Vậy bây giờ mẹ Việt thay đổi thái độ với cô, nữ phụ độc ác, vậy sau này nữ chính làm cách nào để lấy lòng mẹ chồng nhỉ? Quan tâm việc đó làm gì chứ, cô còn hy vọng đường tình của Việt Ngôn Quy và Lâm Lai Hề trắc trở nữa kìa, càng trắc trở cô càng thấy vui! Tiếp đi nào, cố gắng thêm chút nữa!
Cô lắc đầu: “Không, con không đi đâu.”
Chẳng qua chỉ là hình tượng một vị hôn thê si tình, trọng tình trọng nghĩa thôi mà, cô có thể diễn được!
Kiều Anh Đào thở dài rồi ngẩng mặt lên, chớp đôi mắt hoa đào đã khô đi vì thức khuya chơi trò chơi điện tử.
Cô lại lén nhéo vào bắp đùi bên dưới lớp áo ngủ.
Cô muốn khiến mình rơi hai hàng nước mắt, lấp lánh như những vì sao nhưng một lúc lâu vẫn không rơi được giọt nước mắt nào.
Cô thấy vô cùng xấu hổ!
“Con hứa với Ngôn Quy...” Kiều Anh Đào cúi mặt xuống, hàng lông mi dài và rậm rủ xuống: “Con hứa với anh Ngôn Quy rằng sẽ đợi anh ấy trở về cùng nhau ăn tối, cùng nhau đón buổi kỷ niệm 88 ngày đính hôn.
Con không đi đâu cả, con phải đợi anh ấy về.”
Vì đã lâu không uống nước nên giọng nói dịu dàng, ngọt ngào trở nên khàn và thô ráp.
Mẹ Việt nghẹn ngào bật khóc, nước mắt tuôn như mưa: “Đứa trẻ ngoan...”
“Tuy là đã qua 88 ngày rồi, anh ấy đã thất hứa rồi nhưng con không thể giống anh ấy được.
Con nhất định sẽ đợi anh ấy về, đợi anh ấy về đón kỷ niệm 99 ngày.
Nếu không đợi được 99 ngày, thì 100 ngày, 101 ngày...”
“Tiểu Anh Đào, chúng ta cùng nhau đợi nhé, bác sẽ đợi cùng con.
Chúng ta nhất định sẽ đợi được.
Con ngoan, ăn chút gì nhé? Không ăn no thì làm sao có sức đợi Ngôn Quy trở về được?”
Kiều Anh Đào đẩy chén cháo rau củ mà mẹ Việt bưng đến cho cô ra.
Cô ghét nhất là ăn cháo.
“Không được đâu bác gái, con không thể ăn quá nhiều được.
Nếu ăn nhiều quá, đến khi anh Ngôn Quy về, con không ăn chung với anh ấy được thì sao? Nếu như con mập lên, anh Ngôn Quy sẽ không thích con nữa đâu, đúng không bác gái?”
“Con dâu ngoan, con có mập gì đâu chứ.
Tiểu Anh Đào của bác là đẹp nhất.” Mẹ Việt rất cảm động, bà vỗ vỗ tay của cô: “Ngôn Quy thật không tốt, mất tích lâu như vậy, lại không có chút tin tức nào, hại chúng ta khóc hết nước mắt cho nó thế này đây.”
Con dâu ngoan? Chỉ mới vài câu thôi mà đã nhận cô là con dâu ngoan rồi à? Mẹ Việt à, bác ngây thơ thật đấy!
“Bác gái, con có thể đến nhà bác đợi anh Ngôn Quy không? Như thế thì khi anh ấy trở về có thể thấy ngay là con đang đợi anh ấy...!Trước đây con thật quá đáng, anh ấy chỉ đến trễ một chút là con đã giận dỗi bỏ đi trước.
Lần này, lần này con nhất định sẽ đợi được anh ấy, cho dù đợi cả đời con cũng sẽ đợi.” Kiều Anh Đào nén lại sự ghê tởm và chán ghét với bản thân lại, cố gắng diễn tròn vai.
Nói một lúc, cô còn cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười đau thương.