Nhưng lúc này, khi cô thấy Việt Ngôn Quy dám từ chối mình thì bỗng lòng hiếu thắng của cô lại nổi lên.
Đã không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho tới.
Món ăn đã đưa lên đến miệng rồi, nếu không ăn ngay thì sợ sau này sẽ không có mà ăn nữa.
Đôi chân dài và trắng như ngọc của cô quặp vào phần thắt lưng của Việt Ngôn Quy.
Kế đó, cô nắm lấy cái thứ to lớn đang lắc lư kia, cắn chặt răng rồi đưa người về phía trước, hai phiến hoa đào đẩy nước kia dũng cảm tiến lên phía trước.
“Ôi...” Kiều Anh Đào vội vàng bịt miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến mức nhăn nhúm lại.
Nó đau đến mức khiến cô thiếu chút nữa là đã không thở được.
Phần thân dưới mềm mại kia như muốn nứt ra, nó bị thứ to lớn, nóng rực kia mở to đến gần như cực điểm, mắt cô bỗng mờ đi bởi một làn sương mù không chịu tan, đôi hàng mi đen run lên vài cái rồi trở thành hai hàng nước mắt rơi dài xuống.
Cô hối hận rồi, hối hận lắm rồi!
Đau quá, nếu sớm biết chuyện này đau thế này, đau đến mức cô tưởng mình đã bị chẻ làm đôi thì cô, cô không bao giờ ngủ với tên Việt Ngôn Quy đâu!
Bây giờ cô muốn trả lại cái thứ hung khí to lớn này cho Lâm Lai Hề thì có phải đã muộn rồi không? Ôi thánh thần thiên địa ơi, phúc lớn thế này đại tiểu thư cô không nhận nổi đâu.
Thôi bỏ đi, ngủ cũng đã ngủ rồi, làm gì có chuyện từ bỏ giữa chừng được chứ? Kệ nó, liều thôi!
“Lúc trước, anh Ngôn Quy thường hay thế này, thế này, đâm mạnh vào như thế này.
Thứ đó vừa to, vừa thô, vừa nóng lại vừa...!vừa cứng, nó đâm vào khiến bé ngoan khó chịu lắm đó...” Kiều Anh Đào cảm thấy cơ thể mình như cũng nước được tan ra từ tảng băng vào mùa xuân ấm áp, cô mất hết sức lực, chỉ có thể ngã lên người Việt Ngôn Quy: “Anh đâm vào thế này mà em không chịu nổi thì em sẽ ngã vào lòng anh một cách yếu đuối thế này...!A, không được rồi, nó to quá đi mất...”
Ôi thánh thần thiên địa ơi, không được, lớn quá, cô không chịu nổi nữa rồi!
Giọng nói của Kiều Anh Đào cũng trở nên run rẩy và yếu ớt.
Cô vừa cố gắng nhẫn nhịn để bản thân không chửi thề vừa không kiềm chế được mà ôm lấy bờ vai của Việt Ngôn Quy rồi mượn thế tiến về phía trước, nuốt trọn thứ dài, to và nóng bỏng ấy từng chút từng chút một.
Ôi má ơi, tên họ Việt này đúng là một tên khốn, tại sao thứ bên dưới của hắn lại thô, lại to đến thế chứ hả!
May mắn là cơ thể cô rất nhanh đã thích ứng được với nó rồi.
Cái cảm giác đau đớn như muốn xé toạc người ra kia đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Thứ kia càng đi sâu vào trong thì cô lại càng có được cảm giác sung sướng, nỗi đau kia lại trở thành sự thích thú, giúp cô làm dịu cảm giác khó chịu khó nói kia một cách kỳ lạ...
Việt Ngôn Quy không nhịn được mà thở từng hơi dài, bất lực nhắm mắt lại, cố gắng dựa thẳng lưng vào vách tủ.
Anh thật sự không ngờ được Kiều Anh Đào lại có gan lớn đến như vậy.
Làm ngay trong tủ quần áo thế này, cô không sợ bị phát hiện sao?
Cảm giác ở bên trong vô cùng mềm mại, lớp này đến lớp khác, vô số những phiến thịt mềm mại như cánh hoa quá ư là quyến rũ, ở đó tràn đầy thứ nước xuân ướt át, bao bọc lấy thứ đó của anh, ở đó mềm mại nhiều nước, thứ nước xuân ấy chảy dài theo đường đi vào vừa chật, vừa hẹp kia.
Và cho dù như vậy thì mỗi bước anh đi vẫn rất khó khăn.