“Anh Ngôn Quy, anh làm gì vậy? Đau quá, cổ tay của người ta bị anh nắm muốn đứt luôn rồi này.
Đau quá đi mất, chắc là đứt thật rồi!” Kiều Anh Đào cau mày một cách đau đớn, đôi mắt hoa anh đào ngấn nước: “Sao anh hung dữ vậy chứ, sao lại lớn tiếng làm gì? Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ như vậy với bé ngoan, không hung dữ với em, càng không lớn tiếng với em! Anh Ngôn Quy, bây giờ anh ghét em đến vậy sao?”
Cô không nhịn được mà tự giơ ngón cái cho khả năng diễn xuất xuất sắc của mình trong lòng.
Anh Ngôn Quy không thay đổi chút nào cả, từ trước đến giờ đều như vậy.
Chỉ vài chiêu đơn giản là cô đã có thể khiến anh tức điên lên.
Đừng thấy thường ngày anh ấy lạnh lùng, bình tĩnh, anh ấy giận lên luôn hung dữ như vậy, luôn nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Còn cô lúc nào cũng sẽ không chịu thua, làm mặt quỷ, lè lưỡi lêu lêu anh, có giỏi thì đánh một trận...
Việt Ngôn Quy thấy Kiều Anh Đào kêu đau nên buông tay.
Lúc này anh mới phát hiện cổ tay trắng ngần của cô xuất hiện hai vệt hằn đỏ.
Anh mím môi, nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi, vậy tôi buông tay nhé.
Cô Kiều, xin hãy tự trọng.” Kiều Anh Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi đến khi Việt Ngôn Quy đã buông tay mình ra thì cô dùng cả hai tay kéo eo anh, ôm anh thật chặt: “Anh Ngôn Quy, anh nhìn anh đi, nó đã cứng lên rồi, nó nhớ ra em! Chỉ có anh, tên bạc tình xấu xa này là quên mất bé ngoan của anh thôi.”
Việt Ngôn Quy không thể cản lại kịp.
Bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn của Kiều Anh Đào nắm lấy thứ đó kéo một cái.
Cây gậy phía dưới của anh đã vào thế sẵn sàng, vật to lớn kia như gươm đã tuốt vỏ, nó nhảy cả ra ngoài như mãnh hổ, tràn đầy sức sống, khí thế kinh người.
Nó dài, hơi hếch lên, khỏe khoắn, toàn thân trắng hồng, trên đó là những đường gân rất nổi bật, nó sừng sững đứng lên giữa rừng xanh rậm rạp.
Do tò mò, Kiều Anh Đào dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nấm trơn lán, căng bóng kia.
Ở đó là một màu đỏ đậm đến mức như muốn nổ tung, đang nhỏ những giọt nước chực chờ rơi xuống.
Ôi, đây là thứ mà người ta hay nói là dài 18cm, thậm chí có thể là còn dài hơn 1, 2cm gì nữa đấy...
Việt Ngôn Quy ngẩn cả người, sau khi tỉnh lại lập tức đưa tay che phần thân dưới đi.
Anh dùng tốc độ sấm sét để kéo quần lên, đứng dậy rời đi.
Bước đi của anh vừa vội vàng vừa loạn xạ, lồm cồm chạy đi, không chỉ vậy mà còn đụng vào cửa một cái “rầm” rất lớn.