Thi Duẫn Nam hỏi lại rất chậm rãi, Triệu phu nhân nghe thì cứ thấy 'cố tình'.
Sắc mặt Triệu phu nhân thay đổi, khóe miệng lộ ra vẻ xúc động.
Với tư cách là bà chủ của bữa tiệc này, bà đã được rất nhiều khách mời vây quanh ngay từ khi bước vào địa điểm.
Nhưng bây giờ, không biết từ đâu, một thanh niên xa lạ không chỉ giúp đỡ Lâu phu nhân, người mà bà ghét nhất, mà còn dám thách thức bà?
Triệu phu nhân lần nữa hỏi thân phận Thi Duẫn Nam:"Rốt cuộc cậu là cậu chủ nhà ai? Tên là gì?"
Ôn Diệc Bắc ở bên cạnh thấy bầu không khí không đúng, định lên nói vài câu thì đã thấy Tạ Khả Việt bước ra từ trong đám đông, "Triệu phu nhân, người này chính là anh trai của tôi Thi Duẫn Nam."
"Anh ấy mới từ nước ngoài về được mấy hôm, bà thấy lạ cũng là bình thường", Tạ Khả Việt đi đến đứng bên cạnh Triệu phu nhân, ánh mắt yên lạnh nhìn hai anh em bọn họ.
Vẻ mặt Ôn Diệc Bắc tối đi, thoáng tránh ánh mắt của hắn.
Đối với người theo mẹ mình vào Thi gia, trở thành tam thiếu gia Tạ Khả Việt, bản thân y không có nhiều ý kiến.
Tuy nhiên, với tư cách là một người anh trai thì y vẫn thương em trai ruột của mình.
Nghĩ đến ngần ấy năm, Tạ Khả Việt ở Thi gia được chiều lên tận trời, trong khi Thi Duẫn Nam lại bị bọn họ ném ở nước ngoài chẳng quan tâm, trong lòng y cảm thấy xót xa cho em trai mình.
Thi Duẫn Nam chậc một tiếng như đã biết trước được sự xuất hiện của Tạ Khả Việt.
Dù sao cũng là nhân vật chính có ánh sáng hào quang, mọi đường suôn sẻ trong truyện, sao có thể chỉ bằng một lần rớt đài ở hộp đêm mà hắn gục ngã được.
"Thi Duẫn Nam?" Triệu phu nhân mơ hồ đọc lên cái tên, nhìn Ôn Diệc Bắc đứng bên cạnh, cuối cùng cũng nhớ ra.
"Đúng vậy."
Tạ Khả Việt trả lời thay, ánh mắt hắn nhìn xuống chuỗi vòng cổ trên cổ bà, khen ngợi, "Tôi cảm thấy chiếc vòng cổ này rất lộng lẫy xinh đẹp, rất hợp với Triệu phu nhân."
Triệu phu nhân vui vẻ sờ lên chiếc vòng cổ, trông rất tán thưởng Tạ Khả Việt, "Nói đến đây, tôi muốn cảm ơn tam thiếu gia và mẹ cậu đã tặng tôi món quà sinh nhất này."
"Ôn tiên sinh hiểu âm nhạc, Tạ thiếu gia hiểu trang sức, còn......"
Triệu phu nhân cố ý nhìn về phía Thi Duẫn Nam, sửa câu, "Rõ ràng là anh em trên danh nghĩa sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Lời này hoàn toàn không nói tới Thi Duẫn Nam, nhưng cũng hoàn toàn không cho Thi Duẫn Nam chút mặt mũi.
Người xung quanh vừa nghe thấy những lời này liền hiểu rõ ——
Hóa ra chiếc vòng cổ mà Triệu phu nhân yêu thích là do Tạ Khả Việt và mẹ cậu ta tặng sao? Nhìn những viên kim cương chói lóa là biết giá của chúng rất cao!
Kết quả thì sao?
Thi Duẫn Nam người không hiểu về trang sức, nói những lời vô nghĩa, thậm chí còn nói rằng nó có thể so sánh với món trang sức nhỏ của Lâu phu nhân, đúng là vừa không có mắt vừa không biết điều.
Khó trách Triệu phu nhân đối với Tạ Khả Việt thì tán thưởng, còn đối với Thi Duẫn Nam lạnh lẽo như vậy.
"Dù sao Thi thị cũng là một gia tộc giàu có, sau lại nuôi dạy được một vị thiếu gia không biết điều như thế này?"
