Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ


Kiều Anh Đào có một cô bạn thân lão luyện tình trường lâu lâu lại chỉ cho cô những chuyện cô không hiểu, không biết nên tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng lý thuyết thì nắm rất vững vàng.

Trêu chọc một chú chó con mất trí nhớ chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay thôi.

“Không, tất nhiên là không.”

Việt Ngôn Quy nhìn xung quanh và vô tình nhìn thấy bên dưới của chiếc váy hai dây đang bay phấp phới của Kiều Anh Đào.

Tuy rằng anh chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng dời mắt đi nhưng ở giữa nơi rậm rạp trắng trẻo kia ẩn hiện hình ảnh của một đường rãnh màu đen, mãnh liệt như có như không, đầy đặn và xinh đẹp đến nỗi chỉ thiếu một chút là đã nhảy ra khỏi chiếc quần nội y ren màu đen kia rồi...


Anh không muốn tiếp tục ở lại đây nữa nên vội đẩy Kiều Anh Đào ra rồi nhanh chóng rời đi: “Tôi, tôi còn có việc, cô Kiều cứ tự nhiên nhé.”

“Đến mức này rồi mà anh vẫn không tin bé ngoan à? Anh thật sự là anh Ngôn Quy của em mà!” Kiều Anh Đào với tay ôm lấy vòng eo rộng của Việt Ngôn Quy, sau đó nhanh chóng xoa nhẹ chiếc bụng dưới rắn chắc của anh: “Anh không nhớ ra em nhưng em không tin nó không nhớ ra em...”

Bàn tay mềm mại, nhỏ bé của cô ấy đi dọc theo khu rừng rậm rạp ấy tiến xuống dưới.

Cô cảm nhận một vật gì đó đang dần lớn lên trong tay mình, nó không ngừng duỗi thẳng ra, phồng to lên với một lực cực lớn, còn cử động tới lui.

Kiều Anh Đào không nhịn được mà cảm thấy rất ngạc nhiên, ôi, cô thật sự đã nắm được rồi.


Quả đúng là thiết kế dành riêng cho nam chính.

Lão Việt không những có tiền mà thứ đó còn to nữa...

Đầu ngón tay có chút lạnh của cô bất ngờ chạm vào phần thân dưới nóng hổi của mình khiến Việt Ngôn Quy giật mình.

Kiều Anh Đào vẫn tiếp tục xoa bóp thứ đó một cách tùy ý, ai ngờ cổ tay mảnh khảnh của cô bất ngờ bị Việt Ngôn Quy nắm mạnh lấy.

Bên dưới của anh vốn đã đứng dậy không đúng lúc vậy mà cô còn xoa nhẹ nhàng như vậy, thật chẳng khác nào một ngụm nước được đổ vào chảo dầu sôi, nổ lách tách lách tách...

Lúc này, sau lưng Việt Ngôn Quy đã ướt một mảng lớn, khí huyết chạy bừng bừng cả người, bụng dưới như đang bốc cháy.

Anh đẩy bàn tay đang làm loạn của Kiều Anh Đào ra, có thể thấy cánh tay bên dưới tay áo được xắn lên của anh có đầy gân xanh: “Cô! Cô có biết mình đang làm gì không hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận