Tình hình bây giờ giống như lúc chiều nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy.
Khi đó anh có thể rời khỏi ngay lập tức nhưng bây giờ ở bên ngoài tủ quần áo có Lâm Lai Hề đang ngồi ở đó...
Đừng nói đến việc đẩy Kiều Anh Đào đang ở trong lòng ra, anh còn không dám mắng cô một câu đây này! Tuy rằng anh nói sẽ mở cửa tủ ra nhưng anh đâu thể thật sự không quan tâm đến thể diện của Kiều Anh Đào chứ!
Kiều Anh Đào tuy đang bị bịt miệng nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc này của Việt Ngôn Quy.
Bây giờ, anh nhất định đang vô cùng tức giận, vô cùng bất lực, giống như một chú dê con chờ bị giết, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ người ta giết...
Ừ, thích thật đấy! Lão Việt, không ngờ anh cũng có ngày này, ai bảo anh kiêu căng làm gì!
Nhưng không hiểu sao cả người cô nóng lên như bị lửa đốt vậy, nóng quá, nóng quá đi mất!
Ngực cô căng trướng lên một cách khó hiểu, hai đầu nhỏ cũng nhô lên một cách cô đơn.
Bụng dưới đột nhiên co giật thành từng trận, bên dưới, bên dưới hình như cũng có phản ứng rồi.
Có hơi ngứa, có hơi tê, có hơi trống trải.
Ôi, không xong rồi, hình như có, có thứ nước âm ấm gì đó không kiềm chế nỗi mà chảy ra rồi...
Kể ra thì phải cảm ơn cô nữ chính ngây thơ đang ở bên ngoài kia! Nếu không phải do cô ta ngồi lì không chịu đi thì với tính cách vừa bướng bỉnh vừa vô cùng thận trọng của Việt Ngôn Quy, cô không thể nào đạt được mục đích dễ dàng như vậy được.
Hứ, không cho cô nói chuyện thì cô làm thôi!
Hàm răng trắng như tuyết của Kiều Anh Đào nhẹ nhàng cắn vào đôi môi hoa hồng đỏ mọng quyến rũ của mình.
Cô âm thầm cổ vũ cho bản thân rồi nhanh chóng kéo cái thứ to tướng mà một tay không nắm hết của Việt Ngôn Quy ra, chủ động đưa phần mềm mại ở giữa hai chân đang tràn đầy dòng nước xuân của mình đến chiếc mũ nấm dày và tròn kia.
Ôi, nóng quá...
Nơi giữa chân kia của cô vốn đã vô cùng mềm mại, lại tràn ngập nước, lúc này bỗng nóng lên đến mức khiến nó không ngừng đóng mở, dòng nước kia liên tục chảy ra càng lúc càng nhiều, chúng thi nhau chảy không ngừng...
Sự căng thẳng của cơ thể Việt Ngôn Quy đã bị đưa đến ranh giới của sự sụp đổ.
Anh cau mày, không màng đến việc bịt miệng Kiều Anh Đào nữa.
Anh đưa tay muốn kéo chiếc quần đã bị kéo xuống của mình lên: “Không được!”
Vốn dĩ Kiều Anh Đào có chút sợ hãi, dù gì cũng là lần đầu tiên, đã thế thứ kia của Việt Ngôn Quy thật sự là quá to.
Nếu nói cô không sợ thì đó là nói dối, cô còn đang nghĩ có nên dừng lại hay không?