"Nhị thiếu gia cũng chỉ là một danh hiệu thôi, cậu cứ đi hỏi xem, Thi Duẫn Nam chính là một đứa trẻ không ai thèm nuôi, không ai quan tâm đấy."
"Chậc, tới giờ mất mặt rồi."
"Đúng thế, phàm là người thông mình thì phải biết ai là nhân vật chính của yến tiệc này rồi."
Khách mời đứng ăn dưa xem kịch, thỉnh thoảng xì xào vài ba câu.
Thi Duẫn Nam lắng nghe những lời bàn tán này nhưng không cảm thấy xấu hổ tí nào, thậm chí cậu còn có tâm trạng nhàn nhã uống một ngụm rượu.
Ôn Diệc Bắc đứng gần lập tức bước lên, một lần nữa bảo vệ thật chặt chẽ Thi Duẫn Nam, người đang là mục tiêu chỉ trích của công chúng.
"Triệu phu nhân, ban nãy Duẫn Nam không hề nhắc tới bà dù là nửa chữ, bà không nên cũng không có quyền chỉ trích em ấy trước mặt tất cả mọi người."
Ôn Diệc Bắc là một công tử vô cùng nhẹ nhàng ưu nhã, gần như chưa bao giờ tranh chấp với người khác, nhưng chỉ cần là chuyện đụng tới Thi Duẫn Nam, giọng điệu của y sẽ khắt khe hơn.
Ngụ ý là Triệu phu nhân phải nói lời xin lỗi.
"Triệu phu nhân, Thi nhị thiếu gia vừa rồi chỉ tốt bụng an ủi tôi hai câu."
Lâu phu nhân cũng đã mở miệng, trong lòng băn khoăn.
"Cậu ấy từ đầu tới cuối không hề có ác ý, cũng không có cố ý chê vòng cổ của bà không đẹp, sao bà phải so đo với một cậu nhóc như vậy?"
Bà chỉ cảm thấy Thi Duẫn Nam vô tội, đang bình thường lại liên lụy vào tranh chấp giữa những người phụ nữ.
Ban đầu chỉ là xích mích nhỏ giữa lời nói, nhưng sau khi hai bên qua lại, cộng với sự thổi gió bên tay của những vị khách gần đó, tình hình đột nhiên khác hẳn——
Triệu phu nhân càng nghe càng tức, nhịn không được mà cười nhạo, "Cậu nhóc? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Tôi cũng muốn hỏi thử xem, có vị khách nào mà đi trách bà chủ tiệc không phải không?"
Lại có người vui vẻ khi người gặp họa nói,"Triệu phu nhân, hay là bà đi tra danh sách khách mời xem? Tôi thấy có người cả lễ phục còn không mặc, sợ là lẻn vào chơi đó."
"......"
Những lời này ý tứ quá rõ ràng.
Thi Duẫn Nam nghiêng đầu nhìn nơi phát ra lời nói, hóa ra là Ngụy thiếu gia lắm mồm ban nãy.
Đối phương vừa nãy bị Ôn Diệc Bắc chặn miệng, chắc là không cam lòng nên bây giờ mồm lại ngứa.
Triệu phu nhân nghe thấy lời này, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Tuy tiệc do khách sạn sắp xếp nhưng danh sách khách mời lại do chính cô và chồng Triệu Thành Nho mời.
Cô ít nhiều có ấn tượng với những vị khách được mời hôm nay, chỉ lấy danh nghĩa ba anh em làm ví dụ ——
Ôn Diệc Bắc là khách quý được mời biểu diễn buổi khai mạc, còn Tạ Khả Việt nhận được thư mời là bởi vì món quà trang sức này.
Nhưng những người khác của Thi gia, đặc biệt là Thi Duẫn Nam trước mắt này hoàn toàn không ở trong trí nhớ của bà?
"Đi tra danh sách khách mời." Triệu phu nhân gọi người phục vụ bên cạnh.
Nói ra những lời này là hoàn toàn không để Thi Duẫn Nam vào mắt.
Tạ Khả Việt rũ mắt, che dấu sự vui vẻ trong con ngươi.
Lần trước Thi Duẫn Nam khiến hắn mất mặt ở hộp đêm, lần này đến phiên hắn khiến cậu phải chịu sự sỉ nhục trước mặt mọi người.
Ôn Diệc Bắc nhìn thấy em trai mình bị mọi người đối xử như vậy, tức đến đỏ mắt, "Triệu phu nhân, bà......"
"Anh ơi, không sao đâu."
Thi Duẫn Nam cầm lấy tay Ôn Diệc Bắc, ngăn đối phương nói dùm mình.
Cậu bước lên trước hay bước, vẻ mặt nhẹ nhàng, "Triệu phu nhân, nhân lúc người phục vụ đi tra danh sách khách mời, hay là bà cũng tranh thủ tra luôn chiếc vòng cổ này đi?"
Triệu phu nhân nghi ngờ, "Cậu có ý gì"
Thi Duẫn Nam nhìn thoáng qua chiếc vòng cổ lấp lánh trước mặt, lưu loát nói, "Chiếc vòng cổ này có tên là 'Hera', do hai nhà thiết kế trang sức cùng nhau tạo ra, trên thế giới chỉ có một cái duy nhất, mà giá trị của nó——"
"Tương đương 50 triệu nhân dân tệ (~163.753.936.200,00 VNĐ)"
Những vị khách có mặt đồng loạt há hốc mồm khi nghe giá.
Bỏ ra mức giá này để sắm cho mình những món đồ xa xỉ là điều dễ hiểu, nhưng để dùng làm quà tặng thì thực sự hơi vượt tiêu chuẩn.
Triệu phu nhân có chút kinh ngạc, mà Tạ Khả Việt đứng bên cạnh ở bên cạnh vô thức siết chặt ly rượu trong tay, luôn cảm thấy Thi Duẫn Nam sắp nói điều gì bất lợi với mình.
"Mặc dù không nên công khai việc xấu của gia đình, nhưng có lẽ mọi người cũng biết rằng khoảng thời gian trước tập đoàn Thi thị có gặp một chút khó khăn về tài chính, mà Thi lão gia tử luôn nghiêm khắc trong việc quản lý tiền bạc của anh em chúng tôi."
"Khả Việt à, tiền mua chiếc vòng cổ này từ đâu ra thế?" Thi Duẫn Nam rất có hứng thú mà nhìn về phía hắn, "Mẹ con hai người tiêu nhiều tiền như vậy lão gia tử có biết không?"
"......"
Sắc mặt Tạ Khả Việt thay đổi, không đáp lại.
Tiền cho chiếc vòng cổ đến từ đâu? Tất nhiên là hắn đã sử dụng tiền tiết kiệm của mình, Thi lão gia từ thậm chí còn không biết về điều đó.
Cách đây một thời gian, hộp đêm đã bị các bộ phận liên quan phong tỏa, Tạ Khả Việt cũng bị đưa về đồn cảnh sát để điều tra.
May mắn thay, hắn đã chú ý đến nó khi đầu tư vào cổ phiếu, mặc dù thu nhập từ các giao dịch bẩn trong hộp đêm là đáng kể, nhưng hắn không lấy một xu nào, và hắn thậm chí còn không xuất hiện trong những dịp giao dịch như vậy trong suốt cả năm, chỉ là sẽ có một khoản tiền được chuyển vào thêm thôi.
Lão Phùng với hắn đúng là có giao tình không tồi, nhưng ông ta vẫn có mấy phần tham lam, cứ tự cho rằng là mình lời rồi.
Bây giờ hộp đêm xảy ra chuyện, lão Phùng bị tống vào tù là chuyện đương nhiên.
Mà Tạ Khả Việt dựa vào việc giao dịch chuyển khoản rất sạch sẽ, luôn chối rằng mình hoàn toàn không biết giao dịch bẩn thỉu khác trong hộp đêm, dù sao hắn cũng còn có luật sư bào chữa cho mình......
Thời gian sau liền thuận lợi trốn thoát.
Tạ Khả Việt có trong tay nhiều khoản đầu tư lớn nhỏ.
Một tai nạn ở hộp đêm đã khiến hắn mất đi một khoản đầu tư ổn định, và Tạ Khả Việt đương nhiên cần tìm một khoản đầu tư khác để bù đắp khoảng trống này.
Tình cờ là tháng trước hắn đã bỏ tiền mua một công ty mỹ phẩm nhỏ trong nước sắp phá sản, và dự định bán sản phẩm của công ty nhỏ với thương hiệu nổi tiếng 'Triệu thị' để kiếm tiền nhanh chóng.
