Tiết học thứ tám, học sinh lớp 11 (5) xếp hàng đến lớp học đa phương tiện bên cạnh thư viện, tham gia hoạt động thi đua trình bày thành phẩm nhóm công khai.
Tiết thực hành và học tập tổng hợp, giáo viên Ngữ văn làm người chủ trì dẫn dắt toàn bộ chương trình, các nhóm học tập phụ trách trình bày dưới nhiều góc độ, các giáo viên ngồi ở khu vực nghe giảng trong phòng học là giám khảo, tiến hành chấm điểm trực tuyến.
Đến khi tất cả các nhóm trình bày xong, cuối cùng, nhóm "Khả năng vô hạn" của Tần Từ trở thành nhóm nổi bật hơn cả, bởi vì nhóm cô đã thể hiện rất xuất sắc.
Cả nhóm đạt được tổng cộng chín mươi tám điểm cho năng lực tìm tòi tra cứu, đoàn kết hợp tác, dũng cảm dám sáng tạo, còn hai điểm bị trừ là bởi không sao chép ppt vào máy tính giảng dạy của lớp học trước thời hạn quy định.
Sau giờ học, sáu thành viên của nhóm "Khả năng vô hạn" tụ tập dưới toà dạy học, chuẩn bị ra ngoài ăn tối để chúc mừng.
Tần Từ ủ rũ, tràn đầy áy náy nói: "Ngại quá, cũng vì máy tính trục trặc mà làm bài ppt bị chậm trễ, không chú ý đến chi tiết, không sao lưu trước, mới mang đến rắc rối cho mọi người! "
Bạn cùng bàn Hứa Tiếu Nhiên khẽ đẩy cô một cái, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Ôi trời, Tiểu Từ, đã làm mọi chuyện chu toàn ổn thoả như thế mà còn xin lỗi, nhóm khác sẽ ghen tị với chúng ta đó!"
Từ Chi Mạn, một học sinh nữ khác, cũng nói: "Đúng đó, chúng ta thiếu hai điểm nữa là tối đa rồi, hạng hai mới có tám mươi sáu điểm, điểm số của chúng ta đã vượt xa mong đợi, cảm ơn cậu còn chưa kịp nữa là.
"
Các học sinh nam khác cũng nhao nhao mở miệng, mỗi người nói một câu, khen Tần Từ hết lời, khiến Tần Từ vốn đang áy náy vô cùng, sắp khóc tới nơi cũng bị chọc, cười đến là tươi tắn.
"Được rồi được rồi, mọi người à.
" Quách Minh Huy, lớp phó học tập kiêm nhóm trưởng không nói lời nào, chỉ lên tiếng tổng kết: "Tần Từ, hai ngày nay đã nhờ cậu tổng hợp tài liệu, còn thiết kế ppt vừa hợp chủ đề lại vừa đẹp mắt, thời gian ngắn mà chất lượng cao, cậu có thể làm ra được thành phẩm như vậy, bọn tớ tán thưởng còn không kịp, làm sao có thể trách cậu được?"
Hứa Tiếu Nhiên nói: "Lớp phó học tập à, cậu không biết chứ tính cách Tần Từ của chúng ta là theo chủ nghĩa hoàn hảo, đã tốt còn muốn tốt hơn nữa.
"
Quách Minh Huy nhìn về phía Tần Từ, thấy mặt Tần Từ đỏ ửng lên, đáy lòng Quách Minh Huy không khỏi rung động, tim đập nhanh hơn, sao cô gái này lại dễ đỏ mặt như vậy nhỉ?
Quách Minh Huy ngồi ngay sau lưng Tần Từ, ngày nào đi học, thường thường cậu ta vẫn luôn chăm chú nhìn bóng lưng cô, nhất cự ly, ở gần thì được ưu tiên, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy cách quá xa, không nhìn đủ.
Gãi không đúng chỗ ngứa, cậu ta lúc nào cũng cảm thấy vẫn chưa đủ gần, chưa đủ, chưa đủ.
Cần cổ Tần Từ da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn, tóc đen nhánh sáng bóng, dáng vẻ ngồi ngay ngắn của cô lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Quách Minh Huy thường xuyên ảo tưởng, hình dung cô quay đầu lại, tưởng tượng tất cả mọi người đều không nhìn thấy, để cậu ta có thể không coi ai ra gì mà hôn cô.
Vừa nghĩ đến đây, cậu ta đã không chịu nổi nữa, mạch máu với gân xanh sôi sùng sục, giống như là mới chơi thuốc.
Quách Minh Huy thầm mến Tần Từ, bắt đầu từ học kỳ một năm lớp 10.
Trước khi phân chia nhóm học tập, cậu ta từng cố ý dùng chút quan hệ, tìm cậu mình là giáo viên chủ nhiệm lớp, nhờ sắp xếp hai người vào cùng một tổ.
Lúc ấy cậu của cậu ta còn trêu chọc cậu ta: "Thằng nhóc nhà cháu tinh mắt đấy, nhìn trúng cô bé có điều kiện lại xinh đẹp nhất à?"
Sai vào đâu được, đúng là không thể đỡ nổi khí chất và sức hút của bạn ngồi bàn trước, vừa nhìn cô một cái thì mọi sự chú ý đã dồn hết vào cô rồi.
Điều khiến cậu ta rung động nhất lại là - cô đẹp nhưng không tự biết, không giống những học sinh nữ có một chút nhan sắc đã vuốt tóc tỏ vẻ, tuỳ tiện đề cao bản thân quá mức.
Loại nữ sinh đó, cậu ta đã gặp nhiều rồi.
Tần Từ thì không, Tần Từ không giống với bất cứ nữ sinh nào cậu ta từng gặp, cô ngoan ngoãn phép tắc, dịu dàng phóng khoáng, khiêm tốn hiền lành!
Cô có quá nhiều ưu điểm, không tài nào đếm xuể, là một phần độc nhất trong lòng cậu ta mà không có thứ gì thay thế được.
Quách Minh Huy không mong bản thân biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu ta dõi theo Tần Từ, cậu ta trông giống hệt như một tên bám đuôi ngu xuẩn.
Đó là trích nguyên văn lời đánh giá của bạn thân chí cốt - Lệ Hiên của cậu ta.
Rất biến thái, cậu ta biết, nhưng cũng vì cậu ta không thể khống chế được đó chứ?
Điều kiện của Quách Minh Huy không tồi, ba mẹ đều thuộc phần tử trí thức cao cấp, ông bà nội trước khi về hưu từng làm việc ở một bộ phận chính phủ, từ nhỏ đến lớn, vì giá trị nhan sắc của cậu ta rất cao, cũng vì điều kiện nhà cậu ta khá giả, cho nên có rất nhiều học sinh nữ tỏ tình với cậu ta, nếu không có đến một trăm thì ít nhất cũng phải tới năm mươi người, hồi học trung học cơ sở cậu ta từng nói chuyện cùng bọn họ một, hai lần, cũng hôn môi, nhưng chưa từng manh nha ý nghĩ tới phương diện kia.
Từ khi bắt đầu gặp Tần Từ, ngày nào trái tim cậu ta cũng đập thình thịch rất mạnh, ban đêm nằm mơ lúc nào cũng là hình ảnh cô, bực mình nhất vẫn là, lúc ban ngày lại không thể thể hiện ra ngoài.
Cậu ta sắp nghẹn đến phát điên rồi.
Nhưng cậu ta cũng có tôn nghiêm thảm thương của bản thân, cậu ta sợ cô sẽ từ chối, không thể làm đến cả bạn bè nữa, chung một nhóm ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, ắt hẳn sau này rất xấu hổ.
Quách Minh Huy cố gắng dời tầm mắt đi, khống chế bản thân, hắng giọng:
"Hôm nay vất vả cả rồi, tớ mời mọi người cùng qua quán Vị khách đến từ không gian liên hoan, mọi người có tiện không?"
Lệ Hiên, bạn thân kiêm bạn cùng phòng của cậu ta, vừa nghe thấy tên cửa tiệm, mở cờ trong bụng: "Tiện chứ, đương nhiên là tiện rồi, được đấy, anh Huy à, định dẫn chúng tớ đi cải thiện bữa ăn à?"
"Ừm, các cậu cứ ăn thoải mái.
" Quách Minh Huy đáp, toàn bộ lực chú ý vẫn đặt trên bóng lưng thiếu nữ đứng dưới tàng cây gọi điện thoại.
Tần Từ ngoan ngoãn rũ mi, giọng nói nho nhỏ, không biết đang nói chuyện gì, dáng vẻ rất dịu dàng vâng lời.
Vừa nghe nói sắp đi ăn cơm ngoài tiệm, lập tức đi gọi điện thoại cho người nhà, gia giáo rất nghiêm ngặt đó.
Ánh mắt Quách Minh Huy nóng hừng hực, cậu ta thở dài, vậy! Có phải sẽ không cho phép yêu sớm không?