Sau khi tỉnh lại thì anh quên hết gần một nửa giấc mơ ấy.
Khi đó anh còn cảm thấy kỳ lạ, có khi nào vì mình luôn nghe đại tiểu thư Kiều kể về nội dung của mấy quyển tiểu thuyết máu chó nên mới mơ thấy giấc mơ này đó chứ...
Nhưng tiếp đó, chuyến bay bất ngờ bị hủy, gia đình tài xế đột ngột có chuyện, anh chỉ có thể tự mình lái xe về.
Khi đi đến một ngã tư đường vắng vẻ, anh cảm giác hình như mình đã thấy cảnh tượng này trước đó rồi.
Khi anh đang suy nghĩ thì phía bên kia đèn giao thông có một chiếc xe tải chở hàng hóa quen thuộc phớt lờ đèn đỏ, lao thẳng về phía anh như thể bị hỏng phanh.
Tất cả mọi thứ đều giống như giấc mơ hôm qua của anh.
Việt Ngôn Quy bỗng cảm thấy sợ.
Anh lập tức vội vàng bẻ lái sang bên còn lại.
Trán anh đập vào kính chắn gió, bị nó cắt một vệt dài.
Nhìn thì như đang chảy máu nhưng thực ra vết thương không nghiêm trọng đến vậy.
Có trời mới biết suy nghĩ đầu tiên của anh là liệu anh có bị phá tướng không?
Kiều Anh Đào luôn nói anh có một rổ khuyết điểm, chỉ có mỗi gương mặt đẹp trai này có thể miễn cưỡng tính là ưu điểm.
Nếu như để lại sẹo vậy thì đến cái ưu điểm duy nhất này cũng mất luôn à?
Anh không nhịn được bật cười.
Khi nhìn thấy mười mấy tên áo đen cường tráng bước xuống từ phía sau chiếc xe tải kia thì anh lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngất đi.
Bởi vì trong mơ, anh còn bị những tên cao to cầm gậy này đánh một trận nữa.
Với khả năng của anh thì đánh với bốn, năm tên cũng không có vấn đề gì nhưng mười mấy tên thì thật sự không thể được.
Đó là chưa kể chúng có thể đánh một gậy từ phía sau, “giúp” anh tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Anh có lý do tin rằng những tên cầm gậy này chính là lý do khiến anh mất trí nhớ trong giấc mơ kia...
Những chuyện xảy ra sau đó quả nhiên giống hệt trong giấc mơ.
Những tên đó khiêng anh lên thùng sau xe, thay quần áo cho anh rồi lại lái thuyền đưa người đang “bất tỉnh nhân sự” là anh ném xuống đại dương mênh mông.
Đợi thuyền rời đi xa thì anh mới trồi lên.
Anh bơi ếch, bơi ngửa, bơi tự do, bơi không biết bao lâu, cuối cùng cũng đến được bờ.
Do kiệt sức, anh đã ngất đi.
Đến khi anh tỉnh lại lần nữa thì đã thấy bên cạnh mình có một cô gái trẻ trung và một người phụ nữ trung niên.
Cô gái trẻ trung nói một cách trìu mến và đầy vẻ thân thuộc: “Anh Tiểu Ngư, anh tỉnh rồi.
Anh có nhận ra em không?”
Tất nhiên là Việt Ngôn Quy không nhận ra cô, anh lịch sự hỏi một câu: “Cô là?” Anh Tiểu Ngư? Đây chẳng phải là cách xưng hô mà nữ chính Hề gì đấy trong quyển tiểu thuyết tổng tài kia gọi nam chính khi anh ta mất trí nhớ à?
“Em là Tiểu Hề này, Lâm Lai Hề, bạn gái của anh đây!” Giọng nói như làm nũng của cô gái khi Việt Ngôn Quy cảm thấy sợn gai óc: “Anh Tiểu Ngư, anh đã quên hết rồi sao, đến bản thân là ai anh cũng không nhớ? Bác sĩ nói anh bị đập vào đầu, hình như là hồi hải mã gì đó bị thương nên ảnh hưởng đến trí nhớ...”