Đó là lý do tại sao Tạ Khả Việt mua một chiếc vòng cổ trang sức như vậy để cố gắng 'làm hài lòng Triệu phu nhân' và sau đó quen chồng bà — Triệu lão tổng Triệu Thành Nho.
...
Khách mời đương nhiên không biết suy nghĩ thật sự của Tạ Khả Việt, bọn họ vừa nghe Thi Duẫn Nam nói vậy cũng bắt đầu bàn tán——
"Đúng vậy, mẹ con bọn họ lấy đâu ra tiền mua quà cho người ta?"
"Thôi đi, nhà họ Thi thiếu 50 triệu nhân dân tệ sao? Có lẽ là họ muốn mượn chiếc vòng cổ này để tìm kiếm sự hỗ trợ tài chính từ Triệu gia thôi."
"Tôi cũng nói là sao có thể tặng món quà đắt tiền như vậy, hóa ra là có nhu cầu."
"Mọi người đều sai rồi." Thi Duẫn Nam lắc đầu, nụ cười cong lên ngày càng tùy ý, "Bởi vì chiếc vòng cổ này là hàng giả, căn bản không đánh giá 50 triệu nhân dân tệ."
Vừa dứt lời, toàn trường đều há hốc mồm.
Triệu phu nhân ngẩn ra, tựa hồ là không dám tin tưởng, "Cậu nói cái gì?"
"Duẫn Nam, cậu nói bậy bạ gì đó, sao nó có thể là hàng giả được?"
Tạ Khả Việt lập tức lên tiếng, tuy rằng hắn nói rất nhanh nhưng hoàn toàn không có tự tin.
Hắn chẳng qua chỉ tốn mấy trăm vạn nhân dân tệ để nhờ người nước ngoài mua dùm, căn bản không tốn đến chừng ấy tiền mà cậu đã nói.
Thi Duẫn Nam không thèm nhìn hăn, chỉ nhìn chiếc vòng cổ kia.
"Hera thật được tạo thành từ 520 viên kim cương và mười viên ngọc trai khổng lồ và mặt sau được làm bằng vàng hồng 18k."
"Mỗi viên kim cương ở trên đều thuộc loại cao cấp nhất về độ trong, màu sắc và đường cắt, đó là lý do tại sao giá của nó lại cao đến thế."
Vì có quá nhiều viên kim cương trên cùng một dây chuyền nên việc làm bằng tay rất rắc rối.
Sở dĩ Thi Duẫn Nam biết rõ như vậy là vì chiếc vòng cổ Hera chính hãng này là một trong những tác phẩm do chính cậu thiết kế và tham gia chế tạo.
Sản phẩm chính hãng là bộ sưu tập đặt làm riêng của một nữ minh tinh ngoại quốc, mặt sau có khắc tên người mua nên tuyệt đối không thể dễ dàng sang nhượng.
Cho nên vừa rồi nhìn thấy sợi dây chuyền, cậu có chút do dự.
"Còn cái trên người Triệu phu nhân, mắt thường có thể nhìn thấy độ trong cùng lắm chỉ là vs2, nhưng cũng chỉ là cấp I hoặc J, hơn nữa vết cắt cũng chỉ có thể gọi là tầm thường......"
Thi Duẫn Nam không nói quá nhiều, nhưng cũng đủ cho thấy chiếc vòng cổ này không phải là tốt nhất.
Triệu phu nhân có lẽ không phải là người thực sự mê sưu tập kim cương, ánh sáng trong phòng tiệc hoàn toàn có thể che đậy, cho nên không có người chú ý.
Đối với mọi người, lời nói của Thi Duẫn Nam quá chuyên nghiệp và lưu loát, không chỉ khiến họ khó phản bác mà còn có chút tin tưởng.
"Triệu phu nhân, tôi vốn là muốn giữ chút thể diện cho bà, cho nên vừa nãy không có nói ra, nhưng mà bà hình như không cảm kích......"
Thi Duẫn Nam thu hồi tầm mắt, lắc đầu.
"Cho dù mô phỏng rất khá, nhất định giá cũng cao, nhưng giả chính là giả, còn không bằng chiếc vòng cổ đơn giản của Lâu phu nhân."
Thi Duẫn Nam cảm thấy mình không phải là người tốt theo đúng nghĩa.
Cậu không thèm khiêu khích người khác nếu họ không đụng tới cậu, nhưng nếu người khác chỉ muốn gây rắc rối thì cậu không ngại đánh trả để khiến bên kia mất mặt.
"Nhưng có một câu Triệu phu nhân nói rất đúng, chim trĩ không thể biến thành phượng hoàng."
Thi Duẫn Nam chậm rãi nhìn về phía Tạ Khả Việt, không chút che giấu để lộ sự mỉa mai của mình
"Có người ăn mặc nghiêm túc, trước mặt mọi người nhìn như đại thiếu gia, nhưng không biết trong xương là cái dạng gì đâu."
"......"
Thi Duẫn Nam phản công quá sắc bén, giống như một loạt tát giáng xuống, không cho người ta cơ hội phản kích.
Vẻ mặt Tạ Khả Việt cứng đờ, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ ở tình huống này làm khó dễ hắn.
"Khó trách vừa rồi nhìn thấy sợi dây chuyền này quen thuộc như vậy, luôn có cảm giác đã từng thấy qua ở nơi nào."
"Bây giờ nhìn lại, độ bóng có vẻ kém hơn của tôi một chút."
Phu nhân nhà giàu bán tán với nhau, trong lời nói có vẻ hả hê lắm.
Triệu phu nhân là người quan tâm đến thể diện nhất, ban nãy còn chê cười Lâu phu nhân ăn mặc tầm thường cuối cùng không phải bản thân cũng bị Thi Duẫn Nam chỉ ra đang đeo một chiếc vòng kim cương giả sao?
Bất kể sau đó sợi dây chuyền có bị phát hiện là thật hay không, hiện tại cũng đủ để bà mất mặt rồi!
Người phục vụ được cử đi tra danh sách vội vàng quay lại.
Thấy bầu không khí trong toàn bộ sảnh tiệc gần như đóng băng, hắn thận trọng nói: "Thưa bà, tôi đã kiểm tra, danh sách khách mời..."
"Thực sự không có ngài Thi Duẫn Nam."
Các vị khách nhìn nhau, gần như bị sốc bởi những cú twist liên tiếp——
Gì vậy trời.
Cãi nhau nãy giờ hóa ra Thi Duẫn Nam thật sự là lẻn vào sao?
Triệu phu nhân đang thẹn quá hóa giận như nắm được nhược điểm, lần đầu tiên chẳng suy nghĩ gì cả nói lớn,"Phục vụ đâu, đuổi Thi Duẫn Nam ra khỏi sảnh tiệc cho tôi!"
Cùng lúc đó, một giọng nói nghiêm khắc vang lên, "Tôn Trình Mẫn, bà câm mồm cho tôi!"
Tôn Trình Mẫn là tên thật của Triệu phu nhân.
Người chủ trì thật sự của bữa tiệc cũng chính là chủ tịch hội Thương Mại của thủ đô Triệu Thành Nho vội vã bước ra từ trong đám người, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Điều khiến mọi người kinh sợ hơn đó là có một bóng người ở lối vào sảnh tiếc——
"Lạc gia chủ? Sau anh ấy lại đến đây?"
"Triệu tổng hóa ra có thể mời được anh ấy sao? Đây không phải là vinh dự vô cùng lớn sao?"
Lạc Lệnh Thanh điều khiển xe lăn và chậm rãi đến gần, ngay cả tư thế ngồi lặng lẽ cũng không ảnh hưởng đến khí chất đáng sợ của Lạc Lệnh Thanh.
Tất cả lập tức trở nên im re.
Lạc Lệnh Thanh dừng lại ở khoảng cách khoảng ba hoặc bốn mét từ đám đông, đôi mắt ẩn dưới mắt kính đang dò xét, hỏi từng chữ——
"Thi Duẫn Nam là người tôi dẫn đến, ai dám đuổi em ấy ra ngoài?"
Note:
Kim cương VS2 (Very Slightly Included 2) là loại kim cương có một số tạp chất và khuyết điểm rất nhỏ xung quanh.
Có một số trường hợp không thể hoặc có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Tuy nhiên, những khuyết điểm này không ảnh hưởng đến tính đồng nhất của kim cương.
Chúng vẫn cho phép ánh sáng đi qua kim cương một cách tự nhiên và tạo ra ánh sáng lấp lánh.
Tuy kim cương VS2 thường có giá trị thấp hơn so với kim cương VS1.
Nhưng vẫn là một lựa chọn tuyệt vời với chất lượng tốt và giá thành hợp lý.
Thang đánh giá độ tinh khiết của kim cương
.