"Thời Dịch, tôi biết cô nhất thời không nghĩ thông suốt nên mới làm ra chuyện này với tôi, tôi không trách cô.
Kỳ Tu từ nhỏ đã lớn lên cùng tôi, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, cô đừng trách anh ấy."
"Tôi đã làm gì?" Nhìn An Nhược Vân giả vờ nhu nhược dịu dàng bằng ánh mắt kỳ lạ, Thời Dịch đứng thẳng người, tiến lại gần cô một bước, giọng điệu ngọt ngào như quả đào nhưng lại lạnh như băng.
"Diễn xuất của cô không tốt, không thích hợp để giả vờ đáng thương.
Cô có trách tôi hay không thì cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng thấy cô rất phiền.
Còn về Cố Kỳ Tu, trong mắt tôi còn không bằng cái cây dưới lầu."
Những chuyện khác Thời Dịch không rõ nhưng nếu nói nguyên chủ có gan hại người thì cô lại rất vui lòng tặng hoa cho cô ta.
Nếu không phải nguyên chủ sau khi bị oan là đẩy An Nhược Vân xuống cầu thang thì bị bắt nạt ở trường, vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu đuối chỉ biết trốn trong góc khóc lóc, rồi lại âm thầm tha thứ cho tất cả mọi người thì cô cũng sẽ không nói rằng mình đã xuyên thành một người vừa đáng thương vừa đáng cười.
Giọng nói của Thời Dịch trong trẻo, những học sinh hóng hớt không chịu đi mà đeo cặp đứng lại, vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt "Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy."
Nhìn thấy đôi vai run rẩy của An Nhược Vân, trong đôi mắt đen láy của Cố Kỳ Tu không giấu được sự đau lòng.
Anh ta vội vàng tiến lên đỡ người, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Thời Dịch, giọng nói lạnh như uống hết ba chai coca: "Xin lỗi."
Nhướng mày, thầm ước lượng mức độ tức giận của đối phương.
Thời Dịch nhàn nhã khoanh tay, hơi hếch cằm, gật đầu với anh ta.
"Nói đi, ba ba không chê, cứ nghe đây."
Không hiểu những lời mình nghe được, Cố Kỳ Tu vô thức ừ một tiếng, đôi mắt hơi đen lộ ra vẻ nghi hoặc khẽ: "Cô nói gì?"
Đầu lưỡi khẽ liếm răng hàm trên, Thời Dịch bất lực lắc đầu.
Nhìn xem, người thiểu năng trí tuệ luôn như vậy, không hiểu được lời người ta nói.
"Không phải muốn xin lỗi tôi sao? Nhanh lên, tôi đói rồi, muốn về nhà ăn cơm.
Anh muốn xì hơi thì cứ xì đi, đừng mất thời gian làm hỏng bản thân."
Đôi tay buông thõng bên hông dần nắm chặt, đôi mắt lạnh lùng của Cố Kỳ Tu dần tan băng, thay vào đó là ngọn lửa dữ dội không thể kiểm soát được bắt đầu bùng cháy.
"Thời Dịch, tôi bảo cô xin lỗi Nhược Vân, đừng giả vờ ngây ngốc."
Dù sao thì cô cũng là con chó mà anh ta nhất thời hứng lên nhặt được bên đường, nếu hiểu được lời chủ nhân, biết lúc nào nên sủa, lúc nào nên im miệng thì anh ta cũng không dung thứ cho cô.