Sau Khi Đòi Chia Tay Nữ Phụ Mỹ Nhân Không Muốn Làm Cực Phẩm


Nhưng bây giờ cô ấy hơi sốt ruột, sáng thứ hai lúc tám giờ có tiết chuyên ngành không thể vắng, lỡ người yêu của Khương Minh Nguyệt bảy giờ rưỡi chưa đến kịp thì!

Cũng thật khéo, cô ấy vừa nghĩ trong lòng thì Diệp Xuyên đã bước từng bậc ba từ cửa cầu thang đi lên.


Khương Minh Nguyệt mặt ướt đẫm đi ra từ phòng rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, theo bản năng gọi: "Diệp Xuyên, em ở đây!"

Diệp Xuyên quay đầu lại, Điền Tiểu Quyên đứng không xa cũng lần đầu tiên nhìn thấy người yêu trong truyền thuyết của Khương Minh Nguyệt, người làm công việc khuân vác ở công trường.


Chỉ nhìn vóc dáng và cách ăn mặc, quả thực rất khác với những nam sinh đeo kính, mặc áo sơ mi quần tây trong trường nhưng cũng không đến nỗi như lời đồn đại của mọi người.



Ít nhất thì ngoại hình của anh rất nổi bật, làn da màu lúa mì, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đơn giản và một chiếc quần đen nhưng vẫn tôn lên được vóc dáng vai rộng chân dài, khi đứng cạnh Khương Minh Nguyệt, hai người trai tài gái sắc, ai cũng không thể nói ra một câu không xứng đôi, hơn nữa khí chất trên người anh hoàn toàn không giống với người khuân vác ở công trường.


"Anh đến đây bằng cách nào? Giờ này chưa có xe buýt mà?" Khương Minh Nguyệt chủ động bước tới gần anh hai bước.


"Đạp xe đến.

" Diệp Xuyên nhìn vào mặt cô, đưa tay lau những giọt nước trên mặt cô, cau mày: "Rửa mặt xong sao không lau khô? Em khỏi bệnh rồi à?"


Nói rồi lật cổ tay, lòng bàn tay to trực tiếp áp lên trán cô, sờ thấy nhiệt độ bình thường thì đáy mắt mới hơi thả lỏng.


Khương Minh Nguyệt không né tránh tay anh nhưng lại có chút không hài lòng với giọng điệu của anh: "Em làm sao biết tối qua sẽ bị sốt, làm gì có thời gian chuẩn bị đồ đạc?"

Vừa nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến những chuyện xảy ra trong mơ, còn nữa, cô không quên, hôm qua chính là cãi nhau với anh, tức đến mức cô còn chưa ăn tối đã trèo lên giường ngủ, kết quả nửa đêm tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, làm gì có thời gian mang theo khăn mặt.


Diệp Xuyên quen biết cô từ nhỏ, mặc dù không biết tại sao cô lại đột nhiên tức giận nhưng anh rất biết lúc này nên dỗ cô thế nào, giọng điệu hạ thấp trực tiếp nhận lỗi: "Là anh không đúng, em mới vừa hạ sốt, vẫn không nên đụng vào nước lạnh.

"

Khương Minh Nguyệt cũng không phải là người được lý không tha, thấy Diệp Xuyên cúi đầu, bản thân cũng không muốn để người lạ xem náo nhiệt ở hành lang, khẽ hừ một tiếng đi trước: "Chúng ta tính sổ sau.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận