Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ


Việt Ngôn Quy vô cùng hối hận.

Hối hận tại sao khi nãy bản thân lại cùng trốn vào tủ để bây giờ ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Bên trong ngăn tủ tối tăm chật hẹp tràn đầy mùi hương được tỏa ra từ người Kiều Anh Đào.

Mùi thơm nhẹ nhàng lan ra khắp nơi.

Không chỉ vậy mà cô còn dụi cơ thể trần trụi của mình sát vào anh.

Chiếc váy mỏng giữa hai người rơi xuống một lần nữa, ngọn núi cao và mềm như núi ngọc trước ngực kia lộ ra, dịu dàng áp vào người anh.


Đôi núi căng tròn mọng nước như quả đào kia đã bị bộ ngực rắn chắc của anh đè đến biến dạng...

“Anh Ngôn Quy, anh còn nhớ chúng không?” Kiều Anh Đào như thể sợ không đủ, dùng tay mình nắm lấy tay của Việt Ngôn Quy đặt lên trước ngực mình.

Đôi môi hoa hồng mềm mại tiến đến sát tai anh: “Chúng là do anh nuôi lớn đó.

Khi đó anh cứ nói ngực của bé ngoan nhỏ quá, anh thích cỡ lớn cơ.

Vậy cho nên ngày nào cũng lén lút giúp người ta xoa bóp chúng, còn nói càng xoa thì chúng sẽ càng lớn...”

Những lời này là do Kiều Anh Đào bịa ra để trêu nghẹo Việt Ngôn Quy thôi.


Với tính tình của cô, đừng nói đến việc Việt Ngôn Quy dám sờ vào, chỉ cần anh dám nói ngực của cô nhỏ thì nghĩ cô sẽ nhịn anh sao? Cô chắc chắn sẽ đánh chết anh.

Đùa sao, đại tiểu thư cô từ nhỏ đến lớn đều là ngực lớn, eo thon, ai cần người khác giúp chứ!

Kiều Anh Đào có chút tiếc nuối, tiếc vì không gian này quá tối khiến cô không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên mặt của Việt Ngôn Quy, cô nghĩ nó sẽ rất thú vị đấy...

“Không ngờ là anh nói đúng thật, ngực của em đúng là vì được anh xoa bóp nên càng ngày càng lớn...!Bây giờ nó lớn thế này rồi, anh Ngôn Quy, anh đừng ức hiếp bé ngoan nữa có được không? Anh còn nói anh thích nhất là cảm giác nắm không trọn được vào tay...!Anh Ngôn Quy, bây giờ anh sờ ngực của bé ngoan thế này, anh đã nhớ lại được gì chưa?”

“Buông ra! Cô Kiều, nếu cô còn thế này thì tôi sẽ đẩy cửa tủ ra, khiến cô mất mặt ngay tại đây đấy!”

Việt Ngôn Quy thử lấy tay ra nhưng lại sợ gây ra tiếng động lớn, khiến Lâm Lai Hề đang đọc sách ở bên ngoài nghe được.

Tới lui một lúc anh không những không lấy tay ra được mà còn càng cảm nhận rõ hơn sự mềm mại, đầy đặn của hai chỏm nhọn trên đầu hai viên thịt to kia đang dần dần cứng lên bên dưới bàn tay thô ráp của mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận