật không giấu diếm, nhi thần lần này xuống núi là được một người bằng hữu nhờ vả, đến đây chuộc người.

"
Nghe nói như thế, nụ cười bên môi Lương Hoàng hơi thu lại: "Chuộc người, chuộc ai?"
Quý Từ nghiêm mặt, gằn từng chữ chậm rãi nói: "Họ Trương, tên Thiệu Viễn.

"
Trương Thiệu Viễn?
Đáy lòng Lương Hoàng nhẩm nhẩm cái tên này, chỉ cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, thật lâu sau mới nhớ tới: "Trương Thiệu Viễn? Hắn hiện đang ở trong chiếu ngục.


"
Chiếu ngục, đây là nơi Đại Lương giam giữ tội nhân.

Quý Từ và Tần Giác ngơ ngác nhìn nhau một hồi, lúc này mới hỏi: "Cho nên hắn là! phạm vào tội gì?"
Lương Hoàng nặng nề hừ một tiếng: "Lúc trước hắn trực ở Thái y viện, ai biết có ngày đi theo đại thái y đến bắt mạch cho trẫm, lại nói trong tẩm điện trẫm có ác quỷ, lúc này mới khiến trẫm mỗi ngày đau đầu muốn nứt ra.

"
"Ác quỷ?" Ngón tay Quý Từ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Trương Thiệu Viễn người này lúc trước là danh thuyết thư tiên sinh, lúc du hành đến Cửu Châu gặp không biết bao nhiêu ác quỷ thú vị, tiên pháp mặc dù không tính là cao thâm, nhưng nếu bàn về tri thức kiến thức, cũng không xảy ra sai lầm.

Nếu Trương Thiệu Viễn nói trong tẩm điện Lương Hoàng có quỷ, vậy tất nhiên là có quỷ.

Chỉ là lời này, Quý Từ cũng không dám tùy tiện nói ra, chỉ nói: "Vậy nên tẩm điện của phụ hoàng cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
Lương Hoàng hừ cười một tiếng: "Tẩm điện của trẫm sao có thể có chuyện gì? Nhưng trẫm nghe hắn nói xong liền nghĩ mà sợ không thôi, gọi tiên sư Khâm Thiên Giám tới xem, tiếp theo lại mời Thanh Tịnh Tự đại sư trong kinh thành, kết quả đều nói tẩm điện của trẫm rất an toàn.

"
"Cái tên Trương Thiệu Viễn kia há mồm nói lung tung, dám nói trong tẩm điện của trẫm nhất định có ác quỷ, trẫm phiền không chịu nổi, liền lấy tội khi quân giam giữ hắn tới chiếu ngục.

"
Sau khi nghe xong, Quý Từ nhất thời không biết nói gì.

Cậu đứng dậy: "Vậy! ! có thể làm phiền phụ hoàng, chuẩn cho nhi thần vào tìm trong chiếu ngục không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận