Giữa hè tháng Tám, nắng gắt như lửa.
Sáng sớm, Thẩm Chiêu Chiêu đã bị mẹ Chiêu Chiêu bế ra khỏi giường, mơ mơ màng màng được đưa đến ga tàu cao tốc.
“Qua bên kia rồi thì đừng gây phiền phức cho mẹ.
” Mẹ Chiêu Chiêu không quên dặn dò khi đưa con gái vào trạm.
Thẩm Chiêu Chiêu ngáp một cái, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, không vui nói: "Mẹ có thể tin tưởng con một chút được không? Con là loại người thích chủ động gây chuyện sao?"
Bình thường đều là người ta chủ động chọc tức cô.
Mẹ Chiêu Chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của con gái, nếu không phải thay cô dọn dẹp quá nhiều cục diện rối rắm từ nhỏ đến lớn, bà kém chút nữa đã tin.
“Lần này chú Thịnh của con mua một căn biệt thự gần trường, về sau con và Ý Ý sẽ sống ở đó, đi học thuận tiện hơn, hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Con ở nhà người ta đó, nhớ chịu khó một chút nhé.
"
"Mẹ, con gái mẹ đang ở tuổi như hoa như ngọc, vậy mà mẹ lại cho con ở với con trai sao?" Thẩm Chiêu Chiêu khoa trương nói.
Mẹ Chiêu Chiêu ghét bỏ nhìn cô: “Con yên tâm, Ý Ý người ta không coi trọng con đâu.
Hơn nữa, chẳng phải lúc còn nhỏ con thích ở nhà dì Tố Tâm, đòi ở cùng Ý Ý sao? Con quên rồi à?"
Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt: "Mẹ cũng đã nói rồi, đó là lúc con còn nhỏ.
"
Mẹ Chiêu Chiêu không muốn nói nhảm cùng cô: "Được rồi, tàu đến rồi, con mau vào đi!" Bà tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt muốn đóng gói đưa cô đi.
Có lẽ sắp vào đầu năm học nên trên xe có rất nhiều người.
Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tố Tâm: "Dì Tố Tâm, con đến rồi.
"
"Là Chiêu Chiêu à, dì bảo A Ý đến đón con, con thấy thằng bé chưa?" Giọng nói dịu dàng của Tần Tố Tâm vang lên trong điện thoại.
Thẩm Chiêu Chiêu vô thức ngẩng đầu nhìn chung quanh, người đến người đi, nhưng cô liếc mắt vẫn nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đứng ở cuối đám người.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, cởi một cúc cổ áo, để lộ chiếc cổ xinh đẹp.
Đi lên là một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đôi mắt đen như được vẽ bằng mực, ngũ quan thâm thúy, rõ ràng là một bộ dáng kiều diễm, nhưng xung quanh lại có một khí chất lạnh lùng, giống như anh không hòa hợp với những người xung quanh, khiến cho người ta phải để ý tới.
Người kia đứng giữa ánh sáng, khiến những người khác trở thành hậu cảnh.
Hai năm không gặp, vị trúc mã này của cô ngày càng trở nên yêu nghiệt, làm chúng sinh điên đảo.
Thẩm Chiêu Chiêu đảo mắt một cái, sau đó thu hồi tâm tư nói: "Dì Tố Tâm, con nhìn thấy anh ấy rồi.
"
"Vậy là tốt rồi, con có chuyện gì thì cứ hỏi A Ý, tuyệt đối đừng khách sáo với nó.
" Tần Tố Tâm ở đầu dây bên kia dặn dò cô.
"Con biết rồi, cảm ơn dì Tố Tâm.
Dì yên tâm, con chắc chắn sẽ không khách khí với anh ấy.
"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Chiêu Chiêu cất điện thoại, vò mái tóc rối bù, kéo vali đi về phía bóng người kia.