Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bộ phận kia của đàn ông vẫn cứng rắn nóng rực như sắt thép nung, di chuyển lên xuống nhịp nhàng nhanh chóng trong tay cô.
Đi kèm với đó là tiếng va trượt trơn nhẵn của chất nhầy bôi trơn, lặp đi lặp lại đến vô tận.
Dòng máu chảy khắp người Tần Từ sôi trào, khô nóng, như thể vừa bị kéo ra từ phòng xông hơi, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
"Anh ơi, nóng quá..." Tần Từ bĩu đôi môi khô khốc.
Trong phòng bật điều hòa mát lạnh, Tần Từ vẫn nóng đến mức muốn cởi quần áo, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt kết thành từng sợi.
Lục Tranh ôm lấy cô, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô ra, đôi môi anh đi dọc theo gò má căng thẳng của Tần Từ, tiếp tục hôn nồng nhiệt đến cổ, xuống ngực.
"Bé cưng đừng dừng lại...!Sắp bắn rồi."
Lục Tranh một tay đỡ lấy gáy cô, tay kia tiếp tục nắm tay cô tuốt lên xuống.
Dương vật dùng sức đâm chọc, Tần Từ thở hồng hộc co rúm lại trong lồng ngực anh, tiếng "bé cưng" kia kích thích toàn thân cô như bị điện giật.
Anh trai chỉ gọi cô là bé cưng khi tâm trạng cực kỳ tốt.
Ví dụ như lúc cô giành được giải đặc biệt trong cuộc thi thư pháp tiếng Anh toàn trường, giành giải nhất trong cuộc thi kiến thức về quốc học kinh điển, hay là đoạt giải quán quân múa đơn trong hội diễn phong thái thanh niên trường học...
Những lúc như thế, đôi mắt đen như mực mà sâu thẳm của anh sẽ phát sáng, anh cũng sẽ mỉm cười.
Thân hình cao lớn, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời cong khoé môi, làm cho cô nghĩ tới người ba của mình ở sâu trong trí nhớ.
Chẳng có nguyên do gì khiến cô liên tưởng như thế, anh Lục Tranh làm sao có thể giống với ba được?
Đường nét không giống chút nào, cả khí chất cũng không.
Nhưng mỗi lần anh xoa mái tóc của cô, tự hào vì cô, tặng cho cô phần thưởng, kiêu ngạo nói với bạn bè của anh: "Đây là em gái tôi", cô lại nhớ đến người ba đã mất sớm của mình.
Không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Bởi vì trong lòng cô, anh cả cũng giống như ba, anh không chỉ sắm vai một người anh cả, mà còn bù đắp cho tình ba con mà cô thiếu thốn.
Trở lại hiện thực, giờ phút này, người anh cả như ba, người anh trai mà cô luôn ngưỡng mộ, đang đè lên cô gọi cô là bé cưng, dụ dỗ cô giúp anh tuốt gậy.
Tại sao mà...
Ôi ôi...!Tần Từ nhục nhã đến mức tim gan cũng run lên...
Ba và anh trai nhà ai sẽ làm ra những chuyện này...
Lục Tranh kéo tay thiếu nữ tiếp tục bận rộn, nắm lấy từ nơi dưới cùng rồi hướng lên trên, một lần tuốt lên đến đỉnh, chất lỏng trơn nhẵn từ niệu đạo tràn ra, bôi trơn nếp nhăn ở nơi ma sát.
Tần Từ thở dốc từng hơi ngắn ngủi, khuôn mặt nóng bỏng như thiêu đốt, nét mặt đỏ bừng thẹn thùng, ý loạn tình mê hỏi: "Anh...!Đã xong chưa...!Tay đau..."
Cánh tay mỏi nhừ như không phải của bản thân nữa, cả người Tần Từ mệt mỏi tựa vào trong lòng Lục Tranh.
"Ngoan, đừng thúc giục." Lục Tranh cứng đến nỗi thấy đau, đã tới ranh giới quan trọng sắp xuất ra.
Dương vật sưng đến đáng sợ, lại tăng lên một vòng nữa trong lòng bàn tay cô.
"Anh..."
"Ừm." Anh khàn khàn kêu lên một tiếng, cắn vành tai cô, hưởng thụ hít hà hương thơm ngát của thiếu nữ trên người cô, giọng nói trầm khàn đến mức có thể làm cho lỗ tai người ta mang thai: "Chưa tới lúc...!Xoa xoa tinh hoàn giúp anh trước đi."
Tinh hoàn? Thứ...!Thứ đó ở đâu?
Ánh mắt cô lờ mờ, giờ phút này chỉ số thông minh đã giảm xuống bằng không.
Lục Tranh dừng lại, dương vật sừng sững im lìm ngẩng cao trong quần anh, anh kề sát vào tai cô, nhướng mày: "Trứng."
Cần cổ Tần Từ phiếm hồng, bước chân lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống.
Lục Tranh ôm lấy cô, thở hổn hển cười khẽ: "Em cứ làm như vân vê quả hạch đào* ấy, chơi đùa với hai bọn chúng một chút."
(*) Nguyên văn là "bàn hạch đào" (盘核桃): Cầm quả hạch đào bằng một tay, ma sát và xoay bằng ngón tay cho mịn.
Tuy nói thế nhưng cô cũng không dám thật sự vân vê quả hạch đào đâu?
"..." Tần Từ cắn môi, nhẹ nhàng thăm dò sờ một cái.
"Không đủ." Lục Tranh đè năm ngón tay của cô ép buộc cô cầm một nửa hòn trứng, xoa bóp nhiều lần theo cách có kỹ thuật.
Cẩn thận dè dặt đùa bỡn một lúc.
Cô đã rịn mồ hôi, hỏi: "Được rồi chứ?"
"Ừm, bé cưng ngoan lắm." Túi tinh hoàn được vân vê lăn trong tay, khoái cảm kích thích ập tới, Lục Tranh sảng khoái nhắm mắt thở dốc, cổ vũ cô: "Đừng dừng lại."
Tần Từ choáng váng đầu óc, tay anh đang đặt trên mu bàn tay cô, không giúp sức điều khiển nữa.
Mặc dù anh đã dẫn dắt cô làm những hành động này lặp đi lặp lại vô số lần, Tần Từ vẫn rất căng thẳng.
Cô dựa theo quán tính, năm ngón tay nắm chặt lấy thân dương vật thật kín kẽ, vuốt thẳng lên đỉnh.
Tần Từ cảm nhận được hình dạng to lớn của và sức nóng của nó hết sức rõ ràng.
Lòng bàn tay vẽ vòng tròn trên quy đầu nóng bỏng, vừa chầm chậm cọ xát vừa di thật mạnh vài lần, rồi lại vuốt một mạch đến cuối, sờ sờ hai bao tinh hoàn.
Xẹt qua lông đen ở phần gốc, vô tình kéo nhẹ một sợi, kích thích tạo ra cơn ngứa ngáy khó có thể xem nhẹ.
Người đàn ông rên rỉ.
Thời gian tuốt càng dài, phạm vi vuốt ve càng rộng, Lục Tranh càng hưng phấn hơn, tiếng thở trầm đục dụ dỗ hồn người.
Khoái cảm chân thật tràn trề, thẳng tắp hướng lên trên, sắp leo tới đỉnh điểm.
Anh lại nắm lấy tay Tần Từ khống chế một lần nữa, cầm dương vật to lớn đã trướng lên đến hơi tím tái, thành thạo nắm vai trò làn chủ suốt quá trình.
Dương vật cứng rắn thẳng tắp trong lòng bàn tay cô ngẩng cao đầu, Tần Từ vô thức ưm một tiếng, bụng dưới tê dại, ngay giữa nơi bí ẩn dưới quần lót đã chảy ra một chút nước nhờn dính dấp.
"Anh..." Một tay Tần Từ che lên gương mặt đỏ bừng.
"Ừm, sao?" Ánh mắt Lục Tranh tối sầm lại, cúi đầu hôn xuống bờ môi cô, trên dưới càng ngày càng trôi chảy.
Tần Từ cảm thấy cả người mình đang bốc cháy, luống cuống thì thầm: "Quần em ướt..."
"Chảy nước rồi?" Anh cười nhẹ.
Tần Từ xấu hổ đến nổ tung.
"Anh cũng chảy nước, không phải trong tay em toàn là nước miếng dương vật anh phun ra đó sao?" Người đàn ông miệng nói ra lời đồi truỵ, trấn an cô, hơi thở nồng đậm: "Gặp được người mình thích nên mẫn cảm, bình thường."
"..." Anh nói đúng.
Lục Tranh liếm láp cần cổ cô, da thịt bị kích thích đến nổi cả da gà.
Anh ngậm lấy chút thịt mềm, gặm cắn, mút mát một hồi lâu, khiến Tần Từ sướng đến không thở nổi.
Hô hấp của anh nóng bỏng, phả lên mặt cô: "Tiểu Từ, em hôm nay như thế này, chỉ có thể ở trước mặt anh."
Tần Từ vùi người trong lồng ngực ấm áp của anh, mồ hôi nhỏ giọt, không dám nói chuyện.
"Hiểu chưa?" Lục Tranh nghiêm khắc trừng phạt, vỗ một cái vào mông nhỏ của cô.
"Dạ..." Tần Từ sợ run lên, xấu hổ gật đầu.
Ngoan chết đi được rồi.
Cổ họng Lục Tranh khô khốc, ánh mắt nóng bỏng hôn lên đỉnh đầu rối bời của cô, từng ngóc ngách trong lòng anh đã được cô lấp đầy.
Giọng Lục Tranh mang theo vẻ kiềm chế mà khàn khàn: "Anh sắp bắn...!Bắn hết cho em, đỡ được chứ?"
Tần Từ căng thẳng đến mức không thể thở được.
Thật sự lên đỉnh rồi.
Lục Tranh không hề trêu chọc cô.
Bàn tay to lớn bao lấy cả bầu ngực cô, dùng sức chộp lấy trêu đùa, Tần Từ không còn sức lực cắn môi rên hừ hừ: "Ưm...!Anh ơi..."
Lục Tranh nghe tiếng gọi kia thì không chịu nổi, tưởng tượng cảnh mình cắm vào phía trong nụ hoa căng mọng kia của cô, cắm đến khi nước của cô bắn đầy ra bốn phía.
Thắt lưng căng cứng, anh cầm tay cô chuyển động thật nhanh chóng, cuối cùng niệu đạo cũng thả lỏng...
Anh điên cuồng ưỡn người, gậy thịt sưng to liên tục run rẩy, bắn thẳng ra dòng dịch trắng, cô mệt mỏi buông tay, tinh dịch đục ngầu đậm mùi đàn hương rơi xuống...
Tách tách.
Làm bẩn sàn gỗ thật.
"Vào phòng tắm tắm đi, anh sửa máy tính cho em." Anh thở gấp, rốt cuộc cũng cảm thấy thoả lòng vừa ý, tích trữ nghìn vạn con cháu suốt một tuần, điên cuồng tiết ra hết trong lòng bàn tay bị cọ thành màu hồng nhạt của cô.
"Sắp trễ rồi..." Tần Từ vùi đầu, bàn tay dính đầy dịch trắng không biết phải làm sao mà run rẩy, cô hệt như con tôm thước nhỏ, thấp giọng nói: "Không cần tắm đâu..."
"Tắm đi." Lục Tranh xoa đầu cô, cả người thoải mái dễ chịu, nhếch môi: "Bé cưng, sợ gì chứ, tắm xong sẽ đưa em